Chương 52
Đồng thời Mạc Như Nghiên cũng bế Phượng nhi trả lại cho Hạ Tiểu Thúy. Trong lúc đưa hài tử, Mạc Như Nghiên nhỏ giọng dặn dò, “Chăm sóc tốt cho ba hài tử. Chuyện trong sân đã có đại ca muội. Muội không cần phải ra đó.”
“Đại tẩu!” Hạ Tiểu Thúy không nghĩ tránh đi. Việc này do nàng gây ra, sao lại có thể mặc kệ chứ?
“Nếu bọn họ có can đảm dám chạm vào tẩu một chút, tẩu có rất nhiều biện pháp để nhốt tất cả bọn họ vào đại lao của tri huyện. Nhưng muội thì ai cũng không thể bảo đảm bọn họ có thể thừa cơ làm loạn ra tay tàn nhẫn hay không?.” Trong lúc nói chuyện, Mạc Như Nghiên đẩy mạnh Hạ Tiểu Thúy vào nhà chính.
Tiếp đó, Mạc Như Nghiên ý bảo Hạ Tiểu Thúy đóng cửa nhà chính lại. Mà bản thân nàng đường hoàng đi ra kéo Lưu thị trở về. Hai người bà bà và nhi tức phụ cũng không cần làm chuyện khác, chờ ở cửa nhà chính là được rồi.
“Như Nghiên, tiểu Thúy và Phượng nhi đâu rồi?” Lưu thị vừa rồi chỉ lo giằng co với Trần gia cũng không chú ý tới Hạ Tiểu Thúy và Hạ Phượng Nhi. Giờ phút này nhớ tới, vội vàng hỏi.
“ Đang ở nhà chính ạ.” Mạc Như Nghiên chỉ nhà chính ở phía sau hai người, đồng thời nói, “Tiểu Nguyệt và tiểu Hà cũng ở bên trong.”
“Tiểu Nguyệt và tiểu Hà ư?” Lưu thị đầu tiên kinh ngạc, ngay sau đó bắt đầu nhìn khắp sân tìm bóng dáng Chu Vân và Tưởng Xuân Hương.
“Không cần tìm, bọn họ đã về phòng rồi ạ.” Mạc Như Nghiên nói còn cố ý bổ sung một câu, “Nương yên tâm, tiểu Tuấn đã được ôm vào rồi.”
“Tiểu Tuấn được ôm vào, sao để quên tiểu Nguyệt và tiểu Hà?” Tuy Lưu thị thiên vị nhất Hạ Tiểu Tuấn, nhưng cũng không phải hoàn toàn không để ý tới Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà. Nhất là trước mắt chuyện Hạ Tiểu Thúy ồn ào như thế, càng làm cho Lưu thị chấn động và cảnh giác.
Nếu như chính bọn họ cũng xem nhẹ nha đầu nhà mình, thì làm sao có thể trông cậy vào người khác đối xử tử tế với nha đầu nhà mình?
Nhìn Mạc Như Nghiên xem, ở phủ nha tri huyện được nuông chiều thương yêu. Tới Hạ gia, có ai dám cho Mạc Như Nghiên nhìn sắc mặt? Ngay cả chính Mạc Như Nghiên cũng không chịu cố nén nhịn uất ức.
Ngắn ngủn một chốc lát, trong đầu Lưu thị suy nghĩ rất nhiều. Cho dù nhi tử hay là nữ nhi, bắt đầu từ hôm nay dù một bát nước cầm không cân bằng, bà cũng sẽ không giống như trước phân biệt rõ ràng như vậy.
Nghe thấy Lưu thị hỏi chuyện, Mạc Như Nghiên không tiếp lời. Chu Vân và Tưởng Xuân Hương làm như vậy, nàng thật sự không muốn để ý tới.
Coi như Mạc Như Nghiên không nói, Lưu thị cũng đoán được nguyên do.
Tâm vốn rét lạnh càng thêm vô lực, thở dài lắc lắc đầu. Việc hôm nay qua đi, bà thật không có biện pháp cùng ở dưới một mái hiên với hai nhi tức phụ này.
Cái nhà này, còn phải phân chia lần nữa!
Khác với Chu Vân và Tưởng Xuân Hương, Hạ Minh Viễn và Hạ Minh Chí không hề có ý lùi bước. Trong tay hai huynh đệ mỗi người đều cầm cái xẻng, trầm mặt đứng đối diện với người Trần gia.
Hỗn chiến lần này còn chưa thật sự đánh. Chẳng qua mới động thủ một lát, Hạ Trăn đã đặt lưỡi liềm trên cổ Trần Lâm.
Rồi sau đó, không có sau đó.
Ở giữa thiên quân vạn mã, lấy đầu tướng lĩnh quân giặc trước. Không hiểu sao trong đầu Mạc Như Nghiên hiện lên ý nghĩ như vậy.
Tuy Trần Lâm không được coi là thủ lĩnh của Trần gia, nhưng cũng đương sự nòng cốt. Một khi chế trụ hắn, cũng đồng nghĩa với khống chế Trần Đại Nương thậm chí là toàn bộ người Trần gia. Đừng nói là tiếp tục đánh, mà chỉ thở mạnh thôi người Trần gia cũng không dám.
Khi thôn trưởng thôn Liên Hoa chạy tới, lập tức bị trận thế trong sân của Hạ gia dọa sợ.
“Đây là làm sao vậy? Tất cả mau dừng tay!” Nói thật, giờ phút này đã không có người nào động thủ. Mà thôn trưởng hô như vậy, đương nhiên là bởi vì Hạ Trăn vẫn còn đặt lưỡi liềm sắc bén ở trên cổ Trần Lâm.
Hai chân Trần Lâm nhũn ra, đã sắp sợ tới mức đái trong quần. Vừa rồi hắn thật sự không phát hiện ra cái gì, càng hoàn toàn không biết làm thế nào mà Hạ Trăn lại có thể đặt lưỡi liềm lên cổ hắn.
Đến khi hắn ý thức được điều không thích hợp, lưỡi liềm trên cổ hắn đã chạm tới làn da, từng đợt rét lạnh căm căm lạnh lẽo ép cho hắn muốn quỳ xuống đất xin tha.
Chủ yếu vẫn là khí thế của Hạ Trăn quá dọa người! Trong nháy mắt như thế, thậm chí Trần Lâm hoài nghi, trên tay Hạ Trăn khẳng định đã từng dính máu người. Nếu không, sao mặt Hạ Trăn có thể không đổi sắc, lại còn có dáng vẻ thong dong dường như không có việc gì?
Nếu đổi thành người khác, ít nhất tay sẽ phải hơi run chứ? Nếu không thì cũng không như Hạ Trăn mặt lạnh tâm lạnh!
Sẽ không phải.... Trong lòng Trần Lâm run lên, không dám tin rồi lại mang theo vẻ mặt đầy kinh sợ nhìn về phía Hạ Trăn.
Sẽ không phải là Hạ Trăn rời khỏi thôn Liên Hoa nhiều năm như vậy, chính là đi làm sơn phỉ chứ? Vừa nghĩ thế, Trần Lâm nháy mắt đã hiểu ra.
Trách không được Hạ Trăn biết đánh nhau như vậy, hơn nữa một lời không hợp đã động tay với hắn, sử dụng lưỡi liềm cũng có thể nhanh nhẹn như thế. Thì ra, Hạ Trăn chính là làm loại chuyện này!
Càng nghĩ càng kinh hãi, không cần thôn trưởng phối hợp giúp đỡ, Trần Lâm đã nơm nớp lo sợ xin tha: “Đại...... Đại ca, tiểu đệ biết sai, tiểu đệ không dám, tiểu đệ sẽ rời đi.....”
Trần Lâm là trực tiếp đích thân cảm thụ, mà thật ra người Trần gia ở chung quanh cũng đều sợ không nhẹ. Ồn ào nhưng cũng mang theo một chút kinh hãi, nhìn về phía Hạ Trăn.
Người nông dân đánh nhau là việc nhỏ, nhưng nếu là ra mạng người, vậy khó lường!
Cho dù ngoài miệng người Trần gia nói hay hơn nữa, nhưng cũng không dám thật sự nháo ra mạng người. Ngược lại Hạ Trăn vừa làm như vậy, nháy mắt đã khiến bọn họ quá hoảng sợ.
“Hạ...... Hạ Trăn, ngươi bỏ cái liềm ra! Không được làm nhi tử của ta bị thương!” Cả người Trần đại nương đều bị dọa mềm nhũn. Âm thanh run run đi về phía Hạ Trăn.
“Đúng vậy đúng vậy, Hạ Trăn, có lời gì từ từ nói, ngươi bỏ lưỡi liềm xuống trước đi, tránh cho thật sự làm người bị thương.” Thôn trưởng cũng đi tới, tận lực khuyên Hạ Trăn.
Lưu thị hừ lạnh một tiếng, nhìn sắc mặt Trần đại nương, chỉ cảm thấy hết sức hả giận. Bà mới không sợ Hạ Trăn tay run làm bị thương người đâu! Chỉ nhìn tư thế kia của Hạ Trăn thì biết, trong lòng Hạ Trăn có tính toán rồi!
Lưu thị tự nhận không phải Chu Vân và Tưởng Xuân Hương ăn cây táo, rào cây sung, nếu thật xảy ra chuyện, bà khẳng định chắc chắn sẽ đứng ở bên cạnh Hạ Trăn. Cho nên lúc này cũng không hề khuyên nhủ Hạ Trăn buông lưỡi liềm, để mặc Hạ Trăn tự mình xử lý.
Mạc Như Nghiên cũng không lo lắng. Đường đường Thanh Viễn đại tướng quân lại có thể thua trên tay một hán tử nông thôn sao? Nàng tuyệt đối tin tưởng, lưỡi liềm trong tay Hạ Trăn có mắt.
Hạ Trăn cũng không vội. Trần gia dám chơi ngông với hắn, hắn phải cho Trần gia nhớ thật kỹ, Hạ gia không phải có thể tùy tiện trêu chọc.
Nói đi nói lại, cũng phải trách Trần Lâm và Trần đại nương muốn tìm đường ch.ết, nhất định ở trước mặt Hạ Trăn cố làm ra vẻ càn quấy quậy phá.
Quanh năm Hạ Trăn không có ở nhà, sao có thể mặc kệ người nhà họ Trần giống hôm nay như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể lại đến cửa lần thứ hai? Vì ngăn chặn tai họa về sau, hắn đặt lưỡi liềm kề vào cổ Trần Lâm.
Thấy dáng vẻ lúc này của Trần Lâm, Hạ Trăn tuyệt đối tin tưởng, tình cảnh hôm nay sẽ khiến suốt đời Trần Lâm khó quên, cũng sẽ không dám có suy nghĩ khác.
Mà những người Trần gia khác, Hạ Trăn lạnh lùng đảo qua một đám người ở trong sân, cũng không có ai dám cùng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Đến lúc này, Hạ Trăn mới thu lại lưỡi hái trong tay.
Trần Lâm lập tức xụi lơ ở trên mặt đất. Quá dọa người! Mới vừa có một khắc như vậy, hắn thật sự cho rằng mình phải đi gặp Diêm Vương gia.
Trần đại nương cũng bị sợ tới không nhẹ, rên lên một tiếng, nhào qua ôm lấy Trần Lâm: “Nhi tử của ta, nhi tử đáng thương của ta ơi......”
“Hạ lão cha, ngươi xem việc hôm nay ồn ào đến vậy. Mọi người đều là người cùng quê, lại còn là thông gia, sao lại động đến dao chứ? Nhanh chóng nguôi giận, có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống từ từ nói.” Thôn trưởng đảm đương người hòa giải. Thấy Hạ Trăn chịu buông lưỡi liềm, thì kéo Hạ lão cha nói vậy.
“Không có gì đáng nói cả.” Lúc này Mạc Như Nghiên mới thích hợp nhất đứng ra sắm vai ác hơn người Hạ gia.
“Trần gia dám kéo một đám đến nhà gây chuyện, vốn là lòng mang ý xấu, còn hành hung đả thương người. Phu quân ta chẳng qua là tự bảo vệ mình, hợp tình lý. Mặc dù là lên tới công đường, cũng là có lý.” Mạc Như Nghiên nói như thế dĩ nhiên không phải đơn thuần hù dọa người Trần gia, “Thôn trưởng đừng lo, việc này ta sẽ đúng sự thật báo quan, đợi phủ nha tri huyện định đoạt.”
“Con ơi!” Trần đại nương hô to một tiếng lần thứ hai, kéo cổ họng khóc lên. Mạc Như Nghiên là đại tiểu thư của phủ nha tri huyện, thật đi công đường tri huyện, đâu đến lượt bọn họ nói chuyện chứ?
“Đây, chuyện này không cần thiết!” Thôn trưởng cười gượng nhìn nhìn Mạc Như Nghiên, lại chuyển sang Hạ lão cha, thấp giọng thúc giục nói, “Ông nhanh lên tiếng, việc này thật không cần kinh động quan sai, chúng ta âm thầm giải quyết ở trong thôn là được.”
Tính tình Hạ lão cha ngay thẳng. Ông cũng không định bằng mặt không bằng lòng với thôn trưởng, đương nhiên cũng sẽ không làm theo ý thôn trưởng mà lên tiếng.
Trái lại, Hạ lão cha cảm thấy Mạc Như Nghiên nói rất đúng! Tuy nói dân đều sợ quan, nhưng Hạ gia bọn họ không sai, vì sao phải sợ bị thẩm vấn công đường? Trần gia đã huỷ hoại một ngoại tôn nữ của ông, giờ còn muốn hại khuê nữ của ông?
Lần này, Hạ lão cha quyết tâm, cả đời không qua lại với người Trần gia.
Người Trần gia rất sốt ruột, thấy Hạ lão cha không chịu mở miệng, sự sợ hãi từ từ dâng lên càng ngày càng nhiều.
Chỉ cần thấy người Hạ gia không định một điều nhịn chín điều lành, bọn họ sẽ di chuyển bước chân, không được thì trốn chạy vậy.
Cũng trong lúc này, nghe thấy bên ngoài động tĩnh nhỏ lại Hạ Tiểu Thúy mở cửa nhà chính ra.
Trong phòng, Hạ Tiểu Nguyệt và Hạ Tiểu Hà tràn đầy tò mò thò đầu ra bên ngoài nhìn xem. Hạ Phượng Nhi cũng tỉnh lại, nhìn về phía Mạc Như Nghiên cười ngốc nghếch.
Thôn trưởng vừa ngước mắt, thấy được cảnh tượng này. Trong lúc nhất thời, thật không biết nên nói cái gì cho tốt.
Lại nói, chuyện Trần gia gần đây làm loạn, mọi người ở thôn Liên Hoa cũng đã biết. Nhất là Trần Lâm rất nhiều lần đến Hạ gia gây chuyện, sau bị Lưu thị đuổi ra khỏi nhà, người trong thôn càng nhận định lời đồn đãi không phải giả.
Giờ phút này nhìn thấy bộ dạng của Phượng nhi, thôn trưởng cũng đã hoàn toàn hiểu rõ, tại sao người Hạ gia ôn hòa lại tàn nhẫn không lưu đường sống như thế.
Quay đầu lại nghe thấy Trần đại nương còn đang kêu rên, thôn trưởng thật sự không nhịn được, tức giận nói: “Muốn khóc về thôn các ngươi đi! Về sau không có việc gì, cũng đừng chạy qua thôn Liên Hoa chúng ta. Thật coi thôn Liên Hoa chúng ta không có ai hay là thế nào? Nữ nhi của thôn Liên Hoa chúng ta gả ra ngoài, cứ như vậy bị các ngươi bắt nạt, chà đạp sao?”
Trần đại nương vốn cho rằng, thôn trưởng sẽ bênh vực bọn họ. Không phải Trần gia bọn họ có một bộ phận là người thôn Liên Hoa sao.
Cho dù là vì sự bình yên hòa thuận của hai thôn, thôn trưởng thôn Liên Hoa cũng không nên chỉ bênh vực người Hạ gia. Nào ngờ Mạc Như Nghiên mới nói mấy câu, thôn trưởng đã đổi giọng, lại còn muốn đuổi bọn họ ra khỏi thôn Liên Hoa?
“Nhi tử số khổ của ta! Sao con lại đụng phải một nhà hung thần ác sát như thế. Nhạc phụ nhạc mẫu tất cả đều không phải dễ chọc, đại cữu còn động dao muốn giết người......” Đầu tiên Trần đại nương sửng sốt một chút, rồi đột nhiên lớn tiếng khóc lên, “Thôn Liên Hoa ỷ thế hϊế͙p͙ người! Đây là ỷ vào có tri huyện Đại lão gia chống lưng, muốn bức tử Trần gia chúng ta!”
Những người Trần gia khác cũng có chút căm giận. Nhưng ở trước mặt Hạ Trăn, cũng không ai dám mở miệng hát đệm. Nhiều lắm, trên mặt cũng chỉ lộ ra vài phần tức giận, muốn nói lại không dám ra tiếng. Cuối cùng, đều là muốn nói lại thôi, lấy ánh mắt trừng thôn trưởng.
Thôn trưởng rất vô tội. Ông ta đâu có trêu chọc những người này? Ông ta nói cũng là sự thật đấy chứ? Chẳng lẽ chuyện lần này, còn đỗ lỗi cho người Hạ gia sao? Vậy quá không có thiên lý.
“Được rồi. Nếu vị đại nương này cứ nhất định muốn khóc, chi bằng hãy về nhà mình khóc đi? Nếu không thì ta cũng chỉ có thể mời đại nương lên công đường phủ nha tri huyện mà khóc.” Khi Mạc Như Nghiên nói lời này, vài nha dịch của phủ nha huyện Thanh Sơn thật đúng là đi vào cửa lớn Hạ gia.
“Đều tránh ra!” Sáng sớm nhận được lời nhắn của đại tiểu thư, bảo bọn họ hôm nay đến thôn Liên Hoa nhìn một chút. Mấy nha dịch cũng không từ chối, bẩm báo với Mạc Nho một tiếng, rất nhanh đã có mặt ở thôn Liên Hoa.