Chương 67
edit: windy
Đơn giản là lý trí Mạc Như Nghiên vẫn còn, nếu không là thật sự nhìn thấy rất rõ rồi.
Này không, một lát sau, tầm mắt Mạc Như Nghiên liền chuyển tới trên người Mộ Dung Quân.
Mạc Như Nghiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng, Thái Tử là vì nàng mới ở lại phủ tướng quân dùng bữa chứ. Dù sao từ khi nàng tới Đế Đô, mỗi lần Thái Tử gặp nàng cơ hồ đều là tan rã trong không vui.
Nếu không phải vì nàng, như thế lý do duy nhất Mạc Như Nghiên có thể nghĩ đến, cũng chỉ rơi tới trên người Mộ Dung Quân thôi.
Đột nhiên bị Mạc Như Nghiên nhìn chăm chú, Mộ Dung Quân có chút mơ hồ. Nhất là nhìn thấy đáy mắt Mạc Như Nghiên có chút trêu chọc kia, liền càng thêm nghi ngờ rồi.
Thấy Mộ Dung Quân quả thật không nhìn ra không thích hợp, Mạc Như Nghiên cong môi, nở nụ cười.
“Như Nghiên…” Mộ Dung Quân không hiểu liền có cảm giác lạnh sống lưng. Nhìn chung quanh một chút, càng ngồi một cách đoan chính, cố gắng làm cho người ta không tìm ra được chút sai nào.
“Hôm nay Tiểu Quân cũng ở lại dùng bữa? Hay là về phủ Tể Tướng?” Mạc Như Nghiên cực kì xác định, nàng nhìn ra, lúc hỏi Mộ Dung Quân về phủ Tể Tướng, sắc mắt Thái Tử liền thay đổi.
Quả nhiên là vì Mộ Dung Quân nha! Cứ như vậy, liền thú vị rồi.
Mộ Dung Quân ngẩn người, vừa định nói ở lại, đột nhiên nhớ tới lời Thái Tử nói trước đó, vội vàng chuẩn bị lắc đầu. Thân là khuê tú chưa gả đi, nàng không nên ngồi ăn cùng bàn với Thái Tử điện hạ.
“Mộ Dung tiểu thư cũng ở lại đi!” Thái Tử đột nhiên mở miệng, ngắt lời Mộ Dung Quân.
Sắc mặt Mộ Dung Quân nháy mắt đỏ bừng, cúi sâu xuống.
Mạc Như nghiên còn ra vẻ khó hiểu quay đầu nhìn về phía Thái Tử, trong mắt là tìm tòi nghiên cứu.
Biểu tình của Mạc Như Nghiên không giống như giả vờ, Thái Tử lại cùng không tính toán gì. Với hiểu biết của hắn với Mạc Như Nghiên, hắn không tin Mạc Như Nghiên không nhìn ra manh mối.
Đã nhìn ra lại vẫn muốn làm bộ không hiểu, Thái Tử cảm thấy Mạc Như Nghiên càng trở nên kém cỏi rồi.
Này có lẽ chính là mâu thuẫn người thông minh với người thông minh đi! Liền giống như bản năng, Thái Tử sẽ không nghĩ mọi hành động nào của Mạc Như Nghiên cũng tốt đẹp. Trái lại, chỉ biết nghĩ theo hướng sai trái thôi.
Mạc Như Nghiên trái lại không ngại bị Thái Tử ghét. Mà nay nếu Thái Tử điện hạ chọn phủ tướng quân để tiếp cận Mộ Dung Quân, liền đủ để bày tỏ, chí ít Thái Tử đã tin nàng sẽ không mở miệng nói lung tung ở bên ngoài.
Đương nhiên, lý do Thái Tử chắc chắn như vậy, chỉ sợ là không sợ nàng nói ra bên ngoài đâu! Dù sao Đế Đô to như vậy, nàng thì đơn độc một mình, không thể nghi ngờ là kẻ yếu thế nhất được.
Mặc kệ Thái Tử và Mạc Như Nghiên đang ngầm đấu nhau thế nào, Mộ Dung Quân đang chần chừ muốn khéo léo từ chối lời mời của Thái Tử.
Bình thường, Mộ Dung Quân có thể tùy hứng một lúc, không kiêng nể tới tâm ý của bản thân, trực tiếp từ chối rồi.
Nhưng, Thái Tử là quân, nàng là thần. Đây là chuyện thật không thể nghi ngờ, cũng là chênh lệch Mộ Dung Quân không thể bỏ xuống.
Cuối cùng, Mộ Dung Quân vẫn khẽ cắn môi, vẫn quyết định chối một lần, bị giữ lại.
Thái Tử vẫn im lặng, mẫu thân nàng ở trong phủ cũng đang lo lắng. Nếu như sau ngày hôm nay, Thái Tử có thể cho một câu trả lời, cũng coi như Mộ Dung Quân được giải thoát rồi.
Thái Tử quả thật dẫn đầu bếp và đồ ăn tới, cũng không phải ăn không quen đồ ăn phủ tướng quân, mà là lo lắng Mạc Như Nghiên đang mang thai, không muốn quấy rầy tới đồ của Mạc Như Nghiên.
Cũng như vậy, cho nên dù là cùng trên một bàn ăn, đồ ăn trước mặt Mạc Như Nghiên nhìn thấy rõ ràng không giống như vậy.
Liếc nhìn món ngon trước mặt Thái Tử, lại nhìn lại đồ ngon trước mặt Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên thiếu chút nữa ném đũa đi.
Vì Thái Tử tự đưa đầu bếp tới, cho nên liền không chuẩn bị một phần của nàng sao?
Thái Tử thì mượn lời dâng Phật, ở phủ của nàng nhưng lại hướng về phía Mộ Dung Quân rồi.
Nhưng nhìn như vậy, Thái Tử chịu cưới Mộ Dung Quân là Thái Tử Phi rồi hả?
Nói thật, xác định như vậy, Mạc Như Nghiên thật sự không biết nên vui cho Mộ Dung Quân, hay là cảm thán cho Mộ Dung Quân nữa.
Thân vì tương lai Thái Tử, Mạc Như Nghiên hiểu rõ Thái Tử, giới hạn Hạ Trăn được Thái Tử coi trọng.
Cho dù có chút phiến diện, nhưng không thể phủ nhận, chỉ bằng Thái Tử không hài lòng với nàng đủ thứ, Mạc Như Nghiên có thể nhìn ra Thái Tử thật sự coi trọng Hạ Trăn.
So sánh với xuất thân của Thái Tử, Thái Tử cực kì coi trọng người tài ba thiện lương, đều là hiền quân, cũng phong độ khí phách. Mạc Như Nghiên không nói được nửa câu không phải, thậm chí trong lòng tán thành hành động của Thái Tử.
Nhưng nói tới tính tình của Thái Tử, Mạc Như Nghiên liền không thể nào chắc chắn được.
Đều nói một thế hệ minh quân, không nhất định là một phu quân tốt, cũng không nhất định là một phụ hoàng tốt. Tâm tính Thái Tử như vậy, sau này thật sự đối tốt với Mộ Dung Quân sao? Mà có tốt, ở trong đó cũng không liên quan tới lợi ích của hắn sao?
Chuyện liên quan tới hoàng gia, không phải Mạc Như Nghiên muốn nghĩ tới. Mà nàng cực kì tin tưởng, đáy lòng Mộ Dung Quân cũng rõ ràng hơn nàng. Đồng thời, tất nhiên cũng lo lắng hơn nàng.
Giờ phút này Mộ Dung Quân quả thật cực kì lo lắng. Nhưng ở trên mặt, nàng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bình tĩnh.
Còn Thái Tử lúc này nghĩ thế nào, Mộ Dung Quân hoàn toàn không dám tự đoán bừa, trực tiếp liền coi như không có thôi.
Thái Tử nghĩ cái gì? Hắn cũng đang lựa chọn.
Khác với Thánh Thượng, cũng khác với các vị hoàng tử khác, lý do Thái Tử nán lại ở chỗ đội quân Tây Bắc vài năm, không cách nào tránh khỏi làm sĩ khí của các tướng sĩ.
Nói đến chọn Thái Tử Phi, Thái Tử không lo chọn người, cũng hoàn toàn không cần lo lắng.
Nhưng mà, có thể là ở chung với Hạ Trăn lâu, cho nên Thái Tử cũng có chút chờ mong.
Thái Tử vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên nghe thấy Hạ Trăn nhắc tới Mạc Như Nghiên.
Đó là khắc cốt ghi tâm, cũng là cội nguồn của ý chí chiến đấu. Giống như chỉ cần nói đến Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn cũng có thể không biết sợ mà dũng cảm tiến lên, cũng có thể một lần nữa đột phá bản thân, dù cho là trong lúc sống ch.ết cũng có thể kiên định không đổi.
Thái Tử quở trách Hạ Trăn đến vô số lần, cũng cường điệu mấy lần cuồng dại và chung thủy như vậy khẳng định không phải đại trượng phu. Nhưng mà, Hạ Trăn chưa bao giờ thay đổi.
Dần dần, Thái Tử cũng bất tri