Chương 91

"Ta..." Nghe được Mạc Như Nghiên đề nghị, Hạ Minh Viễn chần chờ một lúc, do dự nói, "Ta làm được sao?"
Không sai, Hạ Minh Viễn không phải cảm thấy dọa người. Hắn chỉ sợ làm không tốt, sẽ làm mất thể diện của Hạ Trăn. Đại ca là Thanh Viễn tướng quân, uy danh hiển hách.


"Các tướng sĩ Tây Bắc quân đều rất tốt, bọn họ sẽ dạy đệ, Nhị đệ đừng lo." Lúc Mạc Như Nghiên đưa ra đề nghị này, liền nghĩ tới phản ứng của Hạ Minh Viễn. Chẳng qua thái độ của những người khác ở Hạ gia, nàng còn không chưa xác định được.


Hạ lão gia cùng Lưu thị hoàn toàn không có ý kiến. Tuy là đầu bếp, nhưng nấu cơm ở quân doanh cho các tướng sĩ Tây Bắc quân, với nấu cơm ở nhà mình, là hoàn toàn không thể so sánh. Mặc kệ là Hạ lão gia cùng Lưu thị, đối với đề nghị này đều không có dị nghị, ngược lại cực kỳ cảm kích Mạc Như Nghiên dụng tâm.


Quả thật, với tính tình của Hạ Minh Viễn, Hạ lão gia cùng Lưu thị cũng lo lắng việc hắn ra ngoài buôn bán. Trước mắt có thể ở lại quân doanh Tây Bắc quân, đi theo thuộc hạ của Hạ Trăn, hai người cực kì hài lòng, cũng rất vui vẻ.


Chu Vân lại không cao hứng lắm. Đại ca là tướng quân, đệ đệ lại là đầu bếp? Nói ra không biết là buồn cười cùng dọa người sao?
Mạc Như Nghiên cũng thật dám mở miệng nói cái này, tại Hạ Minh Viễn không có nghe ra ẩn ý bên trong. Đổi lại là Hạ Minh Chí, sợ là đã sớm bùng nổ rồi.


Nhưng mà bây giờ, Chu Vân đoán sai rồi.
Hạ Minh Chí chẳng những không bùng nổ, ngược lại vẻ mặt còn chờ mong nhìn Mạc Như Nghiên, không chịu nổi hỏi: "Đại tẩu, ta có thể cùng đi không? Ta bảo đảm sẽ làm việc cùng Nhị ca, sẽ không ăn trộm.”


available on google playdownload on app store


Nghe Hạ Minh Chí chủ động xin đi giết giặc muốn đi làm đầu bếp, mặt Tưởng Xuân Hương biến sắc. Vừa định mở miệng phản đối, đã bị Lưu thị liếc mắt nhìn qua một cái.
Tình hình hiện nay không ổn, Tưởng Xuân Hương hừ lạnh một tiếng, dậm chân một cái, vẫn kìm nén xuống.


Chống lại vẻ mặt mong chờ nóng lòng muốn thử của Hạ Minh Chí, Mạc Như Nghiên lắc đầu, bình tĩnh nói: "Đệ không thích hợp."


"Nhưng mà..." Hạ Minh Chí nháy mắt liền thất vọng rồi. Hắn cũng rất muốn tiến vào Tây Bắc quân, cũng muốn tìm chút công việc nuôi sống thê tử và các con, không thể tăng thêm phiền toái cho đại ca đại tẩu.


"Chỉ là vừa rồi Nhị đệ trước nói muốn buôn bán, trái lại có thể bàn bạc kỹ hơn." So với Hạ Minh Chí, Mạc Như Nghiên để ý nhất, kỳ thật là Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương.


Nếu như nhận làm buôn bán, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương sẽ bận rộn lên, cũng bớt đi thời gian đi tính kế người khác. Nếu không, chỉ với hai người này với trạng thái hiện nay, Mạc Như Nghiên liền xác định không có này yên tĩnh sau này.


"Thật sự có thể làm buôn bán nhỏ?" Chỉ cần là có việc cho hắn làm, Hạ Minh Chí cũng vui. Đến nơi xa lạ, chỉ cần tìm được việc làm, mới xem như có thể an định. Nếu không, chính hắn cũng sẽ trôi nổi bất an.


"Uhm." Mạc Như Nghiên gật gật đầu, thoáng suy nghĩ, rồi nói, "Tiền vốn thì ta có. Chỉ là buôn bán cái gì, Tam đệ đã xác định chưa?"
Hạ Minh Chí nhất thời bị nghẹn rồi. Nói đến việc buôn bán, hắn thật sự không nghĩ ra cái gì. Mà, cũng chưa nghĩ xong.


"Không bằng, bán đồ ăn vặt đi?" Đi một đường dài, Hạ Minh Viễn thấy nhiều nhất là đồ ăn vặt. Có ăn mới có làm, là nói chính bọn nó, còn không phải là ăn một đường đi sao.


Hai mắt Hạ Minh Chí lập tức sáng lên, hướng về phía Mạc Như Nghiên liên tục gật đầu: "Đúng, có thể bán đồ ăn vặt. Nhị tẩu cùng Xuân Hương đều có thể hỗ trợ."


Thật đúng là gãi đúng chỗ ngứa! Mạc Như Nghiên còn không chưa mở miệng, Hạ Minh Chí liền đem Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương ra rồi.
Không thể nghi ngờ, Mạc Như Nghiên khẳng định sẽ đáp ứng.
Chỉ là, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương tâm tình thì không thấy tốt như vậy rồi.


Việc buôn bán cực kỳ vất vả, mà còn là làm đồ ăn. Hạ Minh Chí sẽ làm cái gì? Về sau còn không phải cần nhờ hai người các nàng đi sớm về tối? Này có khác gì lúc trước ở Liên Hoa thôn đâu?


"Đại tẩu, làm đồ ăn gì được đây? Chúng ta cũng không phải người có tay nghề, cũng không có bí phương tổ truyền. Cho dù làm được, nào có ai nguyện ý ăn? Không kiếm được tiền." Chu Vân phản ứng kịp thời, vội vàng đánh gãy suy nghĩ của Mạc Như Nghiên.


"Ta cũng thấy không được." Tưởng Xuân Hương không nói hai lời, đứng ở bên phía Chu Vân, "Thành Vân Đô không phải không có quán ăn vặt. Giờ chúng ta mở ra, một không đặc sắc hai không bảng hiệu, người nào vui vẻ tiêu tiền để ăn!"


"Các tướng sĩ Tây Bắc quân đó!" Mạc Như Nghiên cười ảm đạm, chống lại biểu tình ngạc nhiên của Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, giải thích, "Nếu như gặp phải chiến sự, bên kia Nhị đệ không kịp hỗ trợ, liền làm phiền Nhị đệ muội cùng Tam đệ muội vất vả rồi. Chuyện tiền bạc chuyện không cần hai vị đệ muội lo lắng, ta cũng không nghĩ tới kiếm tiền, chỉ là tìm đường cho Tam đệ cùng hai vị đệ muội thôi."


Mạc Như Nghiên nói quá mức trực tiếp, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều là bị nghẹn lại, hơn nữa cả ngày không phản ứng kịp.


Hạ Minh Chí lại gật đầu liên tục, càng thêm cảm kích và tôn sùng người đại tẩu Mạc Như Nghiên này thêm. Hắn tuyệt đối tin tưởng, Mạc Như Nghiên không cần vì chút lợi nhuận mở quán ăn vặt. Nhưng là vì bọn họ, Mạc Như Nghiên liền bỏ tiền ra, mà còn là không cần lợi nhuận.


Thật là một đại tẩu tốt! Hắn nhất định sẽ không thua kém, buôn bán quán ăn vặt thật tốt, cố gắng kiếm tiền lại, để đáp ơn cứu trợ của đại tẩu.
Giống như Hạ Minh Chí, những người khác Hạ gia cũng hiểu được Mạc Như Nghiên cực kì lương thiện.


Tuy trên mặt Mạc Như Nghiên cực kỳ nhàn nhạt mà lạnh lùng, nói câu nào cũng không ôn hòa mấy. Nhưng Mạc Như Nghiên đối với Hạ gia bọn họ, tuyệt đối không thể chê. Một chữ, tốt. Hai chữ, quá tốt. Ba chữ, cực kì tốt. Bốn chữ, hết lòng quan tâm giúp đỡ.


Hết lòng quan tâm giúp đỡ? Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương chỉ muốn xuy cười ra tiếng.


Mạc Như Nghiên thật tốt như vậy sao, vậy sao không chịu để cho bọn họ ở lại phủ Thành Chủ? Đừng nói với các nàng, đã tách ra ở riêng rồi. Vậy Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân vẫn là người ngoài đấy! Cũng không phải đang ở phủ Thành Chủ nghênh ngang, đường đường chính chính sao?


Vì kìm nén trong lòng đã lâu, sắc mặt Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương không khỏi khó coi. Do vậy, mặc kệ là với người nào, giọng điệu cực kì không ôn hòa.
Trương bà bà không để mình bị đẩy vòng vòng.


Đều nói mâu thuẫn nhiều nhất là trong nhà. Như Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương vậy mặt dày tìm tới cửa muốn hưởng thụ phú quý, bà đã gặp không ít, cũng không sợ không đối phó được.


Liền nói ví dụ như, đồ ăn trên bàn cơm, để ở Mạc Như Nghiên trước mặt, khẳng định tốt hơn so với bên Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương.


Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương quả thật có thể đứng dậy duỗi thẳng chiếc đũa tới đĩa rau, chẳng qua cục diện lúc này, Trương bà bà ở một bên nhìn đều đã đỏ mặt thay hai người.


Lại ví như, nước ấm rửa mặt chải đầu, cùng nước với tắm rửa quần áo. Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương khẳng định là bị sắp ở tuốt phía sau, nhất định không có khả năng vượt qua trước Mạc Như Nghiên.


Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương quả thật có thể canh giữ ở cửa phòng bếp, muốn mạnh mẽ cướp đi nước ấm mới xong. Nhưng thật là xin lỗi, tiểu tướng quân cùng tiểu thư nhà bọn họ còn chưa rửa mặt chải đầu, sợ là không thể nhường cho.


Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương sao không nhìn ra các nàng bị làm khó dễ được? Nhưng mà, các nàng phải làm thế nào đây? Cho dù muốn cáo trạng, cũng không tìm được ai. Hạ Minh Viễn cùng Hạ Minh Chí khẳng định không chịu hướng về các nàng, Hạ lão gia cùng Lưu thị lại không biết đi nơi nào rồi.


Cuối cùng, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương không thể không cắn răng, nhịn xuống. Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Các nàng cũng không tin, các nàng cứ dựa vào phủ Thành Chủ không đi, Mạc Như Nghiên có thể làm gì các nàng.


Mạc Như Nghiên cũng không tính làm gì Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương. Trái lại, nàng muốn xem, là thái độ của người nhà Hạ gia.


Sáng sớm ngày thứ hai Hạ Minh Viễn tại đến thành Vân Đô, liền thu thập quần áo tiến vào quân doanh Tây Bắc quân. Sau đó, liền là nghiêm khắc làm theo quân quy Tây Bắc quân, mỗi tháng hai ngàyvề thăm người nhà.


Mà Hạ Minh Chí, cũng rất nhanh liền bắt đầu mở quán ăn vặt. Chuyện từ đầu tới đuôi, đều có Lăng Việt giúp đỡ.


Ở thành Vân Đô lâu như vậy, Lăng Việt không thể nghi ngờ có thể xưng là rắn đầu đàn rồi. Có Lăng Việt hỗ trợ, cũng không gặp bất cứ chuyện phiền toái nào, rất nhanh liền tìm được nơi mở quán ăn vặt.


Hạ Minh Chí mang theo tràn đầy hưng phấn, trở về cho Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương biết tin tốt. Nhưng điều khiến cho hắn thất vọng chính là, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều không hào hứng. Hơn nữa, hoàn toàn không muốn đến quán ăn vặt hỗ trợ.


Ngay tại lúc Hạ Minh Chí ở bên ngoài tìm quầy hàng khắp nơi, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cũng đã lén bàn bạc, quyết định sẽ không thỏa hiệp. Vì vậy, mặc kệ Hạ Minh Chí khuyên can, hai người chỉ có một đáp án, không đi!


Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cho rằng, các nàng không tham gia, có thể ngăn cản quán ăn vặt quán khai trương thuận lợi, cũng có thể để cho chuyện này không giải quyết được gì. Sau đó, các nàng có thể danh chính ngôn thuận an tâm ở lại phủ Thành Chủ, làm người trên vạn người.


Nhưng mà, người dẫn đầu đứng ra kéo chân sau các nàng không phải người khác, mà là Lưu thị.


"Các ngươi không giúp việc? Được! Lập tức mang theo đồ của các ngươi về liên hoa thôn đi. Phủ Thành Chủ không nuôi nổi các ngươi, thành Vân Đô không chứa nổi các ngươi." Lưu thị nói xong, liền trực tiếp xông vào phòng của Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương, tùy ý thu dọn y phục của hai người, tràn đầy tức giận trực tiếp ném ra ngoài.


"Nương! Người làm cái gì vậy?" Bị Lưu thị ném y phục đi, sắc mặt Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đều thay đổi. Các nàng đều không nghĩ tới Lưu thị sẽ làm như vậy, ác độc như vậy, đến chút đường sống cũng không để lại cho hai nàng.


"Ta làm cái gì? Ta thấy các ngươi muốn làm cái gì mới đúng chứ? Thế nào? Các ngươi cảm thấy, chúng ta đồng ý tới thành Vân Đô, các ngươi có thể sính tâm như ý ngồi mát ăn bát vàng, trải qua cuộc sống quý phu nhân? Ta nói cho hai người các ngươi biết, không có cái mệnh kia, cũng đừng đỏ mắt thèm phúc khí người khác! Hai người các ngươi chính mình là cái gì, trong lòng các ngươi rõ ràng nhất, dựa vào cái gì muốn người khác cho các ngươi? Si tâm vọng tưởng! Không có cửa đâu!" Lưu thị đã kìm nén rất lâu rồi.


Từ khi biết được thành Vân Đô căn bản không nguy hiểm như Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương nói, Lưu thị liền nghĩ thầm, có nên trở về hay không.


Nếu không phải không nghĩ cho con trai cho các cháu, Lưu thị sao có thể để cho Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đến phủ Thành Chủ nguy nga này? Sao để cho Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương nổi lên ý xấu?
Mà nay nếu đã tới thành Vân Đô, Lưu thị cũng từng nghĩ, từ đây bỏ qua, sống thật tốt tại thành Vân Đô.


Nhưng mà, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương lại cứ không chịu sống yên ổn, không chịu nhận mệnh, cứ muốn thêm nữa.


Lưu thị thật sự không nghĩ ra, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương tới cùng muốn làm cái gì. Chẳng lẽ các nàng cảm thấy, Hạ Trăn làm tướng quân, Mạc Như Nghiên làm tướng quân phu nhân, các nàng liền thành gà chó lên trời?


Dựa vào cái gì! Lúc trước nháo lên đòi ở riêng, cũng không thấy Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương muốn dính lấy Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên. Hiện tại thật buồn cười, nhìn thấy Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên quá thuận lợi, lại muốn tới phá hoại? Quả thật kỳ cục, không có thiên lý!


Lưu thị thấy may nhất, là hai đứa con trai của bà đều không bị mê hoặc, cũng coi như hiểu lí lẽ.


Lão Nhị vào quân doanh, cho dù là làm đầu bếp cho người ta, nhưng cũng là dựa vào hai bàn tay của chính mình để nuôi sống mình. Mà mỗi tháng còn có thể cầm bổng lộc nuôi sống trong nhà, không có gì mất mặt cả.


Tuy Lão Tam vô duyên với Tây Bắc quân, nhưng cũng tính làm đến nơi đến chốn, tích cực vươn lên. Mượn tiền vốn của Mạc Như Nghiên, cố gắng buôn bán.


Rõ ràng, toàn bộ đều đang tại phát triển theo hướng tốt. Nhưng, có phải Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương không muốn mọi người sống yên ổn chăng, phải làm loạn trong nhà không thoải mái. Đây là đang có ý xấu gì? Không nói Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên có đáp ứng hay không, kẻ làm mẹ như bà, là người đầu tiên không chấp nhận được.


Vì Lưu thị nói mạnh như vậy, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương thật sự bất đắc dĩ rồi. Há mồm muốn giải thích, lại không phải đối thủ của Lưu thị. Vấn đề mấu chốt là, Mạc Như Nghiên vẫn không xuất hiện, Trương bà bà cùng đám Lăng Việt thì đã đứng vây quanh lại.


E sợ thật sự bị đuổi đi, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương khẽ cắn môi, không thể không thỏa hiệp rồi. Tới quán ăn vặt, các nàng đi!
Đi khẳng định phải đi. Chẳng những Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đi, Lưu thị cùng Hạ lão gia cũng đến hỗ trợ.


Nếu chỉ có Hạ Minh Chí ở đây, Chu Vân có thể lúc lắc làm, Tưởng Xuân Hương cũng có thể nhân cơ hội lười biếng chút. Nhưng, Lưu thị cùng Hạ lão gia hai người lại rất chịu khó, hoàn toàn không cho Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cơ hội thở.


Cuối cùng, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương kéo thân thể đã mệt đến không thở nổi, trở lại phủ Thành Chủ liền trực tiếp lên giường ngủ thiếp đi.
Lăng Việt được Mạc Như Nghiên bày mưu đặt kế, mấy ngày khai trương đều tới quán ăn vặt ngồi.


Rất nhiều dân chúng thành Vân Đô quen Lăng Việt, dân chúng nguyện ý tới ăn vặt quán cổ động thì vô số kể. Mấu chốt nhất là, giá đồ ăn của quán là Mạc Như Nghiên quyết, thật sự không coi là đắt.


Cũng vì vậy,quán ăn vặt mỗi ngày đều kín người, nhưng trên thực tế cũng không có quá nhiều lợi nhuận.
Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương kiên trì, nhất định phải chịu đựng, nếu không vừa mệt ch.ết lại không có lời.


Lưu thị lại kiên trì không nổi. Đã nhiều ngày rồi, nàng ta cũng đã nhìn ra, tất cả mọi người là nể mặt phủ Thành Chủ Phủ mới tới quầy hàng ăn đồ. Đổi mà nói, quán ăn vặt đại biểu cho thể diện phủ Thành Chủ cùng Hạ Trăn.


Hiện nay không hề nghi ngờ Lưu thị phàm là chuyện gì cũng lấy Hạ Trăn làm chủ. Cho nên, mặc kệ Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương nói như thế nào, bà cũng không đổi giá.


Bị Lưu thị chọc cho suýt thổ huyết, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cố ý đi tìm Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên nói chuyện. Nhưng kết quả, hiển nhiên không có như ý nguyện.


Hạ Trăn từ trước đến nay không nhúng tay vào việc này. Đáp án của Mạc Như Nghiên rất rõ ràng, quán ăn vặt quán đã đưa cho Hạ Minh Chí, người nhà Hạ tự mình giải quyết, nàng sẽ không nhiều lời.
Nếu như người Hạ gia có thể tự giải quyết, các nàng còn tìm đến Mạc Như Nghiên làm cái gì?


Nhìn Mạc Như Nghiên cả ngày ở phủ Thành Chủ ngồi ăn cùng uống, lại so sánh tình cảnh của hai người bọn họ sau khi tới thành Vân Đô, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cực kì bất mãn. Tóm lại vẫn không thể nào nhịn xuống, liền bộc phát rồi.


Chuyện Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương chất vấn Mạc Như Nghiên náo loạn rất lớn. Trong phủ Thành Chủ, thậm chí không ít dân chúng thành Vân Đô, cũng nghe thấy.


Mạc Như Nghiên trong cảm nhận của dân chúng thành Vân Đô, tuy kém hơn Hạ Trăn, nhưng cũng là không thể xâm phạm. Các tướng sĩ Tây Bắc quân trong phủ Thành Chủ càng trừng mắt nhìn, thiếu chút nữa không nhịn được trực tiếp đem Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương ném ra khỏi phủ Thành Chủ.


Lưu thị ôm ngực thiếu chút nữa thở không nổi. Hạ gia đã tạo nghiệt gì, sao lại gặp phải hai cô con dâu không hiểu chuyện như vậy? Sớm biết như thế này, bà nhất định sẽ không để cho Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương theo tới thành Vân Đô. Như thế, liền giữ hai người bọn họ sống tại liên hoa thôn.


Hạ gia nhân đã đến lâu như vậy, Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân vẫn không có cơ hội gặp mặt. Mà bây giờ, Mộ Dung Tể tướng cùng Mộ Dung phu nhân đã ra mặt rồi.


Mộ Dung phu nhân vốn định lệnh cho tướng sĩ Tây Bắc quân đem Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương mời ra khỏi phủ Thành Chủ, nhưng Mộ Dung Tể tướng lại trực tiếp phái người gọi Hạ Trăn hồi phủ. Chuyện này, Mộ Dung Tể tướng tự mình quyết định, muốn nói cho thật rõ ràng.


Theo lý mà nói, thanh quan khó xử việc nhà, Mộ Dung Tể tướng không thích hợp nhúng tay vào chuyện này.
Nhưng, Mộ Dung Tể tướng không chỉ là đương kim phụ thân của hoàng hậu nương nương, còn là ân sư chỉ dạy Hạ Trăn.


Một ngày thầy cả đời làm cha. Mộ Dung Tể tướng ở phủ Thành Chủ, ở trước mặt Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên, đều là cực kỳ có định lượng.
Ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Mộ Dung Tể tướng, Hạ Trăn bị răn dạy một trận trước mặt mọi người .


Lúc đó vừa lúc Hạ Minh Viễn trở về thăm người nhà, cũng gặp phải. Cùng với Hạ Minh Chí, tận mắt nhìn thấy hình ảnh đại ca Hạ Trăn bị Mộ Dung Tể tướng răn dạy.


Trong lòng Hạ lão gia cùng Lưu thị cực kì khổ sở. Không phải cảm thấy Mộ Dung Tể tướng răn dạy không đúng, cũng không phải cảm thấy Mộ Dung Tể tướng không có tư cách răn dạy Hạ Trăn, mà là thật lòng cảm thấy, bọn họ đã mang đến quá nhiều phiền toái cho Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên.


Tuy nhiên bị mời ra khỏi phủ thành chủ, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương lại không muốn rời đi. Cứ như vậy mà canh giữ ở bên ngoài phủ Thành Chủ ngoại, ý đồ muốn sống ch.ết cùng đám người Hạ Trăn.


Nhưng mà, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương còn chưa thấy Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đi ra. Thì từ bên trong đi tới, là Hạ lão gia cùng Lưu thị.
"Phụ thân, nương, sao hai người..." Trợn mắt há hốc mồm nhìn Hạ lão gia cùng Lưu thị cầm bao y phục trong tay, Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương cảm thấy bất an, vội vàng hỏi.


"Chúng ta cùng các ngươi về liên hoa thôn." Đây là quyết định của Hạ lão gia, mà còn không nghe bất cứ ai khuyên bảo, nhất định phải đi.


"Cái gì?" Tưởng Xuân Hương kinh hô ra tiếng, không dám tin nhìn Hạ lão gia cùng Lưu thị, lại nhìn qua phủ Thành Chủ Phủ, "Vậy Nhị ca cùng Minh Chí thì sao? Còn có Tiểu Nguyệt, Tiểu Hà cùng Tiểu Tuấn nữa?"


"Hai huynh đệ Minh Viễn ở lại." Lưu thị khẽ thở dài một cái, cũng không hối hận quyết định đưa ra lúc này, "Ba đứa bé cũng ở lại."
Trong phút chốc, Tưởng Xuân Hương bị kinh ngạc một chữ cũng nói không nên lời. Hạ Minh Chí ở lại, đến các con cũng để lại? Chỉ riêng nàng ta, bị đuổi về liên hoa thôn?


Mặt Chu Vân cũng trắng bệch. Nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới, Mạc Như Nghiên sẽ làm như vậy. Cho dù thật sự phải rời khỏi, lão công của nàng ta, con trai cùng nữ nhi của nàng ta, cũng phải dẫn đi! Tuyệt đối sẽ không để chúng ở lại thành Vân Đô, mà mình lại bị đuổi đi.


"Đi thôi!" Thoáng qua phủ Thành Chủ phía sau, Lưu thị dẫn đầu bước bước chân đầu tiên rời khỏi.


"Không không không, con không đi!" Tưởng Xuân Hương luống cuống, hoang mang lo sợ muốn xông vào phủ Thành Chủ. Nàng ta không muốn bị đuổi đi như vậy, nàng ta muốn cùng trượng phu và các con cùng nhau ở tại chỗ này, nàng ta không muốn!


"Phụ thân, nương, con cũng không đi." Chu Vân nói xong, bỗng nhiên cong hai đầu gối, quỳ trên mặt đất.
Chu Vân quỳ xuống hoàn toàn ngoài dự liệu, trực tiếp khiến cho Hạ lão gia cùng Lưu thị biến sắc, càng làm cho người đi ngang qua vây đến xem.


Có Chu Vân dẫn đầu ở phía trước, lúc này Tưởng Xuân Hương không nói hai lời, cũng quỳ theo


Cùng lúc đó, Tưởng Xuân Hương vẫn dập đầu liên tục: "Phụ thân, nương, con cầu xin hai người. Hai người nói giúp con với đại ca đại tẩu nói một chút, bảo bọn họ không cần đuổi con đi, đừng để con một mình về liên hoa thôn. Con không dám, con thật sự không dám nữa."


Nghe Tưởng Xuân Hương than thở khóc lóc cầu xin tha thứ, Lưu thị không phải người vô tâm, mà thật sự bị lạnh thấu tâm, không dám tin tưởng Tưởng Xuân Hương bảm đảm bất cứ cái gì nữa.


"Đi!" Hạ lão gia cũng không tin Tưởng Xuân Hương bảo đảm. Mà Tưởng Xuân Hương càng quỳ ở trong này, càng tổn hại với thanh danh của Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên. Những thứ này, trước kia Hạ lão gia chưa từng nghĩ tới, nhưng mới vừa rồi Mộ Dung Tể tướng nói một câu, ông nghe ra rõ ràng, cũng khắc ghi ở trong lòng.


Thân là phụ thân Hạ Trăn, ông không thể mang đến bất cứ trợ giúp gì cho Hạ Trăn, cũng không thể để lại bất kỳ cán chuôi nào để người khác khó dễ Hạ Trăn. Việc Tưởng Xuân Hương cùng Chu Vân làm trước mắt, căn bản chính là đem Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên đẩy lên đầu sóng, muốn tin đồn làm tổn hại thanh danh của Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên.


Nghĩ vậy, suy nghĩ quyết phải rời khỏi của Hạ lão gia càng thêm kiên định, tính mang Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đi lại càng không thể nghi ngờ.


Tuy Lưu thị không nghĩ thấu đáo như Hạ lão gia, nhưng ngày thường không phải bà chưa từng nghe qua nói chuyện linh tinh. Như hành động của Tưởng Xuân Hương cùng Chu Vân, làm cho Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên bị trọc cột sống.


Hiện nay Hạ Trăn cùng Mạc Như Nghiên có thân phận gì? Sao có thể cùng Chu Vân và Tưởng Xuân Hương làm loạn ở phủ Thành Chủ được?
Lúc này Lưu thị đi lên phía trước, mỗi tay túm chặt một người, muốn kéo Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương từ trên mặt đất dậy.


Chu Vân cùng Tưởng Xuân Hương đương nhiên không nguyện đứng dậy. Không những không dậy nổi, lại còn mỗi người một bên, ôm lấy chân Lưu thị. Cứ như vậy, Lưu thị cũng không đi được.


"Nương, người giúp con có được hay không? Con không thể không có Tiểu Tuấn. Nương người biết đấy, Tiểu Tuấn là con trai của con, nó là gốc rễ của con..." So với Tưởng Xuân Hương, chiến thuật tình thân của Chu Vân càng kích thích, cũng hữu hiệu hơn.


Lưu thị không khỏi đỏ mắt lên. Bà cũng không muốn rời Hạ Tiểu Tuấn. Hạ Tiểu Tuấn là một tay bà nuôi lớn, từ nhỏ liền không rời xa bên bà. Nhưng mà hiện nay, căn bản không phải do bà làm chủ rồi.


"Đừng nói nữa. Hai ngươi nhanh chóng rời đi, cùng nương về liên hoa thôn đi." Còn ba đứa bé, ở tại chỗ này khẳng định càng tốt hơn so với mang về liên hoa thôn. Điểm này, Lưu thị cùng Hạ lão gia đều nghĩ như nhau, cực kì tin tưởng.


Tất cả mọi người bị hành động của Chu Vân thu hút chú ý, cũng không chú ý tới, cách đó không xa đang có một chiếc xe ngựa hoa lệ từ từ chạy tới.


"Oa? Đây là đang nháo cái gì vậy? Sao phủ Thành Chủ thành Vân Đô lại có người quỳ ở đây?" Mục Nhã Huệ vừa mới xuống xe ngựa, liền nghe được có người ở ngoài phủ Thành Chủ khóc lóc kêu hô. Lại nhìn kỹ lại, lại có hai nữ tử quỳ rạp xuống đất, còn khóc lóc than thở.


Cái này khiến cho nàng tò mò rồi! Không phải nói thành Vân Đô nhất phái tường hòa, bách tính an cư lạc nghiệp? Sao nàng vừa tới, liền thấy không giống rồi?






Truyện liên quan