Chương 21: Vườn cây nguy cơ tứ phía 7
Edit_Beta: tramhuong3890
Hoa Thành là một thành phố khá lớn, tổng số dân cư gần ngàn vạn, đưa bọn họ rời đi trong thời gian ngắn là chuyện không thể, đối tình hình này, bên trên một mặt thì tìm cớ thanh trừ những thực vật chưa trưởng thành trong trung tâm, một mặt mời các chuyên gia thực vật mau chóng nghiên cứu đặc tính của những thực vật này để tìm kiếm những phương pháp hiệu quả có thể giải quyết chúng. Những chuyên gia đã cử hành rất nhiều hội thảo nhưng kết quả nghiên cứu vẫn chưa có đột phá.
"Loại hiện tượng này, chỉ sợ không chỉ giới hạn ở Hoa Thành?" Trong bầu không khí an tĩnh cơ hồ muốn đọng lại, một chuyên giả bật lửa, hít một hơi thuốc dài hỏi: "Những thành phố khác có phải là cũng xuất hiện tình trạng tương tự hay không?"
Người đàn ông trung niên trên bục giảng gật đầu: "Những thực vật ăn thịt đã khuếch tán từ khí hậu nhiệt đới sang cận nhiệt và ôn đới, đã có không ít thành phố phát hiện ra những thực vật này, ba tỉnh Nam Bộ phát hiện năm huyện bị luân hãm, một thành phố cấp III gần như bị luân hãm, mặt khác chúng tôi còn phát hiện một loại thực vật khác: kẻ mị hoặc" Trên màn hình, dưới ánh sáng đèn chiếu xuất hiện tầng tầng lớp lớp những loại hoa: hoa hồng, hoa hướng dương, mẫu đơn... Tất cả chúng đều bị nhiễm lên một tầng huyết sắc mờ ảo, bên ngoài nhất là hoa hồng đỏ như máu, những hoa bên trong chỉ có ít tơ máu, giống như bị phân loại đã bón phân nhiều hay ít, khiến người không dám tới gần.
"Phàm là thực vật biến dị đều có năng lực mê hoặc nhân tâm, mà kẻ mị hoặc lại lợi hại hơn" Chuyên gia mở ra một đoạn video ngắn, dùng một con dê sống làm thực nghiệm, con dê vừa tới gần rừng hoa thì giống như bị mê hoặc mà đi thẳng tắp vào trong, rồi đâm vào cành hoa ngất đi, hai mười phút sau, chỉ lưu lại một bộ xương khô và da lông.
"Mặt khác, ở bên trong vườn cây có những nhân viên nghiên cứu cho rằng điều này là bình thường, những thực vật này chỉ muốn tồn tại, nếu không chọc vào chúng thì sẽ không có nguy hiểm."
"Cứt chó!" Lập tức có người chửi ra tiếng: "Chúng ta chính là đồ ăn của chúng nó, ban có thể cùng thiên địch giảng đạo lý hay không? Nói đùa!"
Người đàn ông trung niên thở dài: "Không sai, nếu mặc kệ chúng, sớm muộn có một ngày những thực vật đó sẽ chiếm toàn bộ không gian sinh tồn của chúng ta, có chút đồng sự có thể bị tẩy não, nhưng còn một ít đồng sự...."
Đây là nguyên nhân bọn họ cần bổ sung đội ngũ nghiên cứu.
"Chúng tôi đưa ra ý kiến là tạm thời đóng cửa vườn cây, nhưng chủ nhiệm cùng hai phó chủ nhiệm bị ảnh hưởng rất sâu, nhất trí cho rằng đóng cửa vườn cây sẽ tạo ra hậu quả nghiêm trọng, chúng tôi lùi một bước, chỉ cần đóng cửa khu trồng hoa, trải qua một phen bàn bạc, cuối cùng thư ký tỉnh ủy thuyết phục đã thuyết phục được việc này." Chuyên gia vườn cây chỉ nói hời hợt về quá trình bàn bạc, nhưng những người khác có thể tưởng tượng ra được những đấu tranh chính trị kịch liệt được che giấu trong đó.
Dù là quốc gia hay gia tộc, nếu là kẻ bên ngoài xâm lấn thì không thể diệt trong chốc lát nhưng đấu tranh nội bộ mới có thể dẫn đến thất bại thảm hại. Tiêu Vũ Hiết nhớ tới lời một người bề trên trước khi lâm chung nói ở kiếp trước, nhìn lại tình hình trước mặt này mới có thể lĩnh hội lời ông.
Nhưng lần này lại có biện pháp gì đâu, nơi có người thì sẽ có đấu tranh.
Hội nghị này liên tục tiếp diễn 2h, bọn họ cũng ở nhà hàng nghe 2h, đồ ăn trên bàn sớm lạnh nhưng người phục vụ cũng không tới thúc giục, nghe xong nôi dung hội nghị, bả vai Dương Thực gục xuống, trong miệng lẩm bẩm: "Đây là trò chơi, là nhiệm vụ, đây không phải là thật."
Sở Ca lại nhíu chặt mày, sau một lúc lâu mới hỏi lầm bầm: "Các bạn có phát hiện hay không, có nơi thực vật biến dị thì không có sự tồn tại của động vật."
"Kẻ săn mồi cắn nuốt hết thảy vật còn sống." Tiêu Vũ Hiết nói tự nhiên: "Động vật cũng ở trong số đó."
Đối nhân loại mà nói, đây có lẽ là một tin tức tốt.
Trong phòng hội nghị, những chuyên gia đã rời đi dần, bọn họ cũng tính tiền rồi rời khỏi, còn camera nghe trộm thì không biết Sở Ca cầm đi làm gì rồi.
Lúc về nhà đã gần 10h, lòng cô ủ rũ mà vặn chìa khóa mở cửa, bỗng dựng thẳng tóc gáy, cô như bị đóng băng tại chỗ, tay phải vô thanh vô tức khép lại cửa, trong nháy mắt khi cửa phòng đóng lại, cô nghe thấy một tiếng "Chi" nhẹ nhàng dưới trời đêm.
Giống một trận gó, cô nhanh chóng băng qua hàng hiên đen sì, lên tắc xi thẳng đến gần khách sạn. Chỉ khi ngồi trên ghế sau xe, cánh tay đang nổi da gà của cô mới chầm chậm bình ổn.
"Làm sao vậy?" Kênh bạn tốt thu được call liên hoàn đoạt mệnh của Tiêu Vũ Hiết, trong lúc đang chuẩn bị đánh răng, thanh âm Sở Ca căng chặt hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Thực vật biến dị trên cửa sổ" Cô rất hiểu cái cảm giác bị nhắm vào này: "Tôi suýt nữa đã bị tấn công."
Sở Ca theo bản năng liếc mắt về phía cửa sổ một cái, không có thực vật, anh thở dài nhẹ nhõm: "Tôi lập tức cảnh báo những đồng đội khác."
Anh từng bước từng bước từ danh sách bạn tốt liên hệ moi người, trừ ra ba người tự động rời khỏi đội ngũ và người mất tích Quách đại tỷ, anh không liên hệ được người chơi có thân phận du khách, nữ sinh viên hoạt động cùng du khách nói bọn họ điều tr.a xong sau thì ai về nhà nấy, không biết mặt sau có phải đã xảy ra chuyện hay không
Tiêu Vũ Hiết thuê một gian phòng không có bất kỳ thực vật nào trong khách sạn, mới có thời gian suy nghĩ động tĩnh trong phòng mình, tấn công cô tuyệt đối không phải xương rồng, cô thực hiểu biết loại thực vật có thể chứa nước trong thân cây này, sau khi biến dị chúng nó có khả năng chứa nước nhiều hơn, bất quá có độc, cần dùng phát thuật [ tinh lọc lương thực ] cấp 0 mới có thể uống, giai đoạn trước tận thế những đoàn xe ở thành phố bị những loại phi thực vật chiếm cứ thường xuyên mang lên mấy bồn xương rồng để ngừa nếu tìm không thấy nước thì có thể dùng tạm, loại thực vật này rất dễ nuôi, chỉ có một điều —— những thực vật khác cũng thích chúng nó.
Tỷ như, cây bồ công anh.
Nhớ tới nó, toàn thân Tiêu Vũ Hiết run lên.
Cô từng chịu thiệt thòi bởi cây bồ công anh, sau khi biến dị, chúng nó học được ẩn nấp, giấu ở bên trong thực vật bình thường khác, nếu không cẩn thận sẽ không nhìn thấy được, thuộc tính cảm giác bình thường cũng không phát hiện được, nhưng khi có vật còn sống đi qua, bỗng nhiên sẽ bay ra hạt giống màu trắng, giống một cái ô nhỏ, đụng tới da thịt nhất định sẽ chui vào trong, nhanh chóng mà mọc rễ nẩy mầm, không đến năm phút đồng hồ là có thể từ huyết nhục mọc ra một gốc cây cây bồ công anh, rút ra chất dinh dưỡng của ký chủ để sinh trưởng, càng khủng bố chính là, chúng nó trưởng thành sẽ là một đám, bay múa đầy trời, có thể tưởng tượng ra hình ảnh một người mọc ra một đám cây bồ công anh sẽ như thế nào.
Có một lần cô cùng đoàn xe gặp được sự bùng nổ của hai cây cây bồ công anh, trong lúc trốn tránh cánh tay trái bị hai đóa chui vào, may là cô phản ứng kịp nhanh chóng quyết định nhổ tận gốc chém giết chúng, cái loại đau đớn khi nhổ bộ rễ mang theo huyết nhục này, cô vẫn còn rõ như in.
Nếu một gốc cây cây bồ công anh mọc trên tứ chi trưởng thành, vậy phải đem cánh tay hoặc chân chặt đứt mới có thể sống, nếu là vận khí không tốt bị mọc ở trước ngực sau lưng thậm chí cổ hay trên mặt, vậy chỉ có thể chọn cách ch.ết thoải mái một chút, đây là một loại thực vật cực kỳ âm hiểm, sinh sôi nẩy nở cực nhanh, cho nên sau lại mọi người ngầm hiểu với nhau, một khi gặp phải bồ công anh cần phóng hỏa thiêu hủy ngay, đốt không hết sẽ thông báo để những người sống sót gần đó cẩn thận. Cô không biết cây bồ công anh kia khi nào thì bay tới trong nhà mình, nhưng cô biết, loại thực vật này mọc thành mảng, có một gốc cây sẽ có rất nhiều cây, chung cư đã không an toàn.
Nghĩ vậy, Tiêu Vũ Hiết thuận tay nhắn tin cho Thẩm Nhiên cùng Diệp Vân Khinh, nhắc họ cần cẩn thận hơn thực vật gần nhà, Thẩm Nhiên đang online, anh nói chính mình đang mang người nhà đi đế đô.
[ Đế đô là nơi toàn Hoa Quốc coi trọng nhất, nếu đế đô cũng sụp đổ, vậy toàn bộ Hoa Quốc phỏng chừng đều không an toàn ] Anh nghĩ tới nghĩ lui, Dương Thành mùa hạ nóng bức nhiều muỗi, phòng tránh một ngày thì dễ, khó là phòng cả một mùa hè, dù chính phủ đã lệnh diệt được rất nhiều muỗi, ra chính sách giải quyết những con vật nuôi lang thang, nhưng anh vẫn là quyết định rời đi cái thành phố nguy hiểm này.
Phụ thân anh mất sớm, mẫu thân tái hôn, cha kế là ông chủ một công ty nhỏ, ngày thường cũng nghe được không ít tin tức, ông biết Thẩm Nhiên là một người ổn trọng, sẽ không bắn tên không đích, cảm giác được những dị trạng gần nhất của Dương Thành nên đã nhanh chóng quyết định dìu già dắt trẻ chạy về phía đế đô.
[ Ông ấy nói dù sao ở thành nào cũng như vậy ] Thanh âm Thẩm Nhiên trở nên ấm áp hơn: [ Nơi có người nhà mới gọi là nhà. ]
[ Thật tốt ] Tiêu Vũ Hiết nằm trên giường lớn trắng tinh của khách sạn, không tự giác lộ ra nụ cười nhạt nhẽo: [ Anh và Vân Khinh đã liên hệ với nhau chưa? ]
[ Vẫn chưa ] Thẩm Nhiên hơi có chút chần chờ:[ Tin tức cậu ấy rời khỏi giới giải trí vẫn còn ở trang nhất đề tài Weibo , lúc này tìm cậu ta rất dễ bị chú ý. ]
[ Nói cho anh ấy đi ] Tiêu Vũ Hiết khẳng định mà khuyên nhủ: [ Anh ấy sẽ xử lý tốt. ]
Trên danh sách tín nhiệm của cô, Diệp Vân Khinh xếp hạng đầu tiên, điều này không phải nói Thẩm Nhiên có khuyết điểm gì, chỉ là, nói như thế nào đâu, đại khái là phong cách bất đồng, Diệp Vân Khinh mặc kệ khi nào đều có bộ dạng tin tưởng tràn đầy, tin tôi là đúng, mà anh đích xác cũng đem sự tình xử lý tốt, Thẩm Nhiên bất đồng, anh thói quen đem hết thảy mọi việc cho bạn xem, nói năng có căn cứ, nếu nói Vân Khinh là tổng kết - phân tích, Thẩm Nhiên vừa lúc trái lại, phân tích - tổng kết, ngày thường cảm thấy hai người không kém nhau, nhưng trong lúc nguy cấp, người trước càng khiến cho đoàn đội tin tưởng hơn.
Sau khi cùng Thẩm Nhiên giao lưu việc xảy ra hôm nay, anh trầm mặc sau một lúc lâu, cuối cùng đưa ra đề nghị: [ Tôi cảm thấy, các bạn hãy trở lại khởi điểm nhiệm vụ, đến vườn cây hiểu cho rõ ràng. ]
Không sai, nhiệm vụ này là [ thăm dò dị trạng vườn cây ]. Sở Ca tựa hồ cũng nghĩ đến điểm này, ngày hôm sau, cũng là ngày thứ 6 tiến hành nhiệm vụ, anh ta nói ra việc đi vườn cây tìm kiếm manh mối.
Ngày đó sau khi kết thúc hội nghị, Sở Ca xâm lấn di động của chuyên gia Vườn cây, dùng nó xâm nhập wifi vườn cây, tóm lại sau một loạt thao tác hoa cả mắt, anh hack được vào máy tính làm việc của chủ nhiệm Vườn cây.
Từ dữ liệu trong máy tính tới xem, những chuyên gia Vườn cây chia thành hai nhóm, một nhóm cầm đầu là thư ký tỉnh ủy, yêu cầu đóng cửa vườn cây, để ngừa du khách vô tội bị ch.ết. Một nhóm khác lấy chủ nhiệm cầm đầu, kiên trì không thể đóng cửa vườn cây, nếu không sẽ có hậu quả nghiêm trọng, mà Sở Ca kinh ngạc phát hiện, quan điểm của hai nhóm chuyên gia đều rất có đạo lý.