Chương 75: Cuối con đường 1

Trong thông đạo tối như mực, một đoàn người giúp đỡ lẫn nhau hướng về phía trước. Con đường này phảng phất không có điểm cuối, hơn nữa dọc theo đường đi còn thường xuyên gặp phải lối rẽ, bọn họ mấy lần đi vào ngõ cụt, không thể không quay trở lại, trong lúc vô hình mà đã lãng phí không ít thời gian.


"Chúng ta đi bao nhiêu ngày rồi?" Ánh mắt của bọn họ dần thích ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ và con đường phía trước. Lâu không thấy mặt trời khiến bọn họ mất đi cảm giác thời gian, cũng may Diệp Vân Khinh mang theo đồng hồ, có thể hỗ trợ đội ngũ nhớ ngày tháng: "Hai ngày."


"Hóa ra mới hai ngày à." Tiếng Tử Diệu vang vọng trong đường hầm: "Sao tôi cảm giác như đã trải qua cả một đời..."


"Tôi thì lại hi vọng có thể sống ở đây đến hết đời." Tiếng Thẩm Nhiên nhỏ đến mức mọi người cơ hồ không thể nghe thấy được. Cây nấm sống nhờ trong thân thể anh ta khiến anh ta bị hao tổn không nhỏ, còn chưa nghỉ ngơi cho khỏe đã phải đi đường không ngừng nghỉ, khiến cho tinh thần anh ta càng kém đi: "Chí ít nơi này không có thực vật nguy hiểm."


Tiêu Vũ Hiết im lặng nhếch môi, cho đến khi Diệp Vân Khinh dừng bước lại: "Đến thời gian nghỉ ngơi."
"Cứ như tội phạm được ra ngoài hóng mát." Thẩm Nhiên còn có sức nói đùa: "Cảm ơn đại ca."


Lúc này vừa hay đến lượt Tiêu Vũ Hiết vào không gian dị độ, Vì để bảo đảm độ an toàn lớn nhất cho tiểu đội, trong khoảng thời gian cô rời đi, Dương Hộ và Thẩm Nhiễm có công kích vật lý cao nhất ở lại thủ vệ.


available on google playdownload on app store


Diệp Vân Khinh cũng không vào, anh ta đang suy nghĩ về nhóm mười lăm người theo bọn họ, trong đó có mười hai người đàn ông và ba phụ nữ. Ở khu nam năm lâu như vậy rồi, bọn họ cũng quen biết lẫn nhau, nếu đi lẻ tẻ thì khi gặp phải tình huống ngoài ý muốn rất khó phản ứng kịp, anh ta bảo Thẩm Nhiên một tiếng rồi chia nhóm mười lăm người này thành ba đội ngũ dựa trên mức độ quen biết và chức nghiệp. Bởi trước đó mọi người chọn chức nghiệp đều là chọn thứ mình am hiểu nhất nên chức nghiệp công kích vật lý nhiều hơn pháp thuật rất nhiều, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chia thành ba tiểu đội có đội hình khác biệt.


Tiểu đội thứ nhất có hai thích khách, ba người khác cũng có độ nhanh nhẹn cao hơn trình độ bình quân, liền để bọn họ dò đường và bọc hậu. Tiểu đội thứ hai có ba chiến sĩ, hai Tank, đảm nhiệm phần cận chiến. Về phần còn lại hai pháp sư và ba người có thuộc tính trung bình thì chỉ có thể an bài bọn họ đi ở giữa bảo vệ.


Khi bọn họ an bài được một nửa thì Tiêu Vũ Hiết và một nửa người ra khỏi không gian dị độ. Khi an bài xong, Tiêu Vũ Hiết nói cho tiểu đội một tin tức không tốt: Có lẽ do trận mưa lớn này nên cây nấm sinh trưởng tốt và nhiệm vụ bắt buộc có liên quan đến nhau, trên diễn đàn game, hầu hết đã mất đi liên hệ với các căn cứ người sống sót, chỉ còn lại một ít người sống sót rải rác, không có ai thăm dò được tin tức của quân đội và chính phủ, nhưng lại xuất hiện không ít giáo đồ, bao gồm cả Diệt thế giáo mà bọn họ từng gặp. Tạm không nhắc tới vấn đề này, tóm lại, khi bọn họ đang trong hoàn cảnh cửu tử nhất sinh thì đám người kia cũng chẳng tốt hơn chỗ nào.


Cô không nói trực tiếp những lời này trước mặt ba tiểu đội, nhưng cô đoán, những người khác có lẽ cũng đã nhìn qua diễn đàn vắng tanh quạnh quẽ rồi.


"Không biết bọn người Cố Thần thế nào." Tử Diệu nhớ đến đám người Cố Thần vừa dọn ra khỏi tứ hợp viện, Diệp Vân Khinh an ủi anh ta: "Bọn họ đều là người chơi từ trước khi tận thế bộc phát, anh nên có lòng tin với bọn họ."


Khi tâm trạng vơi đi, mọi người lại tiếp tục tiến về phía trước, ngoài hướng về phía trước, bọn họ cũng không còn con đường khác để đi nữa. Cách bọn họ rời đi khu nam năm đã sắp một tuần, đù Diệp Vân Khinh ôm hi vọng mong manh, hi vọng nhân loại có thể chiến thắng những đám nấm kia nhưng đáy lòng anh ta sớm đã có dự cảm không lành.


Mà khi đi trong đường hầm tới ngày thứ năm thì bọn họ phát hiện: mình lạc đường mất rồi.
"tôi chắc chắn chúng ta đã qua chỗ này lần thứ hai rồi." Nam thích khách của tiểu đội 1 nói; "Tôi đã đánh dấu ở bên trên, nơi này có đồ án tôi đã đánh dấu."


Tiêu Vũ Hiết bật đèn pin lên, đúng vậy, trên vách tường ở đường rẽ bên trái có vẽ một con chim nhỏ đơn giản, nam thích khách vừa chỉ vào đồ án này vừa giải thích: "Đây là dấu hiệu độc nhất vô nhị của tôi, chủ yếu phải nhìn mắt chim, có thấy không? Nó thoạt nhìn có phải là đang trợn trắng mắt hay không? Đây là đặc điểm vẽ tranh của Bát Đại sơn nhân mà tôi sùng bái nhất..."


Diệp Vân Khinh trực tiếp bỏ qua những lời lải nhải phía sau của hắn, quay sang hỏi Thẩm Nhiên: "Nơi chúng ta đi qua là bên trái đúng không?"


Trên đường đi gặp quá nhiều đường rẽ, bọn họ liền dùng phương pháp đơn giản nhất để chọn đường, hết thảy rẽ trái, theo lý mà nói thì như vậy có thể đi tới cửa ra, trừ phi đây là một mê cung "chữ hồi hình", lối ra và cửa vào không thông nhau, như vậy thì họ mới có thể đi một vòng rồi trở lại điểm khởi đầu.


"Có một thuật toán tên là "thuật toán Pledge" có lẽ có thể giải quyết vấn đề này." Mấy ngày nay Thẩm Nhiên được tu dưỡng khá tốt, tư duy cũng trở nên nhanh nhẹn hơn: "Trước chọn một "phương hướng đặc biệt thích", sau đó..." Anh ta giải thích sơ lược thuật toán Pledge này một lần, nhưng ngoài Diệp Vân Khinh tỏ ra đã hiểu thì những người khác vẫn còn rất mù mờ, cuối cùng em gái anh ta Thẩm Nhiễm kéo tay áo anh ta: "Đừng nói nữa, cứ làm theo cách anh nói đi."


Một đoàn người sau khi điều chỉnh phương hướng thì tiếp tục lên đường, không thể không nói, đi trong thông đạo yên tĩnh dưới lòng đất quá lâu thì kiểu gì cũng sẽ sinh ra một chút cảm xúc trái chiều, nếu không phải lo lắng gặp phải những loại động vật như con dơi ở đây, Diệp Vân Khinh cũng muốn đề nghị mọi người ca hát thật lớn để làm dịu cảm xúc nôn nóng phiền hà.


Sau khi đi tiếp ba ngày nữa, bạn tốt của Tiêu Vũ Hiết trong thôn sa mạc đều đã tới những thôn khác, hưng phấn gửi cho cô một đống tin nhắn, người chơi trong thôn sa mạc bỗng ít đi rất nhiều, không chỉ vì người chơi trong làng chạy tới những thôn khác ngắm cảnh, mà còn bởi càng có thêm nhiều người ch.ết ở thế giới hiện thực. Đúng vậy, không gian dị độ có thể cung cấp nước uống vừa thức ăn cho người chơi, nhưng mỗi ngày chỉ có thể online nhiều nhất là tám tiếng. Qua khỏi tám tiếng, dù ở hiện thực là con đường ch.ết thì người chơi cũng phải đi ra đối mặt.


Trên danh sách bạn tốt của Tiêu Vũ Hiết còn có một đám người bị mờ tên đi, bao gồm An Kỳ có quan hệ rất tốt với NPC, Đại Cường – bạn trong bang sa mạc của Cổn Cổn, hoặc Đại Tráng? Cô không nhớ rõ. Bổ Y và vị hôn phu của cô ta, Cổn Cổn, Trương Thành, Tiểu Ngũ, Tiểu Thất... tên bọn họ vẫn sáng.


"Các cậu đều không sao chứ?" Trong lần nghỉ ngơi tiếp theo, cô gửi tin nhắn này cho các bạn tốt trong trò chơi. Cổn Cổn đang ở trên cao nguyên, tạm thời còn chưa có gì nguy hiểm, Tiêu Vũ Hiết đề nghị cậu ta dự trữ một chút củi, than đá. Trương Thành ở trên núi ở, định dọn nhà. Tiểu Ngũ Tiểu Thất thì chạy trốn với một đội ngũ khác, tất cả mọi người sống rất vất vả, nhưng miễn là còn sống là còn có hi vọng.


Theo đề nghị của Thẩm Nhiên, sau khi đi trong mê cung đến ngày thứ năm, bọn họ chuyển qua bức tường bị lấp kín, khung cảnh trước mắt rộng mở trong sáng.






Truyện liên quan