Chương 50: Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |12|
Khuya, 12 giờ.
Có thiếu niên cầm sách, ánh mắt chuyên chú nhưng không có lấy ánh sáng.
Đối mặt với một loạt phương trình rắc rối phức tạp, Khấu Thu tỏ vẻ ngoại trừ đọc được con số, những thứ khác đều không biết.
Vì thế hắn quyết định thực hiện kế hoạch thứ hai, đi tìm thức ăn — hay nói văn vẻ hơn là bồi bổ đầu óc.
Tuy đến 99% nguyên nhân là do hắn đói bụng.
Xuống lầu dưới, thực phẩm đông lạnh có không ít. Vốn đang cầm túi sủi cảo trong tay, hắn lại mở tầng hai tủ lạnh ra, lấy túi bánh trôi.
Nấu nước, Khấu Thu kiên nhẫn chờ nước sôi, thuận tiện tách hạch đào ra ăn.
Bốn phía một mảnh an tĩnh, không biết sao hắn lại nghĩ đến bộ dạng nghiêm trang chững chạc của Lận An Hòa khi ngâm bánh trôi, khóe miệng nâng lên một độ cung nho nhỏ.
Cửa lớn ‘cạch’ một tiếng, Khấu Bân Úc mở cửa trở về, thấy phòng bếp toát ra hơi nóng liền đi qua. Thấy Khấu Thu nấu bánh trôi, nhìn bánh trôi trong nồi chậm rãi phồng lên, có chút không phúc hậu cảm thấy bánh trôi rất giống tam đệ.
Trắng trắng mềm mềm, biểu tình thản nhiên.
Khấu Thu quay người lại thì thấy Khấu Bân Úc tựa vào cửa, hai tay ôm nhau, cười đến *** đãng.
“Cuộc sống của anh thật sự rất có quy luật, tối đi trưa về. Sao hôm nay về sớm thế?”
Khấu Bân Úc lắc ngón trỏ: “Loại người giống anh, trời sinh thích hợp sống trong đêm tối, tựa như một con mèo đen giảo hoạt cao ngạo.”
Khấu Thu nghĩ đến tri thức trên sách Sinh học, nghiêm túc phản bác: “Loài mèo ngoại trừ ba tháng hè nóng nhất trong năm mới ra ngoài động dục. Còn anh một năm bốn mùa đều trêu hoa ghẹo nguyệt. Cho nên anh không phải mèo.”
Khấu Bân Úc: … Hằng đẳng thức này làm sao mà tính ra? Hai bên rõ ràng không có một lượng biến đổi giống nhau.
“Cậu học Sinh học nhất định rất giỏi.”
Khấu Thu: “Là môn duy nhất tôi đạt tiêu chuẩn.”
“Nhiêu?”
“60.”
Khấu Bân Úc nhướng mày: “Có cần anh phụ đạo giúp cậu không?”
Khấu Thu cảm thấy đề nghị này không tồi. Lúc bánh trôi chín, hắn đặc biệt chia phần cho Khấu Bân Úc.
Khấu Bân Úc nhìn hai cái bánh trôi nho nhỏ trong bát mình, lại nhìn một bát đầy tràn của Khấu Thu. Cũng lười đi lấy muỗng, thổi thổi vài cái, nuốt trọng.
Khấu Bân Úc tuy cả ngày cà lơ phất phơ, không làm việc đàng hoàng. Nhưng dù sao cũng là người có hai bằng thạc sĩ, năm đó còn là học bá nổi tiếng ở trường.
Hắn nhìn sơ qua sách giáo khoa của Khấu Thu một lần, sau đó giảng kỹ càng tỉ mỉ, lại rất có kiên nhẫn chỉ từng thứ một. Tri thức Khấu Thu không hiểu, hắn sẽ giảng lại mấy lần, giọng điệu vững vàng, trật tự rõ ràng.
Nếu hắn không phải là một người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn, Khấu Thu sẽ coi hắn là một người thầy tốt bạn hiền.
Thế nào là một người theo đuổi chủ nghĩa lãng mạn?
Nhìn chung quanh đi. Rõ ràng có đèn chân không, đèn tiết kiệm năng lượng, thậm chí di động còn có công năng như đèn pin có thể dùng. Khấu Bân Úc nhất định phải đốt nến cả căn phòng, còn phải rải đầy hoa hồng trên sàn nhà.
Tầm 3 giờ sáng, cánh hoa hồng mềm mại dần dần héo rũ, Khấu Bân Úc cũng giảng xong nửa cuốn sách.
Tuy đời trước Khấu Thu chính là một tên học không được giỏi, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng học qua hai đời người, đối với tri thức trên sách giáo khoa hấp thu coi như nhanh.
Khấu Bân Úc khép sách lại: “Cuối tuần chừa ra chút thời gian, anh dẫn cậu đi mua quần áo.”
Khấu Thu: “Đồ của tôi rất nhiều.”
Khấu Bân Úc: “Ông nội về, lại gần đến đại thọ 70 của ông, cần phải có một bộ lễ phục chính thức.”
Khấu Thu: “Quần jean, sơmi trắng là tiêu chuẩn.”
Khấu Bân Úc cười nói: “Tính cách cậu khẳng định không muốn nổi bật trong buổi tiệc. Nhưng nếu cậu thực sự mặc nó, tuyệt đối sẽ làm mọi người chú ý.”
“Yên tâm.” Khấu Thu nhìn đồng hồ. Nhiệm vụ học tập hôm nay dưới sự trợ giúp của Khấu Bân Úc đã hoàn thành viên mãn: “Ít nhất có một người tuyệt đối sẽ xuất hiện một cách nghịch thiên, đoạt lấy tầm mắt của tất cả mọi người.”
Khấu Bân Úc hơi ngẩn ra, mới kịp phản ứng: “Cậu nói An Minh?”
Khấu Thu thầm nghĩ dù người nọ không đáng tin nhưng lại làm Khấu Bân Úc có ấn tượng sâu đến vậy.
Khấu Bân Úc chần chờ một chút: “An Minh… quả thật là ngoại tộc. Năm trước ông nội mừng thọ tuy toàn bộ bữa tiệc mặt đầy ý cười nhưng người có mắt đều nhìn ra, nụ cười đó rất gượng gạo.”
Khấu Thu nghĩ nghĩ: “Một đầu tím rịm rối bời, cùng với một thân thể thao rộng thùng thình đi.”
“Đâu chỉ thế.” Khấu Bân Úc nói tiếp: “Lúc ấy tất cả những người được mời đến không người nào là không xe sang, mặc trọng, trái phải đều có mỹ nữ làm bạn. Bên ngoài lại có rất nhiều phóng viên đến săn tin. An Minh lái xe thể thao số lượng có hạn đến, mọi người vốn còn tưởng hắn rốt cuộc cũng biết nghĩ không làm ầm ĩ nữa. Giới truyền thông lại còn muốn xông lên, chụp ảnh đưa tin thân phận người ngồi trong xe đến tột cùng là ai.”
Khấu Thu: “Kết quả?”
Khấu Bân Úc: “Cửa xe vừa mở, xuất hiện đầu tiên trước cặp mắt hàng ngàn người chính là một đôi dép lê.”
Khấu Thu nghẹn lời, rốt cục lý giải câu ‘đến thời khắc mấu chốt đâm họ một dao’ mà An Minh dạy hắn là gì. Đầu tiên là dùng xe sang chảng hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, sau đó xách dép lê ‘ba ba ba’.
Cảm giác này thật sự là… Quá yomost!
Khấu Bân Úc không nói gì nữa. Quả thực cảnh tượng khi ấy quá mức xấu hổ, mắt hắn lướt trên mặt bàn, sáng lên: “Máy học tập? Cậu còn dùng cái này?”
Khấu Thu: “Lần trước thi toán mua.”
Khấu Bân Úc: “Mới thế này, chắc cậu không hay dùng.”
Khấu Thu gật đầu.
“Vậy sao không vứt.”
Khấu Thu: “Điểm danh.”
Khấu Bân Úc: “… Có lợi gì?”
Khấu Thu nghiêm túc giải thích: “Mỗi ngày đúng hạn điểm danh, có thể kiếm được 4 điểm kinh nghiệm, bảy ngày thăng 1 cấp. Càng về sau càng cần nhiều kinh nghiệm.”
Khấu Bân Úc: “Có thể miễn phí đổi tư liệu học tập?”
Khấu Thu: “Không.”
Khấu Bân Úc: “Đổi quà?”
Khấu Thu: “Không.”
Khấu Bân Úc: “Vậy ý nghĩa cậu đi điểm danh ở chỗ nào?”
Khấu Thu: “Thăng cấp.”
Khấu Bân Úc thầm hút một hơi: “Mục đích thăng cấp để?”
Khấu Thu: “Nhiều kinh nghiệm.”
Khấu Bân Úc: “Ý nghĩa của việc nhiều kinh nghiệm?”
Khấu Thu: “Thăng cấp.”
Hắn thật vất vả mới thoát khỏi cấp bậc gà nhà, qua mấy ngày nữa là có thể lên cấp cao thủ. Chỉ cần không ngừng điểm danh, ba tháng sau hắn chính là nhân vật cấp tông sư.
Khấu Bân Úc: “… Nói cho Nhị ca biết, cậu thuộc chòm sao gì?”
Khấu Thu làm mặt nghiêm túc, một bộ không muốn nhiều lời: “Bí mật cá nhân.”
Nói xong, đứng dậy tiễn khách.
Ngoài cửa, Khấu Bân Úc thật lâu sau không lời gì để nói: biểu hiện rõ ràng đến thế, cậu không nói tôi cũng đoán được.
…
Thẩm Thanh Hữu từ phòng thu âm đi ra, người đại diện A Thường đứng trước cửa chờ hắn.
“Đã xong chưa?”
A Thường gật đầu: “Cuối tháng này Kim Thành tung ra loại mì ăn liền mới, quảng cáo tầm mấy ngày này sẽ phát hành. Tôi đã liên hệ với mấy nhà đài, bọn họ sẽ tạo thế trước khi quảng cáo tung ra, lấy vũ nhục kinh điển làm tiêu đề.”
Thẩm Thanh Hữu: “Đêm dài lắm mộng, thêm chút tiền để họ làm nhanh hơn.”
Thẩm Thanh Hữu mưu tính quả thật rất hay, nhưng tiền đề phải thành lập khi Tiền Quả trúng kế mới được.
Sau một thời gian dài làm việc, Tiền Quả theo thói quen ngồi bắt chéo, sơn móng tay, mà nhân viên trước mặt dường như đã quen bộ dạng bà chủ nhà mình, báo cáo: “Vừa mới nhận được tin tức, người đại diện của Thẩm Thanh đã liên hệ với mấy nhà đài, mục đích không rõ.”
Tiền Quả đương nhiên biết, hắn muốn làm cái gì.
“Công ty quảng cáo trước đó chúng ta từ chối, có nói gì không?”
Nhân viên lắc đầu: “Thu tiền người khác hại cố chủ, nhược điểm của bọn họ nằm trên tay chúng ta. Nếu bọn họ tiết lộ tin tức chỉ sợ rất khó để sống yên ổn trong giới này.”
Tiền Quả vươn tay lên, dưới ánh nắng phản chiếu, thưởng thức những chiếc móng mình mới sơn, môi lộ ý cười: “Cho nên đến bây giờ Thẩm Thanh Hữu còn chưa biết nội dung quảng cáo mới của chúng ta, đúng không?”
Nhân viên gật đầu.
“Mấy ngày nữa sẽ có tin tức bất lợi với chúng ta. Bà chủ, có cần ra mặt giải thích không?”
Tiền Quả: “Giải thích cái gì, cứ yên lặng để hắn xem thường chúng ta đi. Chờ quảng cáo chân chính phát sóng, lúc đó chúng ta sẽ chậm rãi ngồi xem kịch hay.”
Khấu Thu đương nhiên không biết Tiền Quả cùng Thẩm Thanh Hữu đang chơi đấu trí ngươi ch.ết ta sống với nhau. Hiện tại hắn đang toàn lực mở hình thức phấn đấu học tập.
Cơ Chi ăn khoai tây chiên, tỏ vẻ mình không tiếp thụ được.
Lập tức viết: gần đây người ngồi cạnh bàn ta chuyển biến quá nhanh, ta cảm thấy mình bị kinh hách.
Thực nhanh có người like.
Cơ Chi mở ra, thì ra là Khấu Thu. Hắn chẳng những like, còn trả lời: trên đời này có hai loại người có thể có xưng bá thế giới. Loại thứ nhất là có mỹ mạo kinh thế, loại thứ hai chính học bá. Hiện nay, ta đang trong giai đoạn chuyển đổi hình tượng.
Cơ Chi kinh ngạc nhìn thiếu niên dùng tốc độ ánh sáng bấm phím rồi lại nhanh chóng chuyển về thái độ chuyên tâm học tập, nhịn không được hỏi mượn Trần Văn Tĩnh cái gương: “Yêu quái, mau hiện nguyên hình.”
Khấu Thu không để ý đến hắn. Được rồi, hắn cũng cảm thấy bản thân mình quả thật rất nhàm chán.
“Cần tôi làm gì cho cậu đây?”
Là một người bạn cùng bàn hữu dụng, hắn cần phải giúp đỡ cậu bạn này một chút.
Khấu Thu còn chưa mở miệng, Cơ Chi đã tự mình đưa ra chủ ý. Hắn gọi điện đặt một phần ăn đắt nhất ở KFC, thuận tiện trả gương cho Trần Văn Tĩnh.
Trần Văn Tĩnh tiếp nhận nhưng không trực tiếp bỏ vào cặp, mà cầm lấy vuốt cọng tóc ra sau lỗ tai. Lúc định nhét vào cặp thì lại đưa lên ngắm ngía mình một hồi, vừa lòng gật gật đầu mới bỏ vào cặp.
Trần Nhạc Thiên chậc chậc ca than: “Theo tớ thống kê, mỗi ngày cậu soi gương ít nhất 7 lần. Cái này là tính có tiết đó, lúc hết tiết căn bản gương không rời tay.”
Sau đó quay người, hỏi Khấu Thu: “Đối với những người soi gương như mạng, cậu thấy sao?”
Khấu Thu ngẩng đầu nghiêm trang chững chạc đáp: “Sáng sớm soi gương là đứng đắn, giữa trưa soi gương là thần kinh, buổi tối soi gương là yêu tinh.”
Cơ Chi đột nhiên xen vào: “Cậu thích soi gương lúc nào?”
Khấu Thu: “Sáng – trưa – tối – cộng thêm lúc nửa đêm đi WC.”
Cơ Chi: quả nhiên là hồ ly tinh, cái cuối cùng là kinh khủng nhất.
Trần Văn Tĩnh: “Khuya đi WC mà soi gương, ánh đèn sẽ làm chói mắt.”
Khấu Thu: “Tôi bình thường không có bật đèn, ánh trăng sẽ làm làn da tôi thêm trắng trẻo.”
Sau khi nghe xong, Cơ Chi yên lặng dịch ghế ngồi xa một chút, kêu thêm một phần KFC. Sau này phải được thường cho Khấu Thu ăn mới được, ngàn vạn lần không được để hắn đói, luẩn quẩn trong lòng dẫn đến ma hóa mà cho mình là thức ăn dự trữ.