Chương 57: Đóa độc liên hé nở trong tiếng ca |19|
Di động điên cuồng chấn động, Khấu Thu mắt mở trừng trừng nhìn thanh download dừng lại 99%. Không cần suy nghĩ liền nhấn nghe, hung tợn gào lên: “Tên cờ hó! Gọi điện không xem hoàng lịch hay sao! ”
“Khấu Thu.” Đầu bên kia truyền đến một âm thanh lạnh như băng.
Khấu Thu ngẩn ra, yên lặng kết thúc cuộc gọi. Giọng nói vừa rồi nghe rất giống giọng cha hắn. Quả nhiên chạy lâu, gió thổi đến nổi não sinh ra ảo giác.
Di động lần thứ hai chấn động. Khấu Thu thầm hút một hơi, bấm nghe, lễ phép nói: “Chào cha.”
“Ngươi vừa mới mắng ta.” Giọng khẳng định.
Khấu Thu như đinh đóng cột đáp: “Không có, chắc là cha gọi nhầm số rồi.”
Khấu Quý Dược: “Danh bạ hiển thị, không nhầm.”
Khấu Thu buồn bực: “Thật sao?” Đổi giọng điệu thành oán giận: “Chắc là do nhiễu sóng, tôi muốn kiện hãng cung cấp mạng di động.”
Khấu Quý Dược nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng, rõ ràng không tin.
Khấu Thu: “Giờ tôi đang đọc sách trong phòng chú Lận, mấy ngày nữa là thi học kỳ rồi. Nếu không có chuyện gì tôi cúp máy đây.”
Khấu Quý Dược: “Đừng giả vờ.”
Ngón tay Khấu Thu dừng ngay chỗ kết thúc cuộc gọi nhưng không có bấm vào.
Chỉ nghe thấy bên đầu kia, giọng Khấu Quý Dược thực bình thản, không nghe ra cảm xúc gì: “Quay người lại.”
Khấu Thu thầm nghĩ, đừng nói trùng hợp đến vậy đi?!
Quay người lại… ngoại trừ đường phố ồn ào, cùng làm bộ như không biết hắn – Cơ Chi, làm quái nào có bóng dáng ai quen thuộc.
Khấu Thu yên lòng, mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nói: “Tôi đang ngồi cạnh bàn học, sau lưng đương nhiên là tường, có cái gì mà nhìn?”
“Bên trái.”
Khấu Thu nghiêng đầu nhìn sang bên trái. Nhà hàng cơm tây bên đường, Khấu Quý Dược mặc tây trang mang giày da, đoan chính ngồi ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn.
Oimeoi…
Biểu tình Khấu Thu trầm xuống: “Tôi mới nói giỡn.”
Khấu Quý Dược: “Vào đây.”
Khấu Thu: “… Nhưng tôi còn chờ bạn.”
Khấu Quý Dược: “Dẫn bạn ngươi vào luôn.”
Cơ Chi nhìn Khấu Thu đi đến chỗ hắn, đỉnh đầu tóc gió thôi bay.
Câu đầu tiên đối phương nói chính là: “Cha tôi muốn gặp cậu.”
Cơ Chi chần chờ một chút, lắc đầu: “Quan hệ của chúng ta chỉ sợ còn chưa đến mức đi thưa gửi cha mẹ.”
Khấu Thu: “Ông ấy nói muốn gặp cậu.”
Cơ Chi: “Để tôi đi gặp thầy, chọn ngày hoàng đạo, trời trong nắng ấm đi.”
Khấu Thu: “Nhà hàng tây ngay phía trước.” Thấy Cơ Chi kinh ngạc, Khấu Thu thiện giải nhân ý bổ sung: “Không cần có ý đồ phản kháng quyền uy.”
Cơ Chi: “Thì ra cậu cũng bị áp bách đã lâu.”
Khấu Thu nghiêm túc nói: “Một ngày nào đó tôi sẽ vùng lên khởi nghĩa.”
Bây giờ còn chưa đến 10 giờ, thời tiết còn se lạnh, không khí còn chưa nồng đậm mùi vị thức ăn. Thời gian này, trong nhà hàng chính là thời gian để uống café, nghe nhạc thư giãn, cũng là một loại hưởng thụ.
Nhưng từ trên người Khấu Quý Dược toát ra khí thế kia, thật sự không thể liên hệ đến cái gọi là hưởng thụ.
Trước đó trên đường vì tầm nhìn hạn hẹp nên khi đi vào trong, Khấu Thu mới biết người ngồi đối diện Khấu Quý Dược lại là Mặc Vấn.
Cơ Chi thực cung kính thưa: “Chào chú Khấu, chào cảnh sát Mặc.”
Trí nhớ hắn tốt, hiển nhiên còn nhớ người điều tr.a vụ án của Cẩu Chỉ Xảo chính là Mặc Vấn.
Khấu Quý Dược hơi vuốt cằm.
Sau đó ánh mắt đảo qua Cơ Chi, nhìn Khấu Thu: “Đang học ở nhà?”
Khấu Thu ho nhẹ một tiếng: “Chạy lâu quá, dẫn đến không khí không lên não, thần chí không rõ.”
Ngụ ý, chính là những câu hắn vừa nói, hắn đã nhớ không rõ.
Phục vụ mang đến hai cái ghế tới.
Khấu Quý Dược, nói với Khấu Thu cùng Cơ Chi: “Muốn ăn gì thì gọi.”
Cơ Chi ngẫm lại: “Bò bít tết.”
Khấu Thu: “Bánh mì sandwich.”
Nụ cười công nghiệp trên mặt phục vụ cứng đờ: “Xin lỗi, nhà hàng tạm thời chưa có cung cấp bánh mì sandwich.”
Ánh mắt Khấu Thu mang theo ghét bỏ. Món ăn kinh điển như bánh mì sandwich, vừa ngon vừa rẻ vậy mà ở đây lại không có.
Cơ Chi cảm thấy mình nên nhỏ giọng nhắc nhở hắn một chút: “Ở đây là nhà hàng cơm tây.”
Khấu Thu ngẩng đầu: “Còn có cái gì tương tự như bánh mì sandwich không?”
Phục vụ cố gắng bảo trì bình tĩnh: “Hamburger.”
Khấu Thu: “Một hamburger thịt bò, không xà lách.”
Mặc Vấn: “Các người ăn đi, tôi có việc, đi trước.”
Đứng lên, nhìn Khấu Thu: “Có việc thì gọi điện cho tôi.”
Khấu Thu gật đầu. Mặc Vấn đi rồi, hắn mới mở miệng nói: “Thì ra cha biết cảnh sát Mặc.”
Khấu Quý Dược: “Chuyện trước kia mà thôi.”
Khấu Thu không nghĩ tới Khấu Quý Dược lại còn kết giao với một cảnh sát.
Khấu Quý Dược như nhìn ra hắn đang nghĩ gì: “Khi đó còn trẻ, không có mắt.”
Khấu Thu: …
Khấu Quý Dược đảo mắt nhìn Cơ Chi: “Hai ngày nữa là sinh nhật cha ngươi. Nhớ về nói với hắn, ta có lời hỏi thăm.”
Cơ Chi có chút thụ sủng nhược kinh: “Ngài thế mà lại nhớ rõ sinh nhật ba con.”
Khấu Thu: “QQ nhắc.”
Cơ Chi yên lặng cúi đầu, thì ra nổi danh lãnh huyết như Khấu Quý Dược mà còn chơi QQ.
Khấu Thu cắn một miếng hamburger to, thầm nghĩ người này chẳng những chơi QQ mà còn cả FB.
Mỗi lần hắn đăng status, nhiều nhất chỉ có 4 người lkie. Còn Khấu Quý Dược ỷ vào có nhiều con cái, mỗi lần có sự kiện gì đó đều có hằng hà vô số người like. Quả thực không thể nhẫn nhịn.
Cơ Chi cảm thấy không khí vô cùng xấu hổ. Cho dù có cùng trưởng bối tự thân mang khí thế bức người hài hòa ăn với nhau, khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Hắn nhìn cái hamburger đã giải quyết hơn phân nửa, lắc đầu. Chỉ có người này là một ngoại lệ.
Khấu Quý Dược: “Chờ hai ngày nữa ta giải quyết xong mọi chuyện, ta sẽ đón ngươi về.”
Khấu Thu dừng ăn. Những lời này khẳng định mọi việc cũng sắp giải quyết xong.
Hắn rũ mắt xuống. Nếu Khấu Quý Dược muốn đích thân ra tay, kết cục A Mai khẳng định cũng không khá hơn chút nào. Hắn vẫn không nhẫn được, ngẩng đầu lên nói: “Cảnh sát Mặc sẽ xử lý tốt.”
Tốt xấu gì vẫn là một cảnh sát tuân thủ kỷ cương.
Khấu Quý Dược: “Chỉ hy vọng như thế.”
Khấu Thu cứ cảm thấy lời nói của hắn có thâm ý, lại ngại với Cơ Chi đang ở đây, hắn cũng không có biện pháp hỏi.
Khấu Quý Dược không có ở lâu: “Ta đi bệnh viện thăm người bạn, ngươi nhớ đi rồi về sớm.”
Hắn đứng dậy nhìn thoáng qua Khấu Thu: “Lần sau không được gạt ta.”
Khấu Thu ngẩn ra, gật đầu.
Khấu Quý Dược xoay người liền rời đi.
“Từ từ.”
Khấu Thu đột nhiên gọi lại.
Ánh mắt xinh đẹp mang theo do dự, muốn nói lại thôi, phảng phất chút giãy dụa — Giống như đứa trẻ không muốn xa cha mình.
Ánh mắt Khấu Quý Dược khẽ ấm áp, vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu hắn: “Ta sẽ nhanh chóng đón ngươi về nhà.”
Khấu Thu cắn cắn môi, rốt cục vẫn mở miệng nói: “Nhớ trả tiền.”
Kỳ thật hắn thật sự… thật sự không để ý trả tiền hamburger và bò bít tết. Nhưng Khấu Quý Dược cùng Mặc Vấn đến đây gọi hai ly café nổi danh ở đây, so với hắn cùng Cơ Chi đắt hơn gấp mười.
Khấu Quý Dược: …
Nâng chân đi đến quầy tính tiền.
Khấu Thu theo sau, ngay khi Khấu Quý Dược mở ví, hỏi thu ngân trước: “Không lấy hóa đơn thì được tặng đồ uống, đúng không?”
Không đợi thu ngân trả lời, Khấu Quý Dược liền nghiêm túc nói: “Phải lấy hóa đơn, phòng ngừa doanh nghiệp trốn thuế.”
Khấu Thu phối hợp gật đầu: “Tôi chỉ muốn thử lòng trung thành của hắn thôi.”
Vừa mới cầm bình nước chanh, thu ngân nắm chặt lấy bình nước run rẩy.
Khấu Thu: “Thực rõ ràng, độ trung thành của hắn không đủ cao.”
Khấu Quý Dược vừa rời đi, Cơ Chi tham lam hút vài ngụm không khí. Không còn cảm giác áp bách, cảm giác thật quá yomost.
Khấu Thu: “Không có tiền đồ.”
Cơ Chi: “Cậu không hiểu. Vừa rồi lúc tớ dùng nĩa, không thấy góc độ không dám vượt quá sáu mươi độ hay sao.”
Khấu Thu cuối cùng vẫn mở 3G tải 1% còn dang dở về. Đối với một người bị ám ảnh cưỡng chế, ngay khi vào mở 3G cảm giác giống như có một cọng lông gà khẽ lướt qua trái tim, cả người đều vô cùng không thoải mái.
“Gần đây có mấy cửa hàng bán di động cùng đồng hồ.”
Cơ Chi: “Ông già nhà tôi không thiếu di động. Về phần đồng hồ, sinh nhật mà đưa đồng hồ, dường như không quá may mắn.”
Khấu Thu: “Thế thì đi trung tâm thương mại đi, gần đây thôi.”
Ngay lúc đi ngang qua một nhà sách, Cơ Chi dừng bước lại, nhìn biển quảng cáo trước cửa. Là tấm poster của tiểu thuyết hot nhất hiện nay |Ma đồ|.
Nhân vật chính Nhâm Thần bị tiểu nhân làm hại, rời xa quốc thổ, từ đạo nhập ma. Trải qua vô số nhấp nhô, rốt cục thành công báo thù. Loại tiểu thuyết thăng cấp này lại hot đến vậy vì nó có chỗ không giống bình thường. Nhâm Thần không giống các tiểu thuyết tầm thường khác, một đường thăng cấp có vô số tiểu muội làm bạn. Mà hắn từ đầu đến cuối cũng có mỗi một người. Nhưng đến hồi kết, tiểu muội này vì Nhâm Thần đỡ một kích trí mệnh, ch.ết không thể ch.ết hơn được nữa, ngay cả di ngôn cũng không kịp lưu lại.
Cơ Chi cảm thán: “Màn cuối khi Bích Lạc ch.ết trong ngực Nhâm Thần, quả thực rất cảm động. Một nam nhân hiếu chiến, vô tình ngay khi Bích Lạc nhắm mắt xuôi tay, cũng nhịn không được chảy một giọt lệ chua xót.”
Khấu Thu: … WOA… Người mình thích ch.ết đi, chỉ nhỏ một giọt nước mắt… thật sự là… đủ cảm động!
Cơ Chi: “Nghe nói bộ tiểu thuyết này sắp chuyển thể thành phim truyền hình. Nam chính hình như do Thẩm Thanh Hữu thủ vai.”
Khấu Thu nghe xong nhíu mày.
“Có phải rất ghê tởm, đúng không?” Cơ Chi: “Lúc tớ nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên chính là lên Weibo, chửi rủa hắn.”
Nam thần cao lãnh trong tim bị ghê tởm đóng, tởm đến nổi hắn ăn cơm cũng không vô.
Khấu Thu: “Không xem là được.”
Cơ Chi: “Cậu quá ngây thơ rồi. Dù không xem nhưng khi nghe xong tin này lại đọc tiểu thuyết, vẫn nhịn không được tưởng tượng đến bộ mặt của Thẩm Thanh Hữu. Lúc đó tựa như nuốt phải trăm con ruồi bọ.”
Khấu Thu: “Nén bi thương.”
Cơ Chi: …
Hàng hóa trong trung tâm thương mại nhiều vô số kể, nhìn đến hoa cả mắt, lại còn có đến 6 tầng.
Lúc Cơ Chi cùng Khấu Thu đi dạo đến tầng 3, sức chiến đấu đã thành 0.
“Cậu nói đi, nếu cậu tặng quà sinh nhật cho ba mình, cậu sẽ tặng cái gì?”
Khấu Thu: “Bánh sinh nhật.”
Cơ Chi: “Tiệc sinh nhật nào, trước tiên đều chuẩn bị bánh sinh nhật trước.”
Khấu Thu: “Tôi biết. Cho nên đến phút cuối, chiếc bánh sinh nhật của tôi sẽ không đất dụng võ, tôi sẽ chính miệng ăn sạch nó.”
Cơ Chi: “… Thể loại tự mình lấp đầy bụng mình còn hoa hòe hoa sói viết tặng cho người khác. Ở đâu cậu có loại kỹ năng này?”
Khấu Thu: “Đây là trí tuệ.”
Quá thâm ảo, cậu sẽ không học được.
Hai người mua hai phần trà sữa. Chờ hút hết sạch sành sanh, cả hai cũng chỉ mới lết lên tầng 4.
Cơ Chi: “Tôi muốn đi WC.”
Khấu Thu: “Tôi đi cùng cậu.”
Cơ Chi đi đến một quầy: “Xin hỏi, WC ở đâu?”
Bà cô trong quầy chỉ một phương hướng.
Cơ Chi: “Cụ thể đi như thế nào?”
Bà cô: “Trung tâm thương mại quá lớn, không dễ miêu tả. Cháu cứ theo hướng cô chỉ, đến đó, ngửi thấy mùi sẽ tự mình tìm ra.”
Cơ Chi, Khấu Thu: …
Qua năm phút, Cơ Chi kinh ngạc nhìn Khấu Thu: “Cậu thật sự lại tìm ra.”
Khấu Thu đen mặt: “Không được nói với ai.”
Cơ Chi: “Yên tâm, tôi sẽ không nói.”
Nhưng tôi sẽ viết trong nhật ký. Tránh để quên, hắn chờ Khấu Thu đi WC, ở bên ngoài trộm viết lên nhóm QQ.
Cơ Tiểu Chi:
Tôi cùng đồng bọn đi dạo trung tâm thương mại, không ngờ hắn lại có thể dùng khứu giác, một đường thành công mang tôi đến WC.
Thực nhanh, QQ có thông báo.
Cơ Chi cười xấu xa mở ra xem.
Lận An Hòa: ngươi và cậu ta cùng nhau vào WC?
Cơ Chi cất di động, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Vì cái gì hắn lại cảm thấy có chút lạnh lẽo đây?