Chương 63: Tiến công đóa thủy tiên |5|
Khấu Thu nằm trên giường, bị ánh sáng ấm áp buổi sáng tát tỉnh.
Hôm nay là chủ nhật. Đối với gia đình bình thường thì đây có thể là ngày mà tất cả các thành viên tụ họp với nhau. Đối với một học sinh bình thường thì đây chính là ngày nghỉ quý giá.
Mà đối với Khấu Thu mà nói. Chủ nhật, hiện tại chỉ có thể hiểu, khoảng cách sang ngày thứ hai chỉ còn mười mấy tiếng.
Nhớ tới lời Thủy Sam nói trước khi đi ‘Thứ hai gặp’, Khấu Thu đã cảm thấy đau đầu. Thật chỉ muốn lăn lộn trên gường, ngủ cho hết ngày luôn cho rồi.
Ngủ!?
Trên giường, Khấu Thu mở to mắt, trong mắt tất cả đều là ánh sáng.
Có lẽ không phải là hoàn toàn không có biện pháp.
Tụ tập tất cả kết tinh trí tuệ của học sinh trên thiên hạ — giả bộ bệnh! Thì ra còn có cách hay thế này.
Hôm nay giả bộ bệnh, sáng mai không cần phải đến trường rồi. Chỉ cần trước khi kết thúc tiết cuối đến trường là được.
Trước khi diễn ra cuộc thi, bình thường trước ngày thi một ngày, vào tiết cuối cùng, Học viện Egger sẽ bắt đầu thi môn đầu tiên, ngày hôm sau là có thể nghỉ.
Mình giả bộ bệnh đến tiết cuối mới đến thi. Chẳng những thành công tránh được Thủy Sam, cộng thêm một học sinh bị bệnh không thể phát huy hết khả năng trong kì thi cũng sẽ được lý giải.
Ba mươi sáu kế, khổ nhục kế lần nào cũng dùng được.
Khấu Thu tự xưng là một người thông minh, cái kiểu đi tắm nước lạnh lại dùng máy lạnh ngu ngốc này đương nhiên hắn sẽ không đi làm.
|Khấu Thu: ta yêu cầu khí chất bệnh trạng bộc lộ bên ngoài, nhưng không cần quá khoa trương, có thể làm cho người thương tiếc là được.|
Có mấy lần giáo huấn trước đó, hắn cũng không muốn hệ thống làm hắn giống như người hấp hối, sắp ch.ết.
|Hệ thống: đã nhận được. Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện: kiếp trước – một giọt ôn thủy, kiếp này – một đoạn tình không. Hình thức ‘Tiêu Tương phi tử’ chính thức kích hoạt, duy trì liên tục trong 48 giờ.|
Tiêu Tương phi tử: biệt hiệu của Lâm Đại Ngọc – một nhân vật hư cấu trong Hồng Lâu Mộng.
Khấu Thu cảm giác thân thể trở nên nhẹ nhàng. Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh gương, rõ ràng hắn đi đứng vững vàng nhưng lại làm người nhìn cảm giác cước bộ phù phiếm, yếu đuối. Bề ngoài vẫn không thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt lại nhiều thêm vài phần ai oán, kết hợp với gương mặt cao quý thanh lệ, quả nhiên là vừa thấy liền làm người thương xót.
Không có yếu tố phụ gia, Khấu Thu cảm thấy tương đối vừa lòng.
Vì thế hắn yên tâm trở lại giường, đắp chăn lên một lần nữa ngủ tiếp, chờ Lận Ngang hoặc là Lận An Hòa phát hiện hắn bị ‘bệnh’.
Hai chú cháu nhà họ Lận cứ đúng 5h30 mỗi ngày đều kiên trì rời giường, chạy bộ đi chợ. Một trả giá, một thì phụ trách nhét thức ăn vào giỏ cho đến khi không nhét được nữa mới thôi.
Hôm nay cũng như mọi ngày, thắng lợi trở về.
Đến 8h30, Lận Ngang nấu cháo xong. Theo lý thuyết, lúc này Khấu Thu hẳn đã dậy rồi, nhưng hôm nay chỗ ngồi của hắn vẫn trống trơn.
Lận An Hòa thả tờ báo xuống: “Chắc ngủ quên, cháu đi kêu.”
Khấu Thu rốt cục như nguyện chờ đến tiếng gõ cửa vang lên. Hắn thấp giọng nói: “Mời vào.”
Lận An Hòa vừa vào liền nhìn thấy hình ảnh thiếu niên với gương mặt trắng bệch, ánh mắt đầy thê lương suy yếu.
Phản ứng đầu tiên chính là Khấu Thu bị bệnh. Hắn đi qua kiểm tr.a nhiệt độ cơ thể, bắt mạch, nhìn lưỡi cùng mắt, phát hiện ngoại trừ trong mắt nhiều chút ai oán, cũng không có bệnh trạng gì khác.
Khấu Thu không trông cậy vào chuyện có lừa được Lận An Hòa hay không. Y thuật của người này đã đạt đến cảnh giới cao siêu. Nhưng gương mặt của hắn suy yếu quả thực không lừa người. Cuối cùng, Lận An Hòa cũng chỉ cảm thấy là bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ, khí huyết không đủ gây nên.
Lận An Hòa nhíu mày: “Trước kia cậu không ăn cơm ngon sao?”
Hắn nói trước kia, đương nhiên là ý nói trước khi Khấu Thu trở lại Khấu gia.
Chỉ thấy Khấu Thu tự hỉ tự bi, ánh mắt mang theo chút bi thương: “Ăn, có cái gì ngon. Ăn, bất quá cũng chỉ vì muốn lấp đầy bụng, làm sao có thể lấp đầy được nhân tâm?”
Nói xong, Khấu Thu không đi chú ý đến phản ứng của Lận An Hòa, vì bản thân hắn đã quá rung động.
Vốn định nói hai chữ ‘tàm tạm’, sao lại có thể sinh ra nhiều như vậy?
|Hệ thống: Chỗ đặc sắc nhất ở hình thức ‘Tiêu Tương phi tử’ chính là ngôn ngữ. Trước sau như một, tính tình tùy hứng, mọi việc đều thích xoi mói.|
Khấu Thu lúc này mới nhớ tới, Tiêu Tương phi tử tức là Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Nghĩ đến cách nói chuyện mang theo đặc điểm ‘tính tình nóng nẩy’, hắn nhất thời thấy thân thể mềm nhũn.
Nếu ở trên người nữ nhân thì làm người trìu mến. Một thanh niên mới 17 tuổi như hắn, dùng cái loại giọng điệu này nói chuyện… quả thật không dám tưởng tượng.
Vừa kích động, ánh mắt lại sinh ra hai giọt nước mắt.
Khấu Thu: …
|Hệ thống: kiếp trước – một giọt ôn thủy, kiếp này – một đoạn tình không. Mời kí chủ trong vòng 48h sản xuất đủ 1 lít nước mắt.|
Một chai nước khoáng bình thường là 500ml, một lít là 1000ml. Dù hắn tính toán có kém đến mấy, hắn cũng phải khóc gần 2 chai nước.
|Hệ thống: vì đã vượt quá gánh nặng thân thể, kí chủ chỉ cần lâu lâu ngân ngấn chút nước mắt là được.|
Khấu Thu: …
Lận An Hòa từ lúc còn bé dù có bị tiêm thuốc cũng không khóc, là một đứa trẻ quá mức nhu thuận. Nhìn thấy Khấu Thu vì không thoải mái mà phát giận, không hiểu sao cảm thấy tiểu tính tình này rất đáng yêu.
Khấu Thu tinh thần hoảng hốt ngồi vào bàn ăn. Lận Ngang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn tái nhợt, gắp một đũa rau xanh đặt vào bát hắn.
Khấu Thu lại ngân ngấn nước mắt.
Lận Ngang ngẩn ra, bỗng dưng thấy đau lòng. Trước kia tiểu bánh bao sinh bệnh khẳng định không có người chăm sóc.
Nghĩ như vậy, nhẹ giọng dặn dò: “Ăn nhiều một chút.”
Khấu Thu lần thứ hai xuất hiện nước mắt.
Lận Ngang nháy mắt bị nốc ao.
Còn kém chút nữa là dâng thức ăn lên tận miệng, biểu tình đều nhu hòa đi.
Chờ đến tối, Khấu Thu cầm bình thủy tinh bắt đầu cố gắng khóc. Ít nhất, một lít nước mắt so với lâu lâu ngân ngấn nước mắt thì tốt hơn nhiều.
30 phút sau, một giọt lệ cũng không có.
Ngày hôm sau, Khấu Thu thành công thể nghiệm cái gì gọi là ‘trộm gà không được còn mất đi nắm gạo’. Vốn tưởng chỉ cần thân thể không khỏe là có thể không cần đến trường, nhưng vì Lận Ngang cùng Lận An Hòa đều không tìm ra nguyên nhân căn bệnh nên Lận Ngang cho rằng căn nguyên căn bệnh của hắn chính là do tâm tình hậm hực gây nên, yêu cầu ra bên ngoài hít thở không khí.
Ôm cặp, đứng trước bốn chữ vàng óng ánh ‘Học viện Egger’, hô hấp vài ngụm không khí mới mẻ. Khấu Thu ngửa mặt, khóc không ra nước mắt.
Ban A: thiếu niên nhích từng bước một vào chỗ ngồi của mình, mày cau mặt có, ánh mắt thản nhiên sầu bi, làm người đau lòng.
Cơ Chi sợ hắn đứng không vững, đi qua đỡ một phen, thân thiết hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Khấu Thu: “Thế sự vô thường, nào có thể dùng đôi ba câu liền giải bày hết thảy.”
Cơ Chi run lên, xém chút nữa ngã ngửa.
Khấu Thu đỡ trán, so với loại kỹ năng tự thân mang theo thuộc tính ngôn ngữ, hắn tình nguyện lắc đuôi cá.
Trần Nhạc Thiên: “Cậu định nói ba chữ ‘ngoài ý muốn’, đúng không?”
Khấu Thu dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Trần Nhạc Thiên một cái. Quả nhiên người đang yêu đều có IQ thấp, nhưng EQ lại cao lên.
Trần Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Nói đến ngoài ý muốn, đề cử cậu đến viện chăm sóc bà mẹ và trẻ em, ba phút sau sẽ không sao nữa.”
Khấu Thu một cước đá hắn té xuống đất, hờn dỗi trong lòng chợt tan biến, nháy mắt hiểu vì cái gì Thủy Sam lại thích đá người, đặc biệt lại mấy tên miệng ăn mắm ăn muối.
Trần Nhạc Thiên chống tay đứng dậy, phát huy tinh thần tiểu cường: “Tiết Hóa tối nay, cậu chuẩn bị thế nào rồi?”
Khấu Thu: “Sau khi chia khoa, không dính đến Địa lý nữa, tôi đương nhiên sẽ không lo rồi.”
Nhớ năm đó hắn viết ‘Thiên Sơn ở Bắc Kinh’ trên bài thi Địa lý, đáp án tâm thần mất trí này làm giáo viên muốn điên lên. Sau khi chia khoa, từ biệt môn Địa, tâm lý chuẩn bị trước khi thi nhanh chóng chạy đến max.
Cơ Chi do dự: “Cậu… ôn tập đến tẩu hỏa nhập ma?”
Khấu Thu thản nhiên nhìn hắn một cái. Ngày xưa cũng với ánh mắt này làm người cảm thấy thanh lãnh, thức thời câm miệng. Hôm nay cái nhìn này, đều là bi thương.
Trần Văn Tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua liền không dám nhìn nữa. Ảo giác thương tiếc so với nữ nhân còn đáng sợ hơn là cái gì đây?
Trần Nhạc Thiên lại dựng thẳng ngón trỏ quơ quơ trước mắt Khấu Thu, miếng băng cá nhân bên trên phá lệ bắt mắt.
Khấu Thu: “Sao thế?”
Trần Nhạc Thiên: “Huyết quang tai ương. Đều là do màn hình điện thoại di động của cậu làm hại.”
Cái loại màn hình vừa trượt một cái liền xuất hiện miểng thủy tinh này nên sớm bị nhân đạo hủy diệt!
Hắn oán giận được một nửa, ý đồ thuyết phục Khấu Thu mua cái di động mới, Thủy Sam bước vào phòng học.
Đối với ngày Thứ hai, Thủy Sam đã ước chừng đã đợi một ngày một đêm, chờ Khấu Thu đến trường học. Tay hắn quấn băng vải, lần đầu tiên trong đời sau khi bị đùa giỡn, đấm đến nỗi bao cát nát bấy hắn mới dám đối mặt với hiện thực.
Chuông vào học đúng giờ vang lên.
Thủy Sam đứng trên bục giảng, vừa lên lớp liền đưa ra câu hỏi muốn học sinh đứng lên trả lời.
Tuy không quá thâm ảo, nhưng làm khó Khấu Thu vẫn dư dả.
Khấu Thu không hề hồi hộp là người đầu tiên bị gọi tên.
Thủy Sam mang theo ý cười ôn hòa, giống như vô ý nhắc nhở: “Nếu không trả lời được, hôm nay sẽ có rất nhiều bài tập về nhà.”
Khấu Thu giương mắt nhìn hắn, biểu tình mộng ảo.
Giống như chịu phải oan khuất lớn lao.
Thủy Sam trượt chân, hai tay giữ chặt lấy cạnh bàn.
Ổn định!
Đừng để tên nhóc ranh này lừa!
Hắn lập lại câu hỏi, mỉm cười nói: “Nghĩ ra chưa?”
Khấu Thu thần thái thê lương: “Thầy không cần nói nữa! Trả lời được thì sao, không trả lời được thì thế nào?! Tôi đã quá chán ghét những ngày tháng suy qua đoán lại như thế này lắm rồi, không thì thầy cứ trục xuất tôi khỏi nơi này, tôi có thể được an ủi hơn một chút.”
Nói xong, hai mắt ngấn lệ. Ngay sau đó, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống bên má.
Mọi người: …
Khấu Thu chính chủ: tôi vốn chỉ muốn nói hai chữ ‘không biết’, thật đó.
Thủy Sam: “… Em… đến phòng y tế đi.”
Lập tức muốn phản bác ‘Tôi không bệnh’. Khấu Thu: “Ngay cả thầy cũng nghĩ tôi bị bệnh sao? Tôi có bệnh hay không, trong lòng tôi tự biết, không cần thầy nói xằng nói bậy! Thầy không muốn thấy tôi, đúng không. Tôi đi cho thầy vừa lòng!”
Sau khi nói xong, nước mắt một lần nữa ngân ngấn.
Trước khi mọi chuyện chuyển biến xấu hơn, Khấu Thu rút một tờ giấy trong hộc bàn, thốt một câu ‘Tôi đến phòng y tế’ liền lao ra phòng học.
Mọi người chỉ cảm thấy bóng dáng thiếu niên quá mức nhỏ bé cùng yếu ớt, làm người vô cùng đau lòng, ánh mắt nhìn Thủy Sam cũng mang theo khiển trách.
Thủy Sam: …
Nếu kiểm tr.a em không có bệnh, chúng ta đi nói chuyện nhân sinh đi.