Quyển 2 - Chương 68
Ngoại truyện
Edit+Beta: Minh Miu
Một ngàn năm trước ngày lễ lớn trong nước, chính là Trung thu hằng năm.
Một ngàn sau của các nhà trong một năm này, cũng là Trung thu hằng năm.
Vì cái gì?
Gia đình quân nhân, chỉ cần người nhà đều đến đông đủ, ngày đó chính là lễ lớn.
Trung thu của năm này, Việt Lăng Thiên, Việt Lăng Vân Việt Lăng Phi ba anh em vậy mà đều được cho về nhà cùng người nhà cùng một chỗ đón lễ trung thu. Thật sự là trăm năm khó gặp một lần.
Người một nhà ngồi thành một hình tròn, đây không phải là so với năm mới còn quan trọng còn hạnh phúc hơn?
Ngày mười lăm tháng tám trăng trăng tròn, vui vẻ nhất vui mừng nhất hẳn là Việt Thái An và Âu Tuyết Nhi rồi. Bắt đầu từ thế hệ bọn họ, thì không có một lần cả nhà cùng nhau trải qua ngày lễ trung thu.
Hứa Duệ cũng nhớ nhà, cậu nhớ chính là cả nhà chú Chu dì Chu và Chu đại ca. Chú Chu với tư cách đội trưởng đội đặc chủng, trong hai mươi năm cuộc đời Hứa Duệ, số lần có thể cùng một chỗ qua tết trung thu, hai bàn tay tính không hết.
Nhưng dù chú Chu không có thể về, Hứa Duệ những năm đó tại đại viện trong quân đội trải qua bầu không khí tết trung thu vẫn rất vui vẻ. Trước khi đến trung thu đứa trẻ của từng nhà, đều tốp năm tốp ba cùng một chỗ tự chế đèn ***g trung thu. Mỗi người thiết kế không giống nhau, chế tạo thành chính là độc nhất vô nhị, đến đêm trung thu hôm đó, sẽ đặt ở bên trong một cây nén nhỏ, liền treo trong sân cho mọi người nhìn.
Ngoại trừ thương nhớ thân nhân Hứa Duệ còn hoài niệm cái khác, cậu còn hoài niệm bánh trung thu sản phẩm thiết yếu của tết trung thu một ngàn năm trước.
Từ khi cậu sống lại trên người Hứa Duệ, vừa mới tiếp nhận sự thật rồi lại vội vàng gả cho Việt Lăng Thiên. Về sau mang thai sinh con đến trường, loay hoay một cái đầu hai cái đại. Tết âm lịch là ngày lễ lớn nhất của người Trung Quốc, Việt Lăng Thiên không thể trở về, Hứa Duệ đều là một mình trải qua, huống chi là Tết trung thu?
Nhưng tết trung thu này Việt Lăng Thiên trở về rồi, đây chính là ngày lễ đầu tiên Việt Lăng Thiên ở trong nhà sau khi bọn hắn kết hôn. Hứa Duệ liền nghĩ đến bánh trung thu.
Bất quá bánh thu này không phải bánh trung thu kia.
Một ngàn năm sau làm bánh trung thu là dinh dưỡng cân đối, tất cả đồ ăn đều nằm trong phạm vi khống chế đối với sức khỏe thân thể, cho dù một lần ăn một hộp thức ăn tươi, đối với thân thể cũng không ngại. Không được hoàn mĩ chính là mùi vị không được tốt, hương vị quá nhạt, nói ngắn ngọn chính là: Ăn vào vô vị, bỏ thì lại tiếc. dammy9694.wordpress.com
Hứa Duệ tưởng niệm chính là bánh trung thu một ngàn năm trước, bánh trung thu Song Hoàng Bạch Liên Dung, bánh trung thu xốp giòn da sữa vàng, bánh trung thu năm nhân, bánh trung thu bánh đậu, bánh trung thu băng da, còn có bánh trung thu có thịt tươi.
Nhớ tới đều chảy nước miếng có hay không?
Hứa Duệ đưa tay lau khóe miệng một chút, sờ sờ bụng có chút hở ra, quyết định vật lộn đọ sức. Lại nói tại thời điểm cậu mang thai song bào thai, hướng Việt Lăng Thiên tranh thủ mỗi ngày đều ăn một bữa thức ăn Trung Quốc cổ truyền.
Hiện tại cậu lại mang thai, tuy vẫn có thể mỗi ngày ăn vào món ăn cổ truyền, nhưng phân lượng bị Việt Lăng Thiên hạn chế đến rất ít rất ít. Hứa Duệ cảm giác mình đều thỏa hiệp lui bước rồi, như vậy lần này cần yêu cầu thử chế tạo bánh trung thu cổ truyền, Việt Lăng Thiên chắc có lẽ không phản đối?
Việt Lăng Thiên đang ở trong thư phòng, Hứa Duệ liền tùy tiện tìm cái cớ dụ dỗ song bào thai dính ở bên người cậu đi tìm ông cố và bà cố chơi. Thừa dịp mọi người không chú ý, cậu liền lén lút rời đi phòng khách, hướng thư phòng đi đến.
Đi đến cửa thư phòng, Hứa Duệ dừng một chút, nhìn ra bên ngoài một cái, hiện tại đang là giữa trưa, nếu như hiện đang chuẩn bị làm bánh trung thu, đoán chừng kịp. Cậu gõ nhẹ cửa phòng: “ Lăng Thiên, em có thể vào không?”
“Tiểu Duệ vào đi.”
Hứa Duệ đẩy ra cửa thư phòng, đối diện chính là Việt Lăng Thiên mặc trang phục bình thường màu vàng nhạt, anh tiến lên kéo tay Hứa Duệ đi về phía ghế sô pha, khóe miệng mang theo tươi cười thản nhiên.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Duệ quay đầu nhìn về phía Việt Lăng Thiên: “ Em không có quấy rầy công việc anh chứ?”
Việt Lăng Thiên bàn tay lớn xoa nhẹ eo Hứa Duệ: “Anh hiện tại nghỉ ngơi ở nhà, các em là vị trí hàng đầu, công việc xếp hạng cuối cùng.”
Hứa Duệ nghe xong nhịn không được mà nhếch miệng cười, cậu liếc lại liếc nhìn Việt Lăng Thiên.
Việt Lăng Thiên khóe miệng chứa ý cười, kích thước vòng eo dưới lòng bàn tay biến thô rồi, cơ bắp cũng biến mềm nhũn, anh nhìn về phía Hứa Duệ ánh mắt càng ôn nhu. Nam nhân một khi mang thai, vô luận bọn hắn dáng người trước kia rèn luyện được bao nhiêu cường tráng, cũng sẽ bởi vì đột nhiên cải biến hormone mà làm cho thân thể xảy ra thay đổi rất lớn. Hết thảy cũng là vì thai nhi trong bụng.
Hai người em nhìn anh, anh nhìn em, lúc bong bóng phấn hồng nhanh bay đầy trời, Hứa Duệ mới đột nhiên nhớ tới mục đích cậu tới tìm Việt Lăng Thiên.
“Lăng Thiên à, hôm nay là tết trung thu, buổi tối chúng ta sẽ ở trong sân ăn bánh trung thu ngắm trăng.”
Việt Lăng Thiên nhìn Hứa Duệ tròng mắt loạn chuyển, nhịn không được muốn cười: “Ừ.”
Hứa Duệ ngẩng đầu, vẻ mặt buồn rầu nhìn Việt Lăng Thiên: “Thế nhưng bánh trung thu trong nhà không thể ăn, không có mùi vị không có hương vị, hiện tại ở trong miệng em đều nhạt thành cái trứng cá. Em muốn ăn ngọt, giòn xốp, muốn ăn bánh trung thu có hương vị tuyệt nhất.”
Việt Lăng Thiên khiêu mi: “Không phải là bánh trung thu Song Hoàng Bạch Liên Dung, bánh trung thu Sữa Hoàng, bánh trung thu thịt tươi? Vậy không được, quá nhiều dầu, cholesterol rất cao, quá nhiều thành phần đường kẹo, không khỏe mạnh. Đối với em và bảo bảo cũng không tốt.”
Hứa Duệ thấy Việt Lăng Thiên câu nói đầu tiên là phủ nhận toàn bộ, vội nói: “Em cũng không phải mỗi ngày ăn, sợ cái gì?”
Việt Lăng Thiên gật đầu: “Em nói cũng có đạo lý.”
Hứa Duệ trong nội tâm vui vẻ, vội vàng gật đầu không ngừng: “Đúng nha.”
“Nhưng em bây giờ mỗi ngày đều nấu đồ ăn ăn món ăn cổ truyền, nhiều dầu muối cao nhiều đồ gia vị, cũng không khỏe mạnh.”Việt Lăng Thiên chậm rãi nói: “Trong quá trình nấu nướng, dinh dưỡng còn trôi mất không ít.”
“Nhưng em một ngày cũng chỉ ăn một bữa.”
“ Phân lượng bữa tiệc này của em tính trên người khác là bằng một ngày được rồi.”
“Ở đâu? Anh đều đã hạn chế phân lượng của em rồi, hiện tại chỉ có một chút như vậy.”
“Nếu như dựa theo phân lượng lúc trước của em, đó là cho một nhà ăn.”
“…” Hứa Duệ mím môi, nếu cậu không thừa dịp mang thai ăn cho đủ vốn, về sau nào có cơ hội tốt như vậy ăn nha?
Việt Lăng Thiên đi về phía bàn công tác, sau khi ngồi xuống hướng Hứa Duệ chìa tay: “Tiểu Duệ tới.”
Hứa Duệ ngạo kiều hất đầu: “Không qua.”
Để tay xuống, Việt Lăng Thiên vội vàng cúi đầu: “ Bánh trung thu cổ truyền kia không bàn nữa.”
Nước mắt chảy, Hứa Duệ bước nhỏ đến: “Em đã đến.”
Việt Lăng Thiên ôm Hứa Duệ ngồi trên đùi anh, ngón tay không biết ấn ở đâu, trên màn hình xuất hiện một bản báo cáo.
Việt Lăng Thiên cái cằm đặt trên đỉnh đầu Hứa Duệ, duỗi ra ngón tay chỉ vào bản báo cáo trên màn hình nói: “Đây là báo cáo kiểm tr.a sức khỏe của em, chú Phó nói em quá kiêng ăn, cái này không ăn cái kia không ăn, dinh dưỡng không cân đối.”
Hứa Duệ liếc nhìn: “Em là ăn hơi nhiều thức ăn cổ truyền mà thôi, có nghiêm trọng như vậy sao?”
Việt Lăng Thiên ngón tay nâng cầm Hứa Duệ: “Chú ba phối thuốc dinh dưỡng cho em em có uống đúng hạn không? Dinh dưỡng không cân đối sẽ ảnh hưởng thai nhi phát dục, em cũng không hi vọng các bảo bảo dinh dưỡng không đầy đủ.”
Hứa Duệ có chút chột dạ, năm đó hoài thai song bào thai, Việt Lăng Thiên cường quyền bắt cậu uống rất nhiều thuốc dinh dưỡng bổ thân thể. Về sau mang thai, bởi vì con dâu mới về, chồng lại không ở bên người, có một đoạn thời gian rất dài ẩm thực là do bác sĩ Phó và Việt đại quản gia đến điều phối. dammy9694.wordpress.com
Lần này mang thai ngoài ý muốn, Hứa Duệ không có bổ thân trước khi mang thai, vừa rồi không có nghe lời uống thuốc dinh dưỡng, còn kiêng ăn. Còn bảo là ăn chính là mùi vị nhạt món ăn dinh dưỡng cậu đều chỉ ăn hai phần liền đẩy ra, khẩu vị đều đặt trên thức ăn cổ truyền.
“Lần này chú ba phối thuốc dinh dưỡng cho em thật sự rất khó uống hết, hương vị này khiến em cảm thấy muốn nhả ra.” Hứa Duệ cũng rất ủy khuất: “ Không thể loại bỏ hương vị kia sao?”
“Loại bỏ hương vị kia đương nhiên là có thể, nhưng hiệu quả sẽ giảm xuống. Chú ba làm như vậy cũng là vì tốt cho em và bảo bảo.” Việt Lăng Thiên đưa tay nhéo nhéo mũi Hứa Duệ, cười nói: “Như vậy em bụm lấy mũi một ngụm nuốt vào, lại uống một chén nước mật ong súc miệng được không?”
“Em cố gắng.” Hứa Duệ vội vàng đẩy ra tay Việt Lăng Thiên, nắm mũi như vậy sẽ biến dạng đấy.
Ngẩng đầu nhìn cái mũi cao thẳng của Việt Lăng Thiên, Hứa Duệ trong nội tâm rất hâm mộ. Tướng mạo cậu theo Lý Văn Triết, quá thanh tú, ngay cả cái mũi cũng thế, không đủ đàn ông.
Việt Lăng Thiên ấn mở một trang khác, đó là một phần tài liệu văn bản: “Chúng ta cũng tới kí một phần hiệp nghị. Qua mấy ngày anh phải trở về phía nam rồi, không có nhìn thấy em, chỉ sợ em sẽ quên uống thuốc dinh dưỡng.”
“Không cần đâu? Anh không tin em.”
“Em đều khẳng định như vậy rồi, kí cũng không có tổn thất.” Việt Lăng Thiên thoải mái nói: “Trừ khi em là muốn qua loa với anh, căn bản là không muốn chăm chỉ nghe lời bác sĩ.”
Hứa Duệ do dự, kí nhất định phải nghiêm khắc chấp hành. Đây cũng là cậu đối với mình yêu cầu.
Việt Lăng Thiên hấp dẫn: “Đến, kí cái tên đóng cái ấn, chúng ta liền đi làm bánh trung thu.”
Hứa Duệ quay đầu nhìn về phía Việt Lăng Thiên, Việt Lăng Thiên đối với cậu mỉm cười, lấy ra máy tính bản: “ Em ấn ngón cái tại đây quét một cái là được rồi.”
Hứa Duệ tâm không cam lòng không muốn mà đem ngón cáu ấn xuống dưới kia, Việt Lăng Thiên mỉm cười, cũng duỗi ra ngón tay ấn xuống bên cạnh ngón cái Hứa Duệ: “ You do, I do!”
“À? Không phải You jump, I jump?” Hứa Duệ trong đầu đột nhiên hiện lên vô số hình ảnh, trong miệng không khỏi nói ra.
“Đi, chờ bảo bảo sinh ra rồi, chúng ta lại đi jump.”
Việt Lăng Thiên khẳng định chưa có xem bộ phim này, Hứa Duệ đang muốn cùng anh kể chuyện xưa, lúc này cửa thư phòng đẩy ra, Tiểu Hàng hấp tấp xông tới: “ Cha, ba ông ngoại và chú Trương đưa bánh trung thu đến. Ách, con không có quấy rầy hai người tương thân tương ái chứ?”
Hứa Duệ vội vàng đứng lên, con lớn liền miệng chạy trên lưỡi, lời nói đại nhân mà nói qua bọn nó đều nhớ rõ vững chắc, thỉnh thoảng sẽ nhảy ra vài câu nói.
Hứa Duệ đang muốn dạy bảo Tiểu Hàng vài câu, lúc này ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân nhỏ vụn, là Tiểu Tường.
Nó đứng tại cửa ra vào nháy nháy mắt to, sau đó tượng trưng mà gõ gõ cửa, thanh âm thanh thanh đạm đạm cũng rất dễ nghe: “ Cha, ba ông ngoại mang theo bạn trai của ông đã đến.”
Hứa Duệ xoa trán, đối với Tiểu Tường nói: “ Con muốn nói chú Trương.”
Tiểu Hàng lập tức phụ họa: “Đúng rồi! Tiểu Tường em quá không có lễ phép rồi.”
Tiểu Tường nhún nhún vai, nói: “ Chú Trương nhiều như vậy, con nói các ngài có thể không biết con nói ai. Nhưng nếu như con nói bạn trai ông ngoại, các ngài lập tức đã biết rõ đó là chú Trương rồi, đây không phải rất tốt sao? Dù sao hai người họ rất nhanh phải kết hôn, đến lúc đó chúng con phải đổi giọng gọi chú ấy là ông ngoại rồi.”
Hứa Duệ vặn lông mày, đang muốn chuẩn bị đối với Tiểu Tường giáo dục lại, lúc này Tiểu Tường lập tức nhu thuận nói: “Cha, con chỉ là trước mặt hai người mới nói như vậy. Trước mặt mọi người, con sẽ nói ‘chú Trương’”.
Việt Lăng Thiên đứng ở bên cạnh bàn nhìn xem hai đứa con thân hình bên ngoài cao lớn giống như đúc, nhưng khí chất hai đứa con trai hoàn toàn không giống, không khỏi mỉm cười. Tiểu Hàng và Tiểu Tường nhân tiểu quỷ đại (người là nhỏ quỷ là lớn), nói như vậy ngược lại là cực kì thú vị.
Về phần vấn đề giáo dục, Việt Lăng Thiên đối với các con có lòng tin, đối với phương thức giáo dục của cha càng có lòng tin, căn bản không có gì hay lo lắng gì. Anh kéo tay Hứa Duệ: “Chúng ta đi ra ngoài làm bánh trung thu.”
Tiểu Hàng lập tức nhấc tay hỏi: “Trong nhà đã có rất nhiều bánh trung thu rồi, vừa rồi ông ngoại và bạn trai ông lại mang theo hai hộp tới. Chúng ta còn muốn làm?”
Tiểu Tường lập tức khinh bỉ Tiểu Hàng, mới vừa rồi là ai la hét nói ‘bạn trai’ không lễ phép?
Tiểu Hàng đối với ánh mắt Tiểu Tường hoàn toàn miễn dịch, bởi vì mỗi ngày đều bị bắn vài lần, nó sớm đã thành thói quen. Tiểu Hàng sức thừa nhận tương đối tốt.
Hứa Duệ vui rạo rực đối với các con nói: “Chúng ta là làm bánh trung thu cổ truyền, ti, ăn thật ngon nha. Có ngọt, có mặn, mềm mềm, giòn xốp, các con đều không có ăn qua.”
“Con cũng đi con cũng đi.” Nhắc đến ăn, Tiểu Hàng luôn muốn ngừng mà không ngừng được. Tuy nó đã từng bởi vì câu nói kia của Tiểu Tường ‘ Nếu như ngay cả thể trọng chính mình đều khống chế không được, còn có thể khống chế cái gì?’ mà kích thích, đã ăn vặt rất nhiều đồ ăn, dáng người tròn vo cơ hồ cùng Tiểu Tường không khác nhau lắm.
Nhà ông nội có rất nhiều thức ăn, chỉ là hương vị đều không thể nào tốt. Hơn nữa Việt đại quản gia lại chú trọng nhất là dinh dưỡng cân đối, hương vị món ăn cổ truyền không thể làm ra được, một ngày ba bữa cơm, thậm chí điểm tâm trà chiều, đều là được Việt đại quản gia tỉ mĩ điều phối ra, dinh dưỡng đầy đủ, chính là không có hương vị. dammy9694.wordpress.com
Tiểu Hàng đã sớm ăn qua điểm tâm cổ truyền, bắt đầu đối với những món điểm tâm không có mùi vị kia, thật sự không thể nào quan tâm, gần đây dạ dày đại vương của nó lượng cơm ăn cũng nhỏ đi rồi, đồ ăn vặt cũng ít ăn, chỉ chịu ăn trái cây. Mà Tiểu Tường tự chủ rất mạnh, là một đứa nhỏ có chủ kiến, mỗi ngày đều ăn đúng giờ đúng phân lượng, ngẫu nhiên món ăn cha làm là ngon, nó mới có thể ăn nhiều hơn một chút.
Kì thật còn có một nguyên nhân là song bào thai từ lúc hai tuổi trải qua cuộc kiểm tr.a sau khi kết thúc thì Quý Hiên đã sắp xếp tiến hành huấn luyện thể chất và khai phá trí tuệ. Bọn nó mỗi ngày thể lực và trí lực tiêu hao ngày càng nhiều, như vậy mấy tháng sau, Tiểu Hàng liền trở nên gầy trở nên càng thêm rắn chắc, mà Tiểu Tường thân thể cũng trở nên cường tráng, hiện tại thân hình của bọn nó liền không khác nhau lắm.
Lý Văn Triết và Trương Thiên Lâm cũng không có ở lại bao lâu, dù sao hôm nay là tết trung thu, là thời gian người nhà đoàn viên. Hứa Duệ đã đáp ứng bọn hắn trung thu hằng năm sẽ tặng một hộp bánh năm nhân, liền rời đi.
“Lăng Thiên, người trong nhà nhiều, nếu không chúng ta làm nhiều một chút?” Hứa Duệ vừa đưa số liệu chế biến tất cả các loại bánh trung thu cho Tiểu Tứ Tứ, vừa hướng Việt Lăng Thiên nói: “Mọi người tụ tập cùng một chỗ, ăn ăn bánh trung thu ngắm trăng, rất vui vẻ.”
“Tết trung thu chúng ta không phải đều luôn ăn bánh trung thu ngắm trăng sao?”
“Ăn bánh trung thu cổ truyền tâm tình đặc biệt không giống, hơn nữa có thể cảm nhân được tâm tình vui vẻ của mọi người thời xưa.”
“Thời xưa? Điều kiện sinh hoạt gian khổ, nên không có nhiều bánh trung thu như vậy ăn đi?”
Hứa Duệ nhịn không được giẫm trên chân Việt Lăng Thiên một cước, không thể thuận theo ý cậu một chút sao?
“Cha, người dẫm lên chân ba.” Tiểu Hàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, rất chân thành mà nhìn Hứa Duệ.
Hứa Duệ vội vàng rút chân về, đối với Tiểu Hàng cười cười: “ Cảm ơn Tiểu Hàng nói cho cha.”
Tiểu Tường lôi kéo tay Việt Lăng Thiên bổ sung một câu: “Cha muốn cùng ba nói xin lỗi, chân bị dẫm lên rất đau.”
Hứa Duệ sờ sờ đầu Tiểu Tường: “Tiểu Tường nói đúng, cha muốn cùng ba xin lỗi. Ba, thực xin lỗi dẫm lên chân anh.”
“Không có gì.” Việt Lăng Thiên cười, cúi đầu ở trên mặt Hứa Duệ hôn một cái. Làm cho hai đứa nhỏ cười vang.
Làm bánh trung thu Hứa Duệ không cần tự mình động thủ, chỉ cần Tiểu Tứ Tứ phát huy như thường là được rồi.
“Đại thiếu gia, thiếu phu nhân.” Việt đại quản gia đi vào phòng bếp: “Các ngài nghỉ ngơi đi, ở đây giao cho tiểu nhân là được rồi.”
Hứa Duệ cười liếc nhìn Việt đại quản gia: “Không cần, chúng ta bây giờ là sinh hoạt cha con.”
“Vâng.”
Việt đại quản gia đứng ở một bên nhìn cả nhà bốn người Việt Lăng Thiên chơi sinh hoạt cha con, trong nội tâm rất là vui mừng.
Chẳng qua là khi hắn nhìn thấy Tiểu Tứ Tứ ngược lại phóng khoáng rắc đường kẹo cùng hạt sen thả vào lò, liền cười không nổi. Đây không phải hắn nghĩ như vậy đi?
Việt đại quản gia không khỏi mở to hai mắt.
“…”
Cối xay thịt ở bên trong vậy mà đổ vào thịt mỡ? Còn thả một muôi muối lớn như vậy? Đồ gia vị này cũng quá nhiều đi?
Việt đại quản gia khóe miệng đột nhiên run rẩy, trong nội tâm tính lấy ra một miếng bánh trung thu dinh dưỡng… vô luận hắn giảm giảm thêm thêm như thế nào, tuyệt đối là đồ ăn rác rưởi. dammy9694.wordpress.com
Trán đổ mồ hôi, Việt đại quản gia muốn nói lại không dám nói. Đại thiếu gia đều không có lên tiếng, hắn một quản gia có thể nói cái gì? Hắn liếc lại liếc về phía Việt Lăng Thiên, nhưng tiếc là tất cả chú ý của đại thiếu gia đều ở trên người thiếu phu nhân và hai tôn thiếu gia, bọn họ đang ở trên mặt bánh trung thu sao chép hoa văn…
Một nhà bốn người ngươi nói một câu ta nói một câu, vừa cười vừa nói, thật sự là vui cười cũng hòa thuận vui vẻ nha.
Việt đại quản gia chậm rãi thối lui ra khỏi phòng bếp.
Được rồi, đại thiếu gia làm việc có chừng mực, hắn căn bản không cần buồn lo vô cớ, lại càng không nên mở miệng hủy đi sự hưng phấn của thiếu phu nhân cùng hai vị tôn thiếu gia.
Kì thật hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, liền không cần ở chỗ này trở thành bóng đèn lớn.