Chương 2: Không đưa tiền
Lưu ý:
– Tất cả những cuộc đối thoại dưới đây có nhiều chỗ chẳng hề logic với nhau hay logic với thực tế, không nên để ý quá nhiều đến nó.
– Những chú thích trong ngoặc hoàn toàn là của editor, còn những chú thích PS cuối truyện là của tác giả.
Giống như những bệnh viện tâm thần khác, Á Đông cũng tiếp nhận hai loại bệnh nhân, gồm: bệnh nhân tâm thần và bệnh nhân mắc chứng thần kinh. Hai loại này so ra thì cũng không tính là khác biệt, cũng không phải đều là những người bị điên trên đường. Bản chất hai loại bệnh này là khác nhau, bệnh nhân tâm thần là những người hoàn toàn đánh mất năng lực làm việc, sinh hoạt bình thường, khi phát bệnh rồi thì không thể khống chế được cuộc sống, bệnh tật của mình còn những người mắc chứng thần kinh chỉ là những người có những chướng ngại tâm lý chưa được giải quyết, bọn họ vẫn có khả năng sinh hoạt bình thường, làm những công việc bình thường, cũng chủ động đi chữa bệnh.
Dựa vào bệnh lý, nguyên nhân phát bệnh cùng trình độ nặng nhẹ của bệnh nhân, bệnh viện Á Đông chia bọn họ thành bốn loại, dựa theo thứ tự A, B, C, D phân thành bốn khu cách ly để quản lý.
Khoảng cách rộng lớn từ khu A đến khu B là khu sử dụng hình thức trị liệu không khép kín, chủ yếu nhằm vào những người bệnh có mức độ bệnh nhẹ hoặc muốn tư vấn để chữa trị trong một thời gian ngắn. Từ khu C đến khu D sử dụng hình thức trị liệu khép kín, chủ yếu nhằm vào những người bệnh có tâm lý và sinh lý đều xuất hiện những triệu chứng kéo dài bất thường, không thể làm việc, học tập và sinh hoạt, thậm chí trong những trạng thái không bình thường còn có thể xảy ra các hành vi tự sát, tấn công, làm tổn thương đến người khác. Mỗi khu lại dựa vào điều kiện kinh tế của từng bệnh nhân chia làm ba khu nhỏ, bao gồm khu kinh tế, khu phổ biến và khu cao cấp.
Tân Độ, đương nhiên, không nghi ngờ chút nào được bố trí tại khu cao cấp D-3, là khu dành cho những bệnh nhân mắc chứng thần kinh nặng, bệnh hắn bị chính là chứng bệnh nghiêm trọng nhất trong mười loại chứng bệnh thần kinh, y học gọi là chứng tâm thần phân liệt.
Chứng bệnh này ở trong nước thậm chí Quốc tế đều rất ít gặp. Một số người cho rằng khi tinh thần bị kích động bởi những nhân tố có liên quan, như chiến tranh, trại tập trung vân vân có thể dẫn đến việc tinh thần căng thẳng, rõ ràng sẽ dễ dàng nảy sinh ra chứng bệnh này.
Mà sau khi đi ra từ “phòng tạm giam”, Tân Độ cũng có cảm giác tốt hơn,… ít nhất … Hắn có thể cảm nhận được ánh nắng mặt trời hôm nay chiếu vào trên mặt rất ấm áp, về phần những bệnh nhân và bác sĩ kia thấy hắn đều né tránh ba phần, hắn đều lựa chọn quên luôn. Sau đó, tự mình chạy đến phòng ăn tìm một chiếc ghế gỗ ngồi chồm hổm bên trên, một bên tiếp cận cái mâm của bệnh nhân 4404 Cao Văn Quân cướp lấy hai miếng bánh rán bơ để ăn một cái, ăn thêm hai miếng cảm thấy có chút no, hắn lại trả về, một bên thì không quên tìm thêm hai người để mua vui một chút, như vậy mới có thể chứng minh sự tồn tại của mình. Không thể không nói, hắn còn sống thực sự là cực khổ người khác cũng là cực khổ chính mình.
Bởi vì bệnh nhân khu D cũng không hề dễ dàng kiểm soát, hơn nữa nam nữ cũng được tách ra, chỉ có vào lúc ăn cơm mới có thể tiếp xúc. Tân Độ vừa mới mắc lỗi, cho nên trong hai ngày này hắn vẫn còn trong quá trình bị kiểm soát, chỉ có thể vào lúc ăn cơm mới có khả năng tiếp xúc với những người khác, hơn nữa còn bị người khác coi chừng, cho nên việc gây chuyện linh tinh làm thú vui đối với hắn mà nói chính là phải biết tận dụng thời cơ, nếu thời cơ mất rồi sẽ không làm được gì nữa.
Rất nhanh, hắn đã tìm được một mục tiêu, đó chính là người hai ngày trước bị hắn dùng pháo bỏ vào đũng quần – lão già Hồ Qua.
Mà cùng lúc đó, Hồ Qua cũng thấy Tân Độ tay chân dài thòng thòng cuộn tròn trên ghế, thân hình một mét chín mươi sáu khiến hắn thoạt nhìn đã nghĩ tới một con gấu nâu Tanzania bị phạt đứng trên chiếc cọc gỗ, rất buồn cười.
Nhưng khi Hồ Qua bỗng nhiên nhớ lại việc bản thân bị cái tên mình vừa coi thường đốt trụi cả đản đản (là cái phía dưới cái trym ấy), đang cầm bát ăn cơm cũng phải lập tức di chuyển qua ba cái bàn mới dám ngồi xuống. Sau đó, vừa nơm nớp lo sợ ăn bánh, vừa nhìn chằm chằm vào hắn.
Việc Tân Độ xuất hiện cũng đưa tới lực chú ý của những bệnh nhân khác trong phòng ăn, dù sao thì hành động bình thường của người này đã để lại một ấn tượng sâu sắc trong tâm trí các bác sĩ và người bệnh. Tạm thời không nói đến việc hành vi của hắn đúng hay sai, chỉ là nếu lấy gương ra soi thì hắn đẹp trai hơn những người bệnh bình thường gấp mấy lần. Có lẽ, giống như những anh hùng thiên cổ anh minh và những tên đô hộ để tiếng xấu muôn đời, cũng đều khiến người khác ghi nhớ trong lòng và những bệnh nhân có thể “được” đưa đến khu D đều là những người đã mất đi đạo đức phẩm hạnh thông thường, vì vậy, không hiểu sao, hắn rất được những bệnh nhân khác sùng bái.
Trong số những người này, người hiện có tiêu chuẩn “vô địch siêu cấp” và có thể đánh tới chung kết cuộc thi “Não tàn và nhũn” chính là người bệnh số 3097, ở cùng khu D-3 – Cung Văn Hoa.
Cung Văn Hoa vốn là một thuyết minh viên, nghe nói còn đã tham gia Thế vận hội, ngoài ra hắn còn là một kẻ dựng chuyện hay nói khoác. Trình độ khoác lác của gã đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa, cùng với việc cập nhật tin tức cực nhanh chóng, như là đại tiên. Thậm chí có thời gian, chính gã cũng đều cho là sau đầu mình lóe lên một ánh hoàng quang — tục xưng ‘Thánh nhân’. Toàn bộ những người ở khu D-3, mỗi ngày, đúng giờ lại xác định địa điểm nghe gã khoác lác, so với việc nhìn tin tức thông thường càng thêm hăng hái.
Lúc đó, ở Tân Độ ngồi chồm hổm trên cái ghế phía dưới, Cung Văn Hoa nắm tay thành quả đấm tượng chưng cho cái microphone, bắt đầu công việc của hắn.
“Lady and gentlement, nơi này cách Sanlitun (1) ba dặm, hiện trường theo dõi của WCTV. Tôi là ký giả Văn Hoa quân (*) – ký giả độc nhất vô nhị của WCTV. Phía dưới chính là hiện trường của trận chiến cuối cùng giữa lão đại Quốc tế chuyên chế tạo vũ khí hạt nhân Tân ca và người chỉ biết ăn ngủ chờ ch.ết trong thôn Tam Lý Hồ Đại Phiêu. Lúc này, trên mặt lão đại Quốc tế chuyên chế tạo vũ khí hạt nhân Tân ca xuất hiện nụ cười tự tin, xem ra hắn đối với cuộc chiến này rất có tự tin sẽ giành được chiến thắng. Lại nhìn Hồ Đại Phiêu đang ăn bánh và cháo, sắc mặt tương đối khẩn trương, xem ra, hôm nay hắn không ở trong trạng thái thật sự tốt, nhất định sẽ bại. Như vậy, chúng ta có thể thấy được hai cổ thế lực này đều rất ngang nhau, xem ra hôm nay sẽ không tránh khỏi một hồi ngạnh chiến (cuộc chiến kiên cường).”
Thời điểm lợi thế hoàn toàn nghiêng về một phía cùng với lời thuyết minh chẳng ăn nhập kia, một vị đến từ khu D-3 tiểu bằng hữu 3099 năm nay mười hai tuổi – Trang Tráng làm một hành động chịu hợp tác là ngồi xổm bên cạnh gã hỏi: “Hiện tại hai cổ ác thế lực còn đang đối địch, có thể thỉnh Cung lão sư trước hết nói cho chúng ta biết nguyên nhân sâu xa vì sao hai cổ cường đại lực lượng này lại xung đột với nhau được không?”
Cung Văn Hoa đối với thỉnh cầu của fan hâm mộ luôn luôn là “có hỏi có trả lời”, “Nhắc tới thì chính là một ngàn chín trăm bốn mươi hai mùa xuân một trùng cửu (2), Hồ Đại Phiêu bởi vì cùng một con lợn mẹ yêu đương vụng trộm, có thể khiến toàn bộ những người trong ngôi làng trong thôn Tam Lý cứ gặp hắn là phải đi đường vòng, người này ngoại trừ ăn ra còn biết đi uống rượu chơi gái, đánh bạc, lừa bịp ăn trộm, cũng không có cái gì gọi là bất lương, cũng coi như là “thanh niên năm tốt” (3) trong vòng ba dặm. Nhưng mà, ngày đó đúng lúc là lần đầu tiên lão đại quốc tế về chế tạo vũ khí hạt nhân Tân ca tới một khách sạn bình dân ăn, thật ra thì Tân ca là tới để cùng Lưu Bị thương lượng chuyện tranh đoạt Từ Châu, hai người bọn họ kêu năm cân thịt bò mười cân rượu trắng, trò chuyện với nhau rất vui, có chiều hướng nắm tay nhau tạo một vòng tròn lớn, thế nhưng thịt còn chưa có đưa đến miệng đã bị Hồ Đại Phiêu tát một chưởng, sau đó mắng to Tân ca ngủ với vợ hắn, còn muốn Tân ca đền hắn năm mươi đôla.”
“Ôi, xem ra hoàn toàn là hiểu lầm, trách không được vì sao lão đại quốc tế chế tạo vũ khí hạt nhân Tân ca tức giận như thế.” Trang Tráng làm ra bộ dạng ‘Đáng đời Đại Phiêu’ bộ dạng phối hợp nói, “Sau đó, Tân ca bồi thường sao?”
“Xí!” Cung Văn Hoa làm ra một vẻ mặt ghét bỏ, phì nước bọt vào mặt Trang Tráng rồi hét lên: “Bồi thường cái con mẹ nhà lông mi ý! Tân ca là ai, đây chính là nhân vật ở Nhật Bản vốn nổi danh chơi gái không để lại danh thiếp, chỉ cần phía dưới có hai cái lỗ, cho dù là Shiela (4) hay thấp hơn là loại đàn bà nơi thôn quê đến loại đàn bà xinh đẹp, thông minh đều phải cởi hết quần áo, dang bốn chân ra, khóc hu hu chờ hắn đến ‘chơi’ mình.”
Cung Văn Hoa dứt lời, hình như cũng cảm thấy là lạ ở chỗ nào, vì thế lại bổ sung: “Tân ca hình như là có bồi thường.”
Vừa nghe xong, 2466 nhanh chóng hỏi: “Vậy rốt cuộc bồi thường nhiều hay ít hả?”
Cung Văn Hoa vì thế xoắt xuýt nửa ngày, cuối cùng hàm hồ nói: “Hình như là bốn mươi yên Nhật hay sao ý!”
2466 che miệng kinh ngạc nói: “Trời ạ, tôi nói cho mà biết, bốn mươi yên Nhật có khả năng mua hai chiếc ô tô Range Rover Aurora (**) đấy.”
Một người nghe vậy mắt lóe sáng, nói: “Cái cậu nói có phải là thứ vừa đi được trên nước vừa đi được trên mặt đất, loại xe thể thao có thể hạ mui, có thể cày ruộng cũng có thể lùa heo?”
2466 bình tĩnh nói: “Phải, đúng là cái có thể hạ mui xuống.”
Người kia nghe vậy như được “gãi đúng chỗ ngứa”, nói: “Đúng nhỉ, tôi cũng đã nhìn thấy mấy lần rồi, chiếc chìa khóa kia vừa to vừa lấp lánh, đeo trên thắt lưng thì lóng la lóng lánh thôi rồi, chỉ có điều là thi thoảng lúc đi đường thì sẽ bị đụng vào trứng (là trứng kia đó).”
Trang Tráng dù sao cũng là tiểu hài tử, trí nhớ cũng thuộc loại tốt, lúc này ngay tức khắc trả lời: “Không phải là năm mươi bảng Anh sao?”
Cung Văn Hoa lại liếc cậu một cái nói: “Lần đầu chơi gái đương nhiên là năm mươi yên Nhật, sau đó chơi nhiều không phải có thẻ hội viên sẽ được giảm 8% sao.”
Fan hâm mộ đáng tin Trang Tráng nói nhanh: “Về chuyện này, thực ra tôi lúc đó cũng ở đó, tôi nhìn thấy rõ ràng, Hồ Đại Phiêu còn nói chỉ cần Tân ca không trả tiền, hắn sẽ không đem vợ cho anh ấy ‘chơi’.”
Tất cả những người nghe xong, đều đồng loạt làm ra vẻ mặt “đã hiểu rõ”. Sau đó, 2466 lại nói rằng: “Như vậy thì không thể trách Tân ca được, vợ hắn nhất định là sẽ được đưa cho Tân ca ”chơi”, được ”chơi” quen rồi thì tất nhiên là muốn ngừng cũng không được, hắn nói không để cho người ta ”chơi” nữa, đây không phải là uy hϊế͙p͙ Tân ca sao? Nam tử hán làm sao có thể bị vũ nhục như vậy. Là Tân ca tính tình tốt, nếu là tôi, tôi dù là một phân tiền không cho hắn đâu.”
“Tôi cũng không đưa tiền.”
“Tôi cũng không đưa tiền.” Những người nghe đồng thanh hưởng ứng nói theo, dường như cũng đang vì câu chuyện cũ thê thảm của Tân Độ mà cảm thấy bi ai.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một tiếng ‘Mẹ nó –‘ vang lên trên đầu của mọi người, Tân Độ ngay trước mặt Hồ Qua mặt xé nát quyển sách bên trên có in “Sách đỏ” ba chữ lớn, có màu đỏ nhạt.
Cung Văn Hoa ngẩng đầu liếc mắt nhìn, cắn một miếng bánh ăn một ngụm cháo, sau đó liếc mắt đến chỗ hai người kia, ngay tức khắc làm động tác che ngực, lâm vào trạng thái sợ hãi, kéo theo sự run rẩy của mọi người, nói: “Không xong, Tân ca xé nát thư đầu hàng của Nhật Bản rồi, hắn quyết định sẽ tiến quân vào mọi địa phương của đảo Nhật bản.”
“Cây cỏ (5)! Còn không mau lui lại?” Chỉ nghe 2466 hét lớn một tiếng, hơn mười người bệnh tâm thần đang ở trên mặt đất nằm rạp xuống lùi ra, chen lấn bò một đường ra đến tận ngoài cửa, đến ngoài cửa rồi vẫn còn bò tiếp, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy gì được nữa, lúc này mới ngừng lại.
Cùng lúc đó, Hồ Qua đột nhiên phát cuồng, lộ ra vẻ mặt “sinh tồn”, ném bát cơm đang ăn trên tay hướng về phía Tân Độ, bát cơm vỡ nát. Sau khi thấy Tân Độ thế mà có thể cười híp mắt tránh thoát, ngay tức khắc, lửa giận trong ngực bùng lên, một tay đẩy chiếc bàn vù vù về phía Tân Độ, lập tức “đánh bay” những chiếc ghế, chiếc bàn chặn đường, nhìn rất thê thảm.
Mà vào thời khắc này, Tân Độ ung dung cởi giầy, cầm trong tay mạnh mẽ đánh vào hai bên trái phải đỉnh đầu của cái tên 4404 Cao Văn Quân còn đang nuốt nước dãi. Cao Văn Quân lập tức ôm đầu chạy tán loạn trong khắp nhà ăn, vừa cao giọng gào thét nói: “Trời ạ, tôi bị thương, tôi bị thương, óc tôi rớt ra ngoài mất, tôi bị thương, các người mau tới cứu tôi đi, tôi vừa bị thương...”
Cao Văn Quân là một bệnh nhân mắc chứng điên cuồng, thích đem những thứ không có gì hóa có gì đó, việc nhỏ hóa lớn, lớn thì sẽ thổi phồng nó lên, dùng cách này khiến cho những y tá và bác sĩ ở gần đó trong nháy mắt đã chạy tới, lập tức chú ý đến Hồ Qua – người đang phát cuồng.
Kết quả, người kia đã bị giữ chặt tại chỗ để tiêm lithium carbonate (6) và thuốc an thần, sau đó đã bị lôi vào trong phòng bệnh.
Tân Độ thấy vậy xảo trá nở nụ cười, sau đó một bên nhàn nhã móc ra một quả trứng vịt, một bên lấy ra một cái bánh mì, ăn rất ngon.
PS: Giống như những bệnh viện tâm thần khác, nam nữ rất ít được gặp mặt. Có nơi thậm chí còn tách hẳn ra, chỉ có những hoạt động quanh sân. Mỗi ngày quy định thời gian hoạt động, còn có thể có nhân viên y tế trong coi. Mà những … người được phép gặp mặt những người bệnh khác đều là những người bệnh có tâm tình ổn định, nếu không ổn định đã bị hạn chế phạm vi hoạt động.
(*) Quân: cách gọi tên thân mật một người con trai, giống như khi thêm từ “kun” sau tên con trai trong tiếng Nhật vậy, cụ thể giống kiểu chúng ta gọi “quân kun” – “thụ kun” ấy.
(**)
Range Rover Aurora
(1) Sanlitun: Sanlitun Bar Street là một dãy phố với hàng loạt quán bar sầm uất nằm gần khu vực trung tâm thủ đô Bắc Kinh. Đây là điểm vui chơi nổi tiếng của đông đảo du khách nước ngoài đặc biệt vào buổi tối.
(2) Trùng cửu (tiết Trùng Cửu): tức ngày mùng 9 tháng 9 âm lịch.
(3) Thanh niên 5 tốt: Là người vừa học giỏi, vừa có tư tưởng tốt, công việc tốt, kỷ luật tốt, tác phong tốt.
(4) Shiela Hillary: hay Hillary Rodham Clinton- Cựu Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ từ ngày 21 tháng 1 năm 2009 đến ngày 1 tháng 2 năm 2013. Bà từng là thượng nghị sĩ Quốc hội Hoa Kỳ đại diện cho tiểu bang New York từ ngày 3 tháng 1 năm 2001 đến ngày 21 tháng 1 năm 2009.
(5) Cây cỏ = Ngã thảo = một câu chửi tục =)))
(6) Lithium carbonate: Một loại thuốc dùng để điều trị chứng rối loạn lưỡng cực, muốn biết thêm chi tiết nhấn vào đây Lithi carbonat.