Chương 4: Giao hữu
Mặc dù tôi đã thắng, hơn nữa cũng đã ký hợp đồng cùng Trịnh Dịch, trong đó có cả điều khoản để trở thành một người nổi tiếng nhưng Trịnh Dịch hoàn toàn không có dấu hiệu thực hiện hợp đồng.
Kể từ cái ngày anh ta nghiến răng nghiến lợi chấp nhận giúp tôi cũng đã vài ngày trôi qua. Nhưng gần đây tôi chỉ mải theo đuổi phim ảnh, các bộ phim cần xem cũng đã xem hết.
Hôm đó là một chiều hoàng hôn đầy gió, ngoài trời không khí hơi âm u, dự báo thời tiết thông báo sẽ là hai ngày rét nhất tháng ba, tôi nghe âm thanh Tút Tút kết thúc cuộc gọi truyền đến qua điện thoại, thầm nghĩ, phải chăng trong hợp đồng công việc không hề có hạng mục sẽ khiến tôi trở thành một người nổi tiếng kia.
Chả trách anh ta không hề kiêng nể dám lừa tôi như thế.
Tôi không thể không gọi cho anh ta.
-Có chuyện gì không? – Âm thanh chuyển đến ngược lại rất nhanh, trầm thấp mà lưu loát, dường như bên cạnh còn có tiếng giấy tờ lật soàn soạt.
Tôi nói:
-Anh chuẩn bị đến thời điểm nào sẽ bồi dưỡng tôi thành một người nổi tiếng đây?
Đầu bên kia chợt im bặt, lập tứ Trịnh Dịch ho khẽ, giọng nói còn khá trong trẻo, nói:
-Tôi đang có việc gấp, mời cô 7h tối đến công ty tôi.
Sau đó lập tức tắt máy cuộc điện thoại vị khách hàng trị giá hắc kim của mình.
Đến 7h tối, tòa cao ốc IC vẫn còn đèn đuốc sáng trưng, một vị thư ký chạy xuống chuyển lời của anh ta với tôi, nói rằng, trưa nay Trịnh Dịch vừa mới mở một cuộc họp, hiện vẫn còn một số tài liệu cần xử lý, mời tôi ngồi đợi thêm một lát dưới đại sảnh.
Đến khoảng hơn nửa giờ sau, Trịnh Dịch mới khoan thai từ trong thang máy bước ra, thời điểm nhìn thấy tôi, thần sắc anh ta lại ngẩn ra.
Rõ ràng tôi đến đúng giờ, kết quả là vẫn phải đợi lâu, vốn hơi mất hứng, thấy cái điệu bộ như đang gặp quỷ của anh ta, mặt không chút biến sắc hỏi:
-Tổng giám đốc Trịnh không nhận ra tôi ư?
Trịnh Dịch nhăn mày:
-Cái áo khoác xanh lá cây hôm trước cô mặc đâu rồi?
-Mặc cái áo đó thì lạnh lắm, hôm nay rét tháng ba, ngoài trời nhiệt độ xuống dưới 0 độ đấy. – Tôi vừa nói vừa cúi xuống nhìn đôi ủng tuyết cùng cái áo lông, vẫn là bộ trang phục tôi mặc ngày đầu tiên gặp anh ta, nhìn thấy các lão bằng hữu phải như cửu biệt trùng phùng, vui mừng đến phát khóc chứ, lạnh mặt lạnh mày thế làm cái gì.
Tôi nói:
-Đều là các trang phục mới nhất mùa thu đông năm nay trên mạng đấy. Có vấn đề gì sao?
Trịnh Dịch lập tức nói:
-Không. Rấttốt. Trời lạnh thì phải mặc nhiều vào. Đi thôi.–Thần sắc anh ta thậm chí còn mang theo một sự ôn hòa chắc chắn.
Như thể thái độ ghét bỏ vừa xong chỉ là động tác giả.
Rất nhanh sau đó, tôi đã biết được cái động tác giả chợt lóe vừa xong mới là những tình cảm chân thật nhất được biểu hiện ra ngoài.
Tôi cho rằng anh ta định dẫn mình đi ăn cơm, sau đó sẽ bắt đầu chính thức giảng giải cặn kẽ đạo lý bí quyết làm thế nào để từ một kẻ nhà giàu mới nổi biến thành một người cótiếng tăm ở thành phố H này. Trước khi ra cửa tôi còn băn khoăn có nên mang theo giấy bút không.
Kết quả, không phải anh ta không mang tôi đi ăn cơm, nhưng lại trực tiếp nhảy qua quá trình giảng giải.
Cho đến lúc đẩy cửa phòng bao ra, tôi vẫn hỏi anh ta rằng, khách sạn này sang trọng quá, hình như để hai chúng tôi ăn cơm thì không cần phải xa xỉ đến vậy, cũng không cần phải thuê đơn độc một phòng riêng.
Trịnh Dịch mới vờ như bừng tỉnh, hạ mắt nói với tôi:
-Quên nói với cô, không phải cô muốn kết giao với những người nổi tiếng à? Hôm nay có vài người bạn hẹn tôi dùng cơm, đều là những “ tên tuổi “ có thân phận đặc biệt tại thành phố H này, một nhóm con ông cháu cha đấy, đi vào đây để tôi giới thiệu cho cô.
Anh ta đứng sau lưng tôi, buông một câu kỳ quái, xong rồi đưa tay qua đẩy cửa.
Tôi thật sự không ngờ, cơ hội kết giao với người quyền quý lại đến mau đến vậy.
Bên trong phòng hiện có ba nam hai nữ ngồi cười cười nói nói, thấy tiếng động thì nghiêng đầu nhìn sang.
Trong đó có một anh chàng lười biếng dựa vào ghế sofa, tay đáp sau lưng ghế của một cô nàng kế bên, anh ta “ A “ lên một tiếng, nghiêng đầu nói với một anh chàng khác.
-Cô phục vụ này trông cũng không tồi nhỉ.
Anh chàng kia cười hì hì nói:
-Người đẹp ơi, cô đang đứng chắn đường tổng giám đốc Trịnh của chúng tôi đấy. – Nói xong kêu nhói một tiếng, hóa ra là bị cô nàng bên cạnh nhéo, anh ta lập tức kìm nén sự giận dữ, hỏi: - Em nhéo anh làm gì!
Cô nàng kia tỏ ra vô tội nói:
-Ai nhéo anh đâu, em chỉ nhìn xem người đẹp nào thôi.
Anh chàng ngồi một mình trên ghế salon còn lại rõ ràng trầm tĩnh lương thiện hơn, anh ta chìa tay về phía tôi:
-Cô bé à, đưa thực đơn đây, để tôi còn gọi món.
Sau một loạt phản ứng của từng người, Trịnh Dịch cuối cùng mới chịu có chút động tĩnh, anh ta vòng từ sau lưng tôi lại vị trí đó, nói:
-Nói gì đấy, đây là khách hàng mới của tôi, Chu tiểu thư.
Vẻ mặt của mọi người trong phòng so với lúc Trịnh Dịch nhìn thấy tôi còn phức tạp hơn nhiều.
Tôi hít một hơi thật sâu, cười cười với nhóm người anh ta, nói:
-Chào mọi người, tôi tên là Chu U U.
Chàng trai ngồi một mình trên ghế sofa đứng dạy, cười trầm ổn chào hỏi tôi:
-Ôi, đều đói đến choáng đầu rồi, Chu tiểu thư đừng để ý nhé, tôi họ Cố, Cố Kính Phàm.
Người gọi tôi là nhân viên phục vụ cũng ho một tiếng, cười rộ lên như cũ, không chút đứng đắn:
-Hóa ra là Chu tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Dung Tranh, đây là… bạn gái Huyên Huyên, còn cái tên nhóc con xấu xa kia cùng họ với Chu tiểu thư, Chu Tuấn, cùng vợ hắn Tạ Nhân Nhân.
Chu Tuấn tùy tiện gật đầu, vợ anh ta đẩy anh ta một cái, đứng dậy kéo tôi về hướng bàn ăn, nói:
-Bọn họ đúng là một đám mắt mù, cô mặc áo lông dày thế này chắc nóng lắm, cởi ra để xuống cạnh đây, tôi ngồi với họ suốt, họ chẳng đứng đắn chút nào.– Nói xong, cô ta tự thể nghiệm một cái gật đầy khinh khỉnh.
Trịnh Dịch ngồi bên cạnh tôi, vẻ mặt tay Dung Tranh không chút hảo ý, nói:
-Trịnh Dịch, Hứa Hẹn nói một lát nữa cô ấy sẽ đến đây.
Trịnh Dịch đảo qua cái thực đơn:
-Đến thì đến đi, hôm nay đâu phải do tôi mời khách, hỏi xin phép tôi thì được gì.
Dung Tranh nói:
-Nghe thấy không A Tuấn, bữa ăn hôm nay do cậu mời đấy.
Chu Tuấn còn đang ngồi chăm chú chơi game bên cạnh Tạ Nhân Nhân:
-Dựa vào đâu mà tôi mời chứ, chúng tôi ngồi ôm cái bụng đói chờ cậu 2 giờ, Trịnh Dịch à, cậu không mời mà không có suy nghĩ gì ư?
-Biến. – Trịnh Dịch cười cười mắng anh ta, nghiêng đầu sang nhướng mày nhìn tôi: - Không phải tôi có mang theo một người thanh toán đây à?
Tôi:
-…
Dung Tranh vẫn đang đứng xem cuộc vui, ôm bạn gái không nói lời nào, Chu Tuấn tranh thủ ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, cười nói:
-Tôi xem nào, Chu tiểu thư đây là khách hàng của Dịch ca ca, tiền chắc chắn không hề ít.
Tạ Nhân Nhân mắng anh ta:
-Sao anh cứ nói lắm thế.
Tôi âm thầm lườm Trịnh Dịch một cái, cười gật đầu:
-Được được, hôm nay tôi mời, cùng mọi người kết giao bạn bè.
Dung Tranh lập tức trả lời:
-Chu Tiểu Thư đúng là phóng khoáng, chúng ta nhất định phải kết giao bạn bè mới được.
-Mới quen đã mời cơm rồi, các anh bắt nạt người mới rõ ràng quá đấy. – Cố Kính Phàm trầm giọng nói, từ anh toát ra một sự hấp dẫn của người đàn ông thành thục.
Dung Tranh sờ sờ mũi, cà lơ phất phơ cười một cái, nói:
-Trịnh Dịch thì không biết là có vấn đề gì, tôi là khách chủ trì cũng không tiện, dù sao da mặt tôi cũng dày mà.
Cố Kính Phàm ho một tiếng:
-Vậy tôi cũng xin mạn phép da mặt được dày một lần, cung kính không bằng tuân mệnh, Chu Tiểu thư.
Tôi:
-…
Tôi còn tưởng rằng trong này có ít nhất một người thành thật, hóa ra một người cũng không có.
Món ăn lục tục được bày lên, bọn họ không mặn không nhạt tán gẫu chuyện làm ăn, Tạ Nhân Nhân quay sang hỏi thăm tôi có phải là người địa phương hay không.
-Tôi là người thành phố G, sau này học đại học ở thành phố H, rồi làm việc ở đây luôn, vẫn còn chưa có về thăm quê lần nào.– Tôi nhìn thấy nhân viên phục vụ bê hết nồi cá hấp này đến đĩa thịt khác, xếp lên bàn khiến Phật cũng muốn nhảy tường luôn.
Tạ Nhân Nhân hỏi:
-Chu tiểu thư sau này có định quay lại thành phố G không?
-Tạm thời không. – Nếu đã phải chi nhiều tiền thế thì nhất định phải tận dụng thật tốt cơ hội kết giao bạn bè này mới được, tôi nói: - Chị cứ gọi em là U U, chị đang làm việc ở đâu? Chắc là thừa kế sản nghiệp gia đình nhỉ?
Tạ Nhân Nhân cười rộ lên, giọng lành lạnh:
-Sản nghiệp gia đình tôi chắc không đến lượt tôi thừa kế đâu, không thì sập tiệm sớm, mà tôi cũng chẳng thích thú gì nó, nếu có thừa kế chắc cũng khoảng trăm triệu tiền nợ đấy.
Tôi:
-…
-Công việc của tôi so ra thì tự do hơn. – Tạ Nhân Nhân nói: - Cũng chỉ là viết vài cái kịch bản, tiểu thuyết đăng trên mạng thôi.
Tôi thích cái đề tài này rồi đấy:
-Em cực kỳ thích đọc tiểu thuyết đấy, chị có thể cho em biết bút danh được không?
-Không được. – Tạ Nhân Nhân cười rạng rỡ, trả lời rất kiên quyết. – Bộ phim được trình chiếu năm ngoái, có hai nhân vật nam chính và nữ chính cùng tranh đấu thiên hạ là do tôi biên kịch.
-Ôi em cực kỳ thích bộ phim đấy luôn, kịch bản rất sát với nguyên tác, cảnh quay lại cực kỳ đẹp mắt. Bộ phim đó còn có một tác gia nữa, rất bí ẩn. – Không ngờ trong cái trường hợp quỷ quái này tôi lại tìm được một người cùng sở thích, tôi chợt cảm thấy con người ta ngoài bộ quần áo khác nhau ra thì bản chất chẳng có gì khác biệt.
-Tôi cũng rất thích anh ta. – Tạ Nhân Nhân tự hào nói. – Tôi và hắn đều cùng biên tập chỉnh sửa lại kịch bản.
-Anh ta trông có đẹp trai không? Có soái không?- Ôi, tôi sắp không thở nổi nữa rồi. – Em cực kỳ thích truyện của anh ấy đấy, tốn bao nhiêu dung lượng máy này.
Sắc mặt Tạ Nhân Nhân chợt đen lại, nói:
-Thật không vậy? Những người sống trong giới văn học mạng như tôi, cực kỳ căm hận bọn mua sách lậu đấy.
Tôi giải thích:
-Em mua truyện bản quyền mà, nhưng mà để trong điện thoại cho tiện đọc nên mới mua online thôi.
Sắc mặt Tạ Nhân Nhân mới hòa hoãn lại:
-Vậy hai ta mới còn có thể làm bạn được chứ.
Để tiện cho việc bàn luận văn chương sau này, chúng tôi rào rào lấy điện thoại ra để kết bạn.
Chu Tuấn a lên một tiếng, gõ bàn nói:
-Hai chị em thật có nhiều tiếng nói chung đấy, có ăn cơm hay không đây ạ?
Tạ Nhân Nhân lườm anh ta, Chu Tuấn gắp một con tôm cho vào bát cô ấy:
-Còn không ăn là anh ăn hết đấy.
-Biết rồi, ăn đây ăn đây. – Tạ Nhân Nhân vẫn nhìn di động, tùy tiện đáp.
Tôi ngồi bên cạnh nhìn cô ấy, lại càng thêm sùng bái cô ấy hơn. Sợ vợ mà sợ quang minh chính đại như thế, tôi là lần đầu tiên được gặp đấy.
Chúng tôi mới vừa kết bạn trên weibo xong, cô gái tên Huyên Huyên đột nhiên mở miệng hỏi:
-Chị U U làm gì nhỉ?
Cô nàng đi theo Dung Tranh ngồi đối diện vị trí chúng tôi, lúc nào cũng ngoan ngoãn nhỏ nhẹ ăn, bỗng nhiên đặt câu hỏi, nên mọi người đều đồng loạt nhìn về phía tôi. Rất nhanh sau đó, Dung Tranh kéo cằm cô ta, nói:
-Em ngoan ngoãn ăn đi.
Nói xong lại quay sang chào hỏi tôi như chưa có việc gì xảy ra:
-Em gái Chu ơi, ăn nhiều chút nhé, lát còn có sức mà tính tiền.
Tôi:
-…
Cô em xinh đẹp tỏ vẻ phụng phịu phồng miệng nũng nịu nói:
-Em chỉ hỏi thăm một chút thôi mà, chị U U trẻ như vậy mà đã là khách hàng của Tổng giám đốc Trịnh, em muốn học hỏi chị ấy một chút cũng không được à?
Cả bàn ăn lại trầm mặc.
Nhìn phản ứng của mọi người ngồi xem thì Trịnh Dịch tám phần là đã kể quá trình làm giàu của tôi với mọi người, ngoại trừ cái cô em trẻ đẹp này thôi.
Giờ phút này, anh ta còn đang mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chuyên tâm ăn uống, dường như chưa hề nghe thấy bất cứ điều gì, tôi đành phải trả lời:
-Cũng chẳng phải là to tát gì, chủ yếu là tham gia một vài đầu tư xây dựng công ích đất nước thôi mà….
Dung Tranh bật cười, Chu Tuấn trực tiếp phun một ngụm rượu ra ngoài.
Trịnh Dịch ho khụ một cái, cuối cùng mở miệng nói với Huyên Huyên:
-Mắt đầu tư của cô ấy cực kỳ tốt, lại cực kỳ kiên nhẫn, người bình thường không ai có thể học được đâu.
Chu Tuấn cười ha hả, Dung Tranh không nhịn được cười, quay sang lạnh mặt với bạn gái:
-Biết đây là đâu không mà nhiều lời thế.
Sau khi chúng tôi ăn cơm xong hết, cái cô Hứa Hẹn mà Dung Tranh nhắc đến mới hiện thân.
Lúc nhìn thấy cô nàng, tôi thầm nghĩ, mặc dù không xinh đẹp bằng Tần Thù, nhưng cũng đủ trẻ trung xinh đẹp đấy, hơn nữa khí thế ưỡn ngực ngẩng đầu kia, đoán chắc là mấy người bình thường không lọt được vào mắt cô nàng đâu. Có lẽ cô nàng cực kỳ hợp để nói chuyện với Tần Thù.
Cô ta ngồi thẳng vào ghế bên cạnh kia của Trịnh Dịch, cười rộ lên, trông cực kỳ rung động:
-Em cứ tưởng hôm nay anh không đến, nếu biết anh đến em sẽ có mặt sớm hơn.
-Ôi chao, hóa ra Hứa Hẹn hôm nay đến là để gặp Trịnh Dịch. – Dung Tranh lên tiếng. – Cũng không thèm để mắt đến đám bóng đèn chúng tôi.
-Biết mình là bóng đèn rồi thì ngồi sang một bên, ít lời thôi. – Hứa Hẹn giận dỗi mắng anh ta.
Cô ta còn định nói thêm, chợt trông thấy tôi ngồi bên cạnh Trịnh Dịch, ánh mắt mơ hồ dâng lên sự đề phòng:
-Đây là..
Trịnh Dịch gắp một món ăn vào miệng, nhẹ nhàng nói tự như gió thoảng mây bay:
-Đây là khách hàng của tôi.
-A. – Hứa Hẹn nhẹ nhàng lên tiếng: - Sao lại mang khách hàng đến đây ăn cơm thế này?
Trịnh Dịch nghiêng đầu liếc sang cô ta:
-Cô quản lý hơi rộng đấy.
Hứa Hẹn quệt miệng, ánh mắt mênh mang, liếc nhìn anh ta:
-Vừa đến đã mắng em. Em chỉ thuận miệng hỏi thôi mà. – Cô ta chỉ nói vậy rồi quay đầu không nhìn lại tôi.
Tôi yên lặng cúi xuống ăn cơm, nghĩ thầm mình cũng thật đáng tuyệt vọng nhỉ, vừa ra ngoài một chuyến, không chỉ phải mời cơm, mà còn trở thành mục tiêu sống của người khác.&