Chương 36: Bộ ấm trà
Buổi đấu giá bắt đầu, lượt đầu tiên là nhóm tranh chữ, lượt thứ hai là nhóm đồ sứ.
Tôi nhỏ giọng hỏi Trịnh Dị: "Anh có muốn mua cái gì không?"
Tôi đã xem qua catalog rồi, vì là đấu giá từ thiện nên đa số đều là tác phẩm nghệ thuật đương đại, dù là có giá trị sưu tầm thì cũng là chuyện của nhiều năm sau cơ, tôi không có hứng thú với việc sưu tầm, càng không có kiên nhẫn đợi nó lên giá rồi làm giàu nhờ nó.
Nhưng dù gì cũng tới rồi, cũng phải mua gì đó cho có lệ chứ, nếu Trịnh Dị có thích cái gì đó thì cứ mua cho anh ấy cho rồi.
Trịnh Dị thủng thỉnh với tay bưng nước uống: "Em muốn mua hả?"
Mấy món đồ đằng trước, nhiều nhất cũng chỉ mấy trăm nghìn, có món còn không đắt như bộ váy tôi đang mặc trên người, tôi gật gù, sang chảnh bảo: "Mua tặng anh nhé, nhiêu đó tiền em dư sức có, anh muốn cái gì cứ việc nói."
Trịnh Dị bỗng sặc cả nước, nắm tay đặt bên mép miệng ho mấy tiếng rồi đen mặt nói: "Em có thấy ngược vai rồi không? Em là người nên nói câu này hả?"
Tôi thờ ơ phất tay: "Ai có tiền đó nói thôi, cũng như nhau cả."
Trịnh Dị: "..."
Tôi nói xong mới đớ người, hình như là động chạm tới lòng tự tôn của một anh bạn trai rồi, đưa mắt lén nhìn Trịnh Dị, anh ấy quả nhiên đang vô cảm nhìn tôi. Tôi vừa tỏ ra vô tội vừa vạch trần lịch sử đen tối của anh ấy: "Ôi dào em quen rồi ấy mà, hồi trước hai đứa đi mua đồ, anh toàn bắt em tự trả còn gì?"
"Hồi trước giống bây giờ hả?" Trịnh Dị nghệch mặt ra rồi lại hoài nghi nheo mắt: "Châu U U, em cố ý đúng không?"
"Không nha." Thấy anh ấy sắp dựng ngược tới nơi, tôi vội lắc đầu: "Hay anh mua cái gì tặng em đi? Anh giàu vậy, nên bỏ ít tiền ra cho bạn gái mình chứ!"
Trịnh Dị nghe xong hơi chững mặt lại: "Muốn cái nào?"
Tôi thành thật trả lời: "Cái nào cũng không muốn."
Trịnh Dị: "..."
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, tôi nhìn thấy Thư Niệm cũng đang nhỏ giọng bàn bạc gì đó với cô mình, hình như cô của chị ta rất để ý bộ ấm trà kiểu Anh, người phụ trách đấu giá vừa tuyên bố xong giá tiền, Thư Vân liền giơ bảng.
Mọi người đến buổi đấu giá từ thiện đều là vì muốn bỏ ít tiền lấy chút tiếng tăm, không quyến luyến gì mấy món sản phẩm, qua mấy lượt trả giá, chỉ còn duy nhất một người đang tranh với Thư Vân_____ Hạ Thanh.
Trong chớp mắt, bộ ấm trà đã được đẩy giá lên tới hai trăm nghìn.
Mọi người dần thấy có điều bất thường, đều quay đầu lại xem, Thư Vân nắm chặt tấm bảng trong tay, ngượng tới đỏ mặt, bà ấy không ra giá nữa.
Người phụ trách đứng trên bục bắt đầu cao giọng chốt giá.
Tôi quay đầu nhìn thấy Hứa Kính Đình đang nhíu mày bất bình nhìn Hạ Thanh, sắc mắt bà ta vẫn giữ nguyên, chỉ có khoé miệng đắc ý nhếch lên vài lần.
Tôi cầm tấm bảng trong tay ra giá: "Hai trăm nghìn"
Những người khác lần lần quay đầu nhìn tôi.
Hạ Thanh không hé môi nữa.
Dung Tranh ở hàng trên quay xuống giơ ngón cái với tôi: "Em gái U U đúng là giàu có hào sảng, bỏ hai trăm nghìn mua bộ ấm trà, hẳn là trong tim tràn đầy lòng yêu xã hội với tinh thần cống hiến."
Tôi: "... Cút"
Tôi quay đầu tia Trịnh Dị: "Anh bạn trai, anh sẽ thanh toán cho em đúng không..."
Trịnh Dị bảo: "Bạn gái vừa ngáo vừa phá của, không thèm nữa, chia tay."
Tôi: "..."
Sau lượt thứ hai có nửa tiếng giải lao.
Tôi lên bục lãnh giấy chứng nhận từ thiện xuống, Trịnh Dị và Dung Tranh đang trò chuyện với một thương gia nhà đất. Thư Vân ở bàn bên chắc là đã vào nhà vệ sinh, Thư Niệm ngồi một chỗ đợi tôi, đưa mắt ra hiệu cho tôi.
Tôi bỏ giấy chứng nhận xuống, cùng chị ta bước ra ngoài.
Từ lúc từ vườn cherry về tôi đã quyết định giúp chị ta lật tẩy Hạ Thanh.
Tôi đã nghĩ tới nghĩ lui nhiều lần về chuyện này, như chị ta nói đấy, dù tôi có không chủ động giúp đỡ, chị ta vẫn hoàn toàn có thể lấy được một ít biểu mẫu trên người tôi, chứng minh được tôi và Hạ Thanh là mẹ con.
Nói khó nghe một tí thì chị ta rõ ràng đang lấy lỗ hỏng của tôi đe doạ tôi.
Nếu tôi với Trịnh Dị chẳng có quan hệ gì thì chẳng thành vấn đề, chị ta thích sao cũng được, dù gì trước đây tôi rất rối rắm về chuyện của Hạ Thanh, mà vừa hay Thư Niệm lại chẳng hề lấn cấn gì, để chị ta quyết định giúp, tôi cũng chẳng thiệt thòi gì.
Nhưng bây giờ tôi là bạn gái của Trịnh Dị, nhân phẩm của mẹ tôi làm kém tới vậy, còn có thể là hung thủ trực tiếp phá hoại gia định Trịnh Dị, nếu tôi không chịu làm gì, đợi đến lúc Thư Niệm làm tung toé mọi chuyện ra, tôi là người bị động, biết phải giải thích sao với Trịnh Dị?
Tới lúc đó vờ không biết à? Trịnh Dị tin hả?
Tôi thấy thay vì để Thư Niệm nắm gọn bí mật của mình còn bản thân không biết làm gì, chi bằng tự thân làm lấy.
Hơn nữa, vì Trịnh Dị, tôi cũng phải giải quyết cho thích đáng chuyện của Hạ Thanh.
Nhìn xem tôi nghĩ cho Trịnh Dị biết bao nhiêu, vậy mà cái tên bạc tình bạc nghĩa ấy, đòi anh ta mua có bộ ấm trà cũng đòi chia tay với tôi!
Ban nãy ở sảnh đấu giá không nhìn thấy Hạ Thanh, tôi với Thư Niệm mới ra ngoài tìm bà ta, suy nghĩ làm cách nào để lấy ít biểu mẫu trên người bà ấy.
Vậy mà vào nhà vệ sinh cũng không thấy bà ta đâu, Thư Niệm từ toilet bước ra, cau mày nói: "Cô của chị cũng không có ở trong."
Theo như Thư Niệm nói, Thư Vân nhút nhát lại hướng nội, nếu đụng trúng Hạ Thanh chỉ có xúi quẩy.
Chúng tôi nhìn nhau, bắt đầu mỗi người một hướng chia nhau tìm.
Tầng này của khách sạn ngoài vài sảnh tiệc còn rất nhiều phòng riêng, tôi tìm mấy phòng trống vẫn không thấy ai, lúc nhìn sang cửa thoát hiểm cạnh thang máy, đèn cảm ứng vừa sáng liền bước sang.
Giờ này đang gần lúc dùng bữa tối, rất đông người ra vào phòng riêng, lúc nào cũng có thể có người bước vào phòng trống, người lại thì ngoài lối cầu thang ở mấy tầng cao, hầu như sẽ không có ai tới.
Quả đúng là vậy, tôi vừa mở nhẹ cửa lối thoát hiểm liền nghe thấy giọng Hạ Thanh vọng tới.
Hạ Thanh nói: "Đừng tưởng tôi không biết cô về đây làm gì, xuất thân danh giá như cô, đi quyến rũ đàn ông đã có vợ không thấy hèn hạ sao?"
"Cô..." Thư Vân run giọng: "Năm ấy cô phá hoại tôi với Kính Đình, sao không tự nói bản thân hèn hạ..."
"Cô câm miệng!" Hạ Thanh đanh giọng: "Cô chẳng là gì của Kính Đình cả, vác cái bụng chửa hoang không biết của ai, còn dám nói tôi! Tự bản thân vô dụng, bây giờ lại đóng vai nạn nhân vác cái mặt đáng thương quay về, đừng tưởng rằng tôi không biết cô với Hứa Kính Đình có liên lạc với nhau!"
"Đó là con của tôi với Kính Đình! Hạ Thanh, là cô hại ch.ết con tôi." Thư Vân cũng quýnh quáng, ra sức khống chế giọng nói đang run rẩy của mình: "Lần này tôi về chỉ để lấy lại công bằng cho bản thân, tôi muốn cho Kính Đình biết mọi thứ đều là do cô!"
Kinh dị thật... Tôi vừa nghe vừa suy nghĩ, hai người phụ nữ cộng lại được một trăm tuổi như vậy mà lại đứng đây đỏ mặt tía tai giành nhau một ông già.
Ngay sau đó, Hạ Thanh cười lạnh: "Được thôi, tôi đợi mà xem, tôi lại muốn xem xem cô có bản lĩnh gì. Đừng có tưởng cô dắt theo con cháu gái về là tôi sẽ sợ, người khác chẳng quan tâm nhà họ Thư cái người sống ch.ết ra sao, tôi thì lại quan tâm mọi lúc mọi nơi cơ, đứa cháu gái đó của cô ở nước ngoài bị mấy đứa con ghẻ chèn ép sống không yên..."
Bà ta nói chưa hết câu, Thư Niệm đã không biết tới từ lúc nào, đẩy mạnh cửa lối thoát hiểm.
Rầm một tiếng, Hạ Thanh và Thư Vân đang đứng ở góc cầu thang tầng trên giật bắn mình, cùng quay đầu lại nhìn.
Thư Niệm mặt mày u ám, cộng thêm vẻ mặt vốn cũng không dễ dãi của chị ta, mở giọng doạ nạt: "Hạ Thanh, đừng ép người quá đáng."
Chắc do vẻ mặt của Thư Niệm thật sự đáng sợ, Hạ Thanh nhất thời im bặt, lát sau mới bình tĩnh lại, bà ta lướt nhìn ba người chúng tôi, lạnh lùng hừ một tiếng, khoanh tay lại vừa xuống lầu vừa nói: "Câu này tôi cũng muốn lấy để khuyên cô của cô, đừng có ép người quá đáng, phá hoại gia đình tôi."
Thư Niệm không nói gì, để mặc Hạ Thanh vòng qua người mình.
Tôi đứng bên cửa, lúc Hạ Thanh bước ra, tôi nhìn chăm chăm vào mấy sợi tóc con mọc lởm chởm của bà ta, nhanh tay lẹ mắt túm một nắm.
Hạ Thanh bỗng đau đến thốt ra tiếng, lúc quay đầu, nếp nhăn trên khoé mắt hiện rõ, bà ta khó tin che lấy chỗ da đầu bị kéo đau, nhìn như muốn nhào tới: "Làm sao, định cậy đông cho tôi một trận đúng không?"
Tôi: "..."
"Cô hiểu lầm rồi ạ, con thấy trên đầu cô có miếng vảy gàu nên lấy xuống giúp cô thôi, cô xem." Tôi ngây thơ vô tội mở to mắt nhìn bà ta, chìa bàn tay còn lại ra, đưa bà ta nhìn thoáng qua mảnh sơn tường tôi vừa mới cào xuống, trước khi bà ta kịp nhìn rõ liền vứt đi.
Tôi nói: "Cô Hạ, gội đầu phải gội cho sạch chứ, nếu không để người khác thấy được gàu đầy đầu thì ngượng biết bao nhiêu cho hết."
Hạ Thanh hoảng loạn đưa một tay che đầu, tay còn lại chỉ vào tôi "Cô...cô" mấy tiếng không nói được gì khác, cuối cùng hùng hổ hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Thư Vân mắng nhau với Hạ Thanh đỏ cả mắt, liếc vội tôi rồi vào toilet sửa soạn lại.
Tôi cùng Thư Niệm đi ở đằng sau, chị ta im lặng rút từ túi xách ra một cái túi zip, tôi cầm lấy, nhét vào mấy sợi tóc đã cuộn thành lọn.
Thư Niệm nói: "Chị có quen người trong một trung tâm giám định, bảo đảm nhanh và đáng tin."
Tôi nói: "Chắc không cần đâu, em nghĩ cũng không mất nhiều thời gian, giờ cũng không gấp gì, em tự tìm cũng được."
Thư Niệm gật đầu, đi mấy bước lại ngừng lại, ngước đầu nghiêm túc nhìn tôi: "Chuyện hôm nay em cũng thấy rồi, Hạ Thanh điên cuồng bệnh hoạn, chị không muốn đêm dài lắm mộng, chỉ mong bà ta sớm ngày thân bại danh liệt."
Tôi cũng ngừng lại theo, mở miệng hỏi một câu tôi luôn thắc mắc: "Dù là Hứa Kính Đình có ly hôn với bà ta nhưng chuyện đã lâu vậy rồi, bất kể là tài sản chung của hai vợ chồng hay là tài sản riêng của Hạ Thanh, sao chị biết được ly hôn xong Hạ Thanh sẽ phải điêu đứng?"
Thư Niệm không nói gì, tay nắm chặt ép sát người, một lúc sau mới lên tiếng: "Cứ mặc bà ta, hiện giờ chị chỉ muốn xả tức cho cô chị, đuổi Hạ Thanh đi đã rồi tính, sau này lại tìm cơ hội đối phó với bà ta sau."
Vậy là chị ta chẳng có kế hoạch gì hết? Tôi gật gù không nói lại gì, cái mớ chuyện lung tung này của họ tôi không muốn nhúng vào nhiều, đợi xong chuyện tôi sẽ rút.
Thư Niệm mệt mỏi quấn quấn lọn tóc dài của mình nói: "Bởi vậy chị không muốn đợi lâu nữa, đợi báo cáo kết quả giám định của em hoàn thành, có thể nhanh chóng tìm cơ hội không? Nếu chị nhớ không nhầm, tháng sau là sinh nhật bà cụ Hứa, chuẩn bị làm bữa tiệc tại gia, vì cô chị, không thể để nhà họ Hứa mất mặt tại thành phố H nhưng cỡ nào cũng phải cho cả nhà họ Hứa biết ban đầu bà cụ Hứa đã chia rẽ đôi lứa, làm ra chuyện hồ đồ tới mức nào."
Tôi có vài điều hoài nghi nhưng không lập tức nói cho chị ta.
Thư Niệm nghiêng đầu nhìn tôi, chờ tôi trả lời.
Tôi gật gù, tự chừa ít đường lui cho mình: "Vậy là... đợi có kết quả giám định, chúng ta lại bàn chi tiết sau."
Thư Niệm như trút được nỗi lo, bước đi lúc về cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
Chị ta đi phía trước, tôi nhìn bộ lễ phục ôm dáng màu xanh trắng của chị ta, nhớ đến lần đầu tiên đi mua sắm cùng Trịnh Dị, lúc anh ấy mua cho tôi bộ váy màu xanh lá, tôi chê đắt, hỏi nhân viên còn bộ nào rẻ hơn tí không.
Lúc đó nhân viên chỉ vào một bộ ở trong góc: "Đây là mẫu năm ngoái, đang giảm giá."
Kiểu dáng của bộ váy đó rất giống cái Thư Niệm đang mặc, lúc đó tôi nghĩ nó trông sang trọng lại có thần thái, chắc sẽ mặc được nhiều lần nên còn lật tới lật lui mấy mẫu khác cùng bộ sưu tập, trong đó có bộ Thư Niệm đang mặc.
Khi ấy Trịnh Dị xách tôi ra như xách gà, kỳ thị nói: "Cô thấy thiên kim nào lại mặc mẫu của năm ngoái chưa?"
Trịnh Dị nói: Nếu chị ta ở nước ngoài mà yên thân thì đã không về.
Mà Hạ Thanh lại nói Thư Niệm còn có con ghẻ?
Thư Niệm ở đằng trước quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên hỏi tôi: "Sao không đi nữa?"
Tôi nghĩ một hồi rồi dè hỏi chị ta: "Chị giải quyết chuyện của cô mình xong sẽ về Anh sao?"
Thư Niệm nhướng mày, chị ta rất thông minh, dường như lập tức hiểu ra ý tôi: "Có phải em muốn hỏi chuyện con kế của chị mà ban nãy Hạ Thanh nói không?"
Nói như vậy làm tôi có hơi ngại: "Chưa nghe thấy chị nhắc tới."
Thư Niệm cười nhạt: "Làm sao để nhắc với người khác đây? Chồng mất, mấy đứa con riêng chạy tới đòi phân tài sản, một người phụ nữ ba mươi tuổi ở nước ngoài không nới nương tựa như chị chống không lại bọn họ, chỉ đành lủi thủi quay về."
Tôi nhớ đến buổi party xa hoa lộng lẫy Thư Niệm tổ chức lúc mới về, hoàn toàn không xứng với chị ta bây giờ, chỉ có thể mặc lễ phục qua mùa.
Thư Niệm như biết được tôi nghĩ gì: "Chị muốn vực dậy nhà họ Thư ở đời của chị, dù gì cũng không thể để người khác biết được con cháu duy nhất của nhà họ Thư đang phải sống khó khăn tạm bợ, bởi vậy đối với bên ngoài đương nhiên phải cần chút sĩ diện, nhiều chuyện không dám nói ra để người ta biết."
Chị ta chân thành nói: "U U, chị coi em như bạn bè, hôm nay em nghe được mấy lời này, xin em đừng nói ra ngoài được không?"
Tôi thấu hiểu gật đầu: "Tất nhiên rồi, tuy là em nhiều chuyện thật nhưng cũng biết giữ mồm giữ miệng."
Thư Niệm phì cười: "Giải quyết xong xuôi chuyện của cô chị sẽ lại quay về, về lấy lại những gì thuộc về mình."
Trên đường về nhà, Trịnh Dị lái xe, nhìn tôi tận mấy lần, trầm thấp giọng nói: "Bộ ấm trà cũng mua cho em rồi, còn bực bội cái gì nữa, cả buổi tối hồn vía để ở đâu ấy."
Tôi cầm lấy túi xách, như mò được lọn tóc dài châm chích bên trong xuyên qua lớp lông cừu mềm mịn, tôi hết sức rầu rĩ ngẩng đầu hít một hơi: "Em có một bí mật không thể nói ra."
Trịnh Dị trề môi: "Vậy thì đừng nói."
Tôi: "..."
Anh hỏi em đi chứ trời! Hỏi đi rồi em nói mà! Tôi cảm thấy IQ của mình sắp không đủ dùng tới nơi rồi!
Trịnh Dị nói: "Đâu ra mà lắm tâm tư vậy, chỉ là em không nghe lời thôi, nếu không mỗi ngày chỉ việc ăn cơm với luyện tennis, sống sung sướng hơn khối người."
Tôi kinh ngạc đáp: "Vừa nghe lời lại vừa ngoan, mỗi ngày ăn không ngồi rồi, vậy còn giống người không? Anh nuôi em như nuôi chó vậy?"
Trịnh Dị nghiêng đầu nhìn tôi, nhếch mép, đưa tay xoa đầu tôi: "Nào, kêu mấy tiếng anh nghe thử."
Tôi: "..."