Chương 11: Gặp em, tôi trở nên rất nhỏ bé
“Trước khi gặp em năm phút, thế giới nhỏ chỉ có mình anh.”
Lướt mạng, tôi vô tình đọc được một pic tình cảm của một cô gái độ tuổi 20. Pic không dài, chủ đề nói về hôn nhân, nên tôi căng mắt đọc hết nó.
“Tôi gặp anh ấy từ năm cấp hai…Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp. Anh ấy là cả nguồn sống, là động lực để tôi bước tiếp con đường đi tới tương lai…Đến năm cuối cấp, tôi bạo gan tỏ tình, anh lại hờ hững nghe tôi nói...Lúc đó, thái độ của anh khiến lòng tôi đau như cắt…
[…]
Bây giờ, tôi đã hai mươi tuổi, tưởng rằng thời gian có thể làm xóa nhòa kí ức về anh trong tâm trí, nhưng dường như càng lúc hình ảnh anh càng trở nên rõ nét, rõ nét đến mức tôi có thể nhớ rõ từng nét trên gương mặt ấy thời cấp hai. Hình ảnh anh luôn hiển hiện trong tâm trí tôi, lúc anh học bài, lúc anh chơi thể thao, lúc anh phát biểu…Từng chút một như dội về …
Dù không biết anh hiện tại ở nơi nào, nhưng tôi vẫn muốn nói lại câu đó lần nữa:
Anh à, em yêu anh!”
Đọc xong, thấy thú vị,tôi muốn tâm sự với anh về thời cấp ba thì anh đã ngồi bên cạnh từ khi nào. Một lúc sau, anh phán:“Chậc, phụ nữ như thế này bây giờ thật hiếm! Bạo gan tỏ tình thế cơ mà!”
Hình như, Tần thiếu đang cố tình…như muốn nhắc nhở tôi thì phải?
42
Nhớ lại chuyện hồi cấp ba, tôi chạy đến chỗ anh: “Tần Vũ, anh thử tỏ tình với em như ngày xưa đi!”
Anh quay lại nhìn tôi một cách kì dị: “Em lại lên cơn à?”
“Thôi nào, tỏ tình với em như ngày xưa đi!”
“Ngày xưa nào?” Tần Vũ giả ngu
“Thì hồi cấp ba ấy, trước khi chuyển trường không phải anh tỏ tình với em rồi còn gì!”
“Không nhớ!”
Mắt tôi trừng trừng: “Cái gì mà không nhớ? Anh tỏ tình mà anh còn không nhớ à?”
“Anh thật sự không nhớ!”
“Thật?”
“Thật!”
“Địch, anh rước em về nhờ cái câu đấy mà giờ không nhớ là thế nào?”
Tần Vũ vỗ đầu:“Sống với em hạnh phúc quá làm anh quên tất cả chuyện quá khứ đấy! Anh yêu vợ quá mà!”
Bỗng dưng tôi thấy ngài ngại.
43
Tôi đang bận bịu soạn thảo bỗng người bên cạnh nhìn chằm chằm tôi nãy giờ thốt lên rõ to:“Vợ! Anh nhớ ra ngày xưa anh nói cái gì rồi!”
Hả?Nhớ ra rồi?Tôi quay sang, mong đợi: “Nhớ ra rồi à? Nói xem xem!”
“Hồi cấp ba ấy, có phải anh nói trong lúc đi ăn, nếu muốn ăn nhiều một chút, cậu đồng ý lấy tôi là sẽ có cái ăn,đúng không?”
Thất vọng đổ ập lên đầu, tôi ỉu xìu quay lại làm việc, không quên ném cho anh câu nhắc nhở:“Ngồi ở đó mà thông não đi.”
44
Tần Vũ lu mờ không tả nổi. Tôi buồn phiền tâm sự với đồng nghiệp: “Chồng em, đến cả lời tỏ tình năm cuối cấp, anh cũng không nhớ nổi!”
Đồng nghiệp an ủi: “Không sao, từ từ rồi anh ấy sẽ nhớ ra!”
“Thật chứ?”
“Ừ, có lẽ chồng em gặp quá nhiều buồn phiền hoặc lo quá nhiều chuyện nên anh ấy nhất thời quên thôi!”
Nghe vậy, tôi rất hào hứng.
Nhưng mấy tuần sau đó, lòng tin của tôi lập tức sụp đổ.
Không biết anh yêu tôi đến đâu nhưng anh đãng trí đến nỗi không tả nổi.
45
Về chuyện tỏ tình hồi cấp ba, sau một thời gian kiên nhẫn tôi đã dần quên đi nó.
Nhưng rồi một tối, Tần Vũ bỗng nhiên chạy đến bên tôi hớn hở ôm lấy vai tôi: “Vợ, anh nhớ ra rồi! Hồi cấp ba, vào lúc chuyển trường anh nói với em: ‘Nếu quên lãng đi quá khứ, tớ nguyện không bao giờ quên cậu!’ “
Thì ra anh còn nhớ! Mắt tôi sáng ngời, vốn định ôm lấy anh hôn hít một trận thì thấy anh ôm vai vuốt ngực:
“Tuổi trẻ thật bồng bộc! Không thể ngờ ngày xưa mình lại có thể phát ngôn được câu như thế! Sến quá, sến quá…”
Dù có sến nhưng đấy cũng là kí ức đẹp nhất của em, anh cần nặng lời nói về nó như vậy được không?
46
Có hôm dọn nhà tình cờ thấy được cuốn sổ lưu học của bạn học cấp hai. Tôi tò mò lật ra đọc lại từ đầu. Mở đến gần cuối thấy một dòng chữ cực kì tình cảm: “Gặp em, tôi trở nên rất nhỏ bé…Cả thế giới bỗng chốc thu lại chỉ bằng mình em…”
Tôi nhận ra là lời tỏ tình nên hào hứng đem khoe với Tần Vũ: “Anh xem, không ngờ hồi cấp hai em cũng có người thương mến đấy nhé!”
“Cái gì đây?”
“Sổ lưu bút hồi cấp hai!”
Anh giật phăng lấy cuốn sổ của tôi, cẩn thận lật ra, lúc sau há miệng tuôn một tràng: “Ôi dào, thích gì cái thứ tình cảm này! Em xem, chữ nó còn xấu nữa, chứng tỏ thằng thích em không phải dạng đẹp trai gì! Coi này, cái gì mà gặp em tôi trở nên nhỏ bé, rồi thế giới của tôi thu nhỏ lại chỉ bằng em! Cái thế giới của nó tồi tệ đến thế à?!”
Tôi tức giận giật lại: “Người ta làm sao kệ người ta! Dẫu gì…” Tôi nhìn xuống cuốn sổ, bỗng nhiên thấy nét chữ này quen quen.
“Tần Vũ, sao em thấy…nét chữ này…hơi giống anh thì phải?”
Anh lập tức phản bác: “Giống cái quái gì!”
Tôi lấy ngay tờ giấy anh vừa viết ở trên bàn, đem cả hai so sánh, nhìn kĩ thì giống thật: “Anh coi!”
Tần Vũ nghi ngờ nhìn tôi, sau đó anh nhìn hai tờ giấy đặt trước mặt, bỗng chốc mặt anh đỏ lên. Tôi châm chọc: “Ôi! Xem kìa…”.Thẹn quá hóa giận, anh quát: “Ra ngoài ra ngoài! Anh còn phải làm việc! Ôi cái thân tôi!”
“…”
Bây giờ đột nhiên nhận ra, Tần Vũ thực ra đáng yêu đến không ngờ luôn ấy! ><