Chương 13: Tớ bị bệnh trầm cảm vì cậu luôn rồi đấy!
“Trước khi gặp em năm phút, thế giới nhỏ chỉ có mình anh.”
Hồi cấp hai, ban đêm hay thức nhiều vì thế tôi hay ngủ gật trên lớp. Tần Vũ ngồi bên cạnh và mấy đứa bạn xung quanh không ít lần nhắc nhở tôi.
Nhưng thói ham ngủ cũng dần dần ăn vào máu.
Cho đến một hôm, đứa tổ phó lắm lời tổ bên cạnh theo dõi tổ tôi đứng dậy báo cáo với cô chủ nhiệm.
“Em thưa cô, bạn Tiêu Tiêu hay ngủ gật trong giờ ạ!”
Cô giáo nghe vậy, kéo tôi lên bục giảng tr.a tấn một bài giáo huấn dài.
Tôi cai ngủ được một, hai tuần thì mọi việc lại tiếp diễn trở lại. Không chỉ thế, Tần thiếu còn ra vẻ ủng hộ cho tôi:
“Tớ sẽ ngủ cùng cậu, đừng lo!”
Mấy tiết sau, cả lớp đều thấy chung một cảnh, ở bàn cuối tổ ngoài cùng có hai đứa loắt choắt gục xuống bàn ngủ.
Tin này lại đến tai cô giáo.
Tiết sinh hoạt, cả Tần Vũ lẫn tôi đều bị điểm danh, xách lên bục giảng. Cô chủ nhiệm là giáo viên gian manh nhất tôi từng gặp, miệng cười tươi như hoa nhưng lời nói độc ác như rắn.“Cả bạn Tần Vũ cũng tham gia chuyện này nữa à?Hai đứa chơi vui không?”
Mặt cô lúc đó đáng sợ đến nỗi tôi không dám ho he câu nào, trong khi Tần thiếu còn gãi đầu cười cười:
“Em sợ bạn ấy cô đơn nên ngủ chung cho vui thôi ạ!”
“Ồ? Em thương bạn ấy đến thế cơ à?”
“Bạn bè với nhau thì thương nhau chứ ạ!”
“Thế thương bạn thì hai đứa xách nhau chạy vòng quanh sân trường năm vòng nhé!”
Cuối cùng, hai bạn học đau khổ dắt tay nhau chạy quanh sân trường đến đứt cả hơi.
58
Tần Vũ và tôi đều chuyên khoa tự nhiên nhưng thành tích của anh vượt qua tôi mấy ngàn dặm.
Lên cấp ba, tôi nhận được thông báo đến nhận lớp 10a .Ngày đầu tiên đến trường, đang đi lòng vòng tìm lớp thì Tần Vũ hớn hở chạy đến chỗ tôi.
“Tiêu Tiêu, sao đến muộn thế?”
“Dậy muộn. Sao cậu ở đây?”
Tần Vũ xoắn tay cười cười: “Chúng ta là bạn cùng lớp mà! Bạn học, nhớ giúp đỡ nhau nhé!”
Sau đó, chạy biến.
Hôm xếp chỗ, không biết Tần thiếu mua chuộc cô giáo cái gì mà chúng tôi một lần nữa ngồi cạnh nhau.
Suốt năm lớp mười, chúng tôi vẫn là bạn cùng bàn.
Năm lên lớp 11, trong lớp có một bạn nữ học kém. Cô giáo định nhờ Tần Vũ học giỏi nhất lớp kèm cặp bạn ấy.Tôi rất tán thành.
Giờ sinh hoạt, bạn nữ đã ôm cặp sang chuẩn bị ngồi vào chỗ mới. Tôi xách cặp lên, đột nhiên Tần Vũ bám gấu áo tôi khóc lóc:
“Đừng, đừng bỏ tớ một mình mà! Dẫu gì chúng ta cũng có tình cảm với nhau! Đừng có vì chuyện nhỏ nhặt như thế mà bỏ tớ chứ!”
Cả lớp và bạn nữ lẫn cô giáo đều nhìn chằm chằm vào hai chúng tôi.
Tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên.
“Này, không phải hai người họ đang yêu nhau đấy chứ?”
“Ừ, chắc vậy rồi! Bạn Tiêu và Tần Vũ đều là ngôi sao trong khối, yêu nhau cũng là chuyện thường rồi mà!”
“Tiêu Tiêu là hoa đã có chủ rồi à? Tiếc thật, mình đang theo đuổi cô ấy!”
“Cậu mà dám à? Mơ đi!”
“…”
Tần Vũ cúi đầu xuống, từ góc độ người khác sẽ thấy anh đang bi thương, đau lòng tột độ. Tôi nhìn xuống. Rõ ràng cậu ta đang nín cười!Tôi giật phăng tay của Tần Vũ ra, mặt “nạnh nùng” đi vào chỗ mới.
“Bạn Tần Vũ, căn bệnh trầm cảm rất khó trị, nhưng bác sĩ nói tớ chỉ ở bên cậu những lúc cần thiết. Giờ, cậu nên tự túc đi, bạn A sẽ giúp bạn trị liệu tận gốc!”
Sau câu nói của tôi, câu chuyện tình yêu Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài liền biến thành Lương Sơn Bá Mã Văn Tài.
Tin đồn về Tần Vũ với tôi cũng biến mất dần.
Những ngày sau đó, Tần Vũ luôn làm mặt lạnh với tôi. Tôi hỏi cái gì, mượn cái gì cũng không nói không rằng.
Có hôm, gã gắt lên, mặt đỏ phừng phừng: “Không phải mình bị trầm cảm sao?! Tớ trầm cảm rồi đấy vì cậu luôn rồi đấy, cậu đi đi!”
Tôi đứng bật dậy, hóa ra lòng tốt của mình bị người ta nói thế này:
“Tần Vũ, chúng ta tuyệt giao!”
“Đừng!” Tần Vũ bám lấy áo tôi: “Tớ giả vờ, giả vờ thôi mà!”
Năm lớp 11, hai chúng tôi không phải bạn cùng bàn, nhưng tình cảm vẫn như thế.
-------------------------
Giờ ngoài lề:
Click vào “truyện ngắn”
Click vào “trang 2”
Hoặc
Search GG-sama “Câu chuyện của tôi và gã bắt đầu từ một cái BVS.”
>< Ủng hộ tuj đi mấy má ><