Chương 11
Sáng ngày hôm nay trời quang hơn mọi khi không còn âm u nữa, chim ca múa hót líu lo dự đây sẽ là một ngày nắng ấm. Khi thiên băng đến Royal ánh bình minh đã trải dài khắp sân trường, tiết trời ấp áp hơn hẳn tuy vậy cái lạnh vẫn không ngừng xâm chiếm.
“Nĩ hão! Ngày mới tốt lành”_ khả khả từ đâu chui ra khoác tay nó miệng cười toe toét
Thiên băng chỉ nhoẻn miệng cười ngắm nhìn cảnh vật, điện thoại trong túi bỗng rung từng hồi đều, nó nhíu mày khi thấy trên màn hình là dãy số lạ, một linh cảm không tốt khiến lòng bồn chồn khó chịu
- alo
- xin chào
- Đào mỹ ngọc
- oa! Cô có thể nhận ra giọng nói của tôi ngay lập tức như vậy sao?
- Hừ! ( thiên băng im lặng)
- sao vậy? Sao lại im lặng rồi
- cô muốn gì?
- muốn gặp cô
- tôi không rảnh
- Địa chỉ đường x, số nhà y nếu cô không đến tôi e rằng đứa em bé nhỏ của cô sẽ gặp nguy hiểm đó, ha ha ha!!
Nghe đến đây sự hốt hoảng và nóng vội hiện rõ trên mặt nó, khả khả thấy vậy liền lo lắng hỏi: “có chuyện gì sao?”
Thiên băng hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh mình nó vội vã chạy lên xe phóng vút đi để lại khả khả một mình đứng đó, bộ mặt vẫn ngơ ngác không hiểu gì.
Ngồi trên xe với tốc độ thần ch.ết khó đuổi kịp
nó không ngừng thầm trách bản thân, sao lại bất cẩn đến vậy nhóc ken vì sao mãi vẫn trở về mà nó lại thản nhiên suy đoán và không hề thấy chút bất thường gì, nếu ken có mệnh hệ gì có lẽ thiên băng sẽ không trụ vững thêm được nữa, không đâu! tuyệt đối sẽ không có chuyện gì.
Số nhà y căn nhà hoang vu nằm trên đoạn đường hẻo lánh và rộng lớn xung quanh là cây cối xơ xác.
Nó từ từ thận trọng bước vào ngay lập tức trước mặt liền xuất hiện một đám người, ánh mắt họ sắc lẻm thần thái rất giống với người trong “giới” chứ không phải chỉ là những kẻ đầu gấu ngoài chợ.
Không nói nhiều thêm bất cứ điều gì hai bên lập tức động thủ, ở đây chỉ có khoảng 40 tên nhưng đều là cao thủ khiến sức lực thiên băng ngày càng cạn kiệt, trong quá trình giao đấu nó phát hiện đây chính là đàn em của một trong những người dưới trướng Lão Đại đang cùng nó ứng cử vị trí “Đại Boss”, nếu đoán không nhầm thì hẳn là họ đã liên kết với mỹ ngọc để trừ khử nó, à không họ nhất định không thể giết nó cùng lắm là làm suy yếu thế lực, rõ ràng Dương kỳ đã cảnh báo từ trước vậy mà tại sao nó không chịu để tâm tới chứ? Để bây giờ phải khiến cho ken bị liên lụy.
Hơn 15 phút giao chiến cuối cùng 40 tên kia cũng gục ngã họ còn chưa kịp nằm xuống đất thì một tốp người khác lại xuất hiện, nó tiếp tục lao vào chém giết như điên làm rút ngắn thời gian nhất có thể, sức người có hạn thiên băng đã dần yếu thế một tên nhanh tay đánh lén dùng dao chém ngay sau lưng nó, cũng may thiên băng phản ứng nhanh nên chỉ bị cứa nhẹ vào thịt
20 phút sau, tất cả đều nằm trên những vũng máu đỏ tươi, tất cả đều ch.ết tức tưởi, đó chính là cái giá phải trả cho việc chống lại nó, họ sẽ phải dùng cả sinh mệnh để đánh đổi tuy nhiên bọn chúng cũng để lại trên người thiên băng vô số vết thương nặng nhẹ, ánh mắt nó tựa một con quỷ đang giận dữ bản năng sinh tồn và hiếu chiến không ngừng trỗi dậy, màu đỏ tươi thật khiến người ta kích thích làm cho con quỷ trong người nó đói khát vô cùng.
Thiên băng tiến vào bên trong, ngay giữa gian nhà cũ kỹ, bẩn thỉu, ẩm mốc là một thân hình của chàng trai đang nằm co do quay lưng về phía nó, chiếc áo sơ mi trắng đã lốm đốm những vệt đỏ của máu cho thấy đã bị hành hạ không nhẹ, mái tóc bạch kim đã phủ thêm màu bụi. Nhìn cảnh này nó như phát điên lên được không suy nghĩ nhiều mà trực tiếp chạy đến nâng người con trai đó dậy
“Ken! em sao rồi?”
Rầm!!! Chiếc lồng sắt to đùng bỗng từ trên đầu rơi xuống thành công giam nhốt nó phía bên trong, nhưng thiên băng cũng không thèm quan tâm, bây giờ đối với nó chỉ có ken là quan trọng nhất hơn nữa sự việc vừa xảy ra cũng đã nằm trong dự tính nên có gì để đáng bất ngờ.
Từ từ ôm chàng trai đó dậy, đập vào mắt thiên băng là một khuôn mặt xa lạ, thân thể đã lạnh ngắt lý trí còn sót lại cho biết mình đã bị mắc bẫy nhưng không hiểu sao nó lại thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn chí ít thì cũng có thể khẳng định nhóc ken không gặp nguy hiểm, bỏ chàng trai kia xuống nó lãnh đạm đứng dậy âm trầm và lạnh lẽo quan sát xung quanh
Hahaha!!!!
Một tràng cười cùng với tiếng vỗ tay ròn rã từ trên lầu 2 vang vọng xuống, nổi bật giữa không gian tĩnh lặng, mỹ ngọc ngạo nghễ bước xuống từng bậc cầu thang: “ha! Xem ra thì điểm yếu của cô tôi vẫn nắm rõ đấy chứ nhỉ? phải không, Vũ Hạ vy?”
Thiên băng cười nhạt ánh mắt lạnh lẽo, cả người đầy vết thương nhưng vẫn rất cao ngạo không hề mang dáng vẻ yếu đuối, tội nghiệp, nó cất giọng:
- Đào mỹ ngọc, cô càng ngày càng làm cho cuộc chơi của chúng ta thêm phần thú vị đấy
- ( đến gần nó) hừ! Xem như cô đã thừa nhận thân phận thật của mình
- ( lại cười nhạt, đưa mắt đảo quanh rồi dừng lại trên người mỹ ngọc) xem ra cô chuyển bị nhiều như vậy cũng chỉ là để xác nhận điều này sao?
- phải!
- vậy cô sẽ làm gì đây, nói cho tử hy biết hay là nói với cánh báo chí, Đào mỹ ngọc sao cô vẫn ngây thơ như vậy chứ?
- ý cô là gì?
- cô dọa ai chứ? tôi thừa biết cô không ngu ngốc đến nỗi nói cho tử hy biết rằng người con gái cậu ta yêu thương vẫn còn sống hơn nữa nếu như hành động của cô có lỡ gây ảnh hưởng đến nguyễn thị, thì cô bạn bé nhỏ của tôi à! Không đến lượt tôi ra tay với cô đâu người trong tộc nhất định sẽ không tha cho gia đình cô đến lúc đó ch.ết sẽ rất khó coi đó, hửm!
- cô đang uy hϊế͙p͙ tôi? Cũng không sao chỉ cần giết cô là được thôi
- cô có đủ khả năng ấy sao?
- Tôi không đủ, nhưng người muốn lấy mạng cô thì có thể
- Ông ta sao? Người hợp tác với cô? Hắn ta chỉ sử dụng cô như một con cờ thôi, giết tôi! đó không phải mục đích của hắn ta
- sao cô chắc chắn điều đó, cô nghĩ mình là gì mà ai cũng không thể đụng đến? Tôi không tin tôi không trừ khử được cô
- Ha ha ha!!! Đào mỹ ngọc, cô tưởng tôi vẫn giống với ngày xưa sao? OH NO! Vũ Hạ Vy đã ch.ết rồi đứng trước mặt cô đây không phải người.
Dứt lời thiên băng nhếch mép, ánh mắt mang ý cười của quỷ dữ nó đưa tay vuốt ve chiếc nhẫn hình bọ cạp trên ngón tay của mình lập tức từ miệng con bọ cạp ấy nhả ra một ngón tay giả làm bằng kim loại hiếm có (có thể liên tưởng đến cái dùng để gảy đàn)
Nó đưa ngón tay giả chạm nhẹ vào song sắt ngay lập tức những thanh sắt trước mặt tan chảy tạo thành một khoảng trống. Thiên băng bình thản bước ra trong khi đó mỹ ngọc vẫn há hốc mồm không tin vào những gì mình vừa thấy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “tại sao lại như vậy? Cô đã làm gì, rốt cuộc cô là cái quái gì vậy?”
Chưa kịp định thần vùng da cổ trắng ngần của mỹ ngọc đã nằm trong lòng bàn tay nó, thiên băng siết chặt đến mức mỹ ngọc không còn oxi để hô hấp,
quét ánh mắt lạnh lùng nhìn sâu vào mắt mỹ ngọc nó nhếch mép: “tôi đã nói tôi không phải con người rồi mà,thứ trước mắt cô không phải cũng là do cô tạo ra hay sao?”
mỹ ngọc sợ đến xanh mặt, cả người tái nhợt trông thấy
Phằng! Phằng!!!
Hai phát đạn nổ ra viên đạn từ đâu bay đến sượt ngang bả vai của thiên băng, nó đau đớn buông mỹ ngọc ra, vừa nhận được khí oxi mỹ ngọc như được sống lại cô ta cũng nhân cô hội này bỏ trốn. Bên ngoài hai người khác đột nhiên xông vào nổ súng, thiên băng cố gắng né đạn rồi giao đấu cùng họ, đương nhiên họ không phải đối thủ của nó nhưng chẳng mấy chốc nữa sẽ có rất nhiều người đến đây mà sức lực của thiên băng cũng đã cạn kiệt đấu với hai người vừa rồi lại càng bị thương nặng hơn, máu cứ thế chảy dài thấm ướt bộ đồng phục.
Nó nhanh chóng chạy ra ngoài lên xe lái đi, như dự đoán ở phía sau 3 chiếc ô tô khác cũng đang ráo riết đuổi theo xe của nó.
Cuộc rượt đuổi làm náo loạn cả con đường vắng vẻ những chiếc xe phía sau không ngừng bám sát và nhả đạn tàn phá xe của thiên băng nó không thể lái nhanh hơn được nữa bởi vì chiếc xe đã bị hư hỏng quá nặng hơn nữa vết thương trên bả vai cũng khiến chuyển động khó khăn hơn rất nhiều.
Nó quyết định lái xe vào thành phố, chiếc xe cật lực lăn bánh đến ngã tư đường khi mà nó không thể tiếp tục cầm cự nhưng thiên băng tự hứa với mình nhất quyết không được gục ngã thì bỗng nhiên...
Kít!!! Rầm!!!
Một loạt âm thanh chói tai phát ra, quay đầu nhìn lại nó thấy một chiếc xe khác từ đâu lao đến đâm thẳng vào thân xe của chiếc xe đầu tiên đuổi theo nó
khiến cho hai chiếc xe ở phía sau cũng không kịp phanh lại mà đâm vào nhau tạo thành một tai lại liên hoàn. Đáng lẽ ra nhìn thấy cảnh này nó sẽ phải rất vui vì mình vừa thoát nạn phải rồi! Sẽ rất vui nếu như chiếc xe đâm vào ba xe của kẻ thù không quen thuộc đến thế, đúng thế! rất quen thuộc đó là chiếc xe mà nhóc ken rất yêu thích nhất.
Giây phút ấy nó như ngừng thở, trái tim vụn vỡ, lồng ngực nghẹn ứ không thở nổi, không kịp suy nghĩ gì nữa thiên băng chạy lao nhanh đến đó mặc cho vết thương ở chân chảy máu không ngừng, nó muốn đến đó để xác minh với chính mình rằng đó không phải xe của ken, rằng đó chỉ là sự trùng hợp nhưng biển số xe được thiết kế đặc biệt kia đã đập nát hy vọng cuối cùng của nó. Thiên băng tiếp tục chạy đến nó phải cứu ken, nhất định phải cứu
Đoàng!!!
bốn chiếc xe do rò rỉ xăng mà đồng loạt cùng nhau phát nổ, thiên băng khi ấy đã tới gần nên vụ nổ khiến nó bị văng ra xa bất tỉnh, khi không còn chút sức lực nào nữa, đầu óc quay cuồng cả người như bị cắt ra từng miếng thịt trong tâm trí nó khi ấy... tiềm thức vẫn không ngừng gào thét một cái tên duy nhất.