Chương 27: TÂN CHỦ (tt)
Cửu tháp phía tây là nơi cách biệt, là cấm địa, mỗi tầng tháp đều bố trí cơ quan ám khí khác nhau, hơn nữa mỗi lần chọn Tân Chủ, phía tổ chức đều tuyển chọn những sát thủ bậc nhất rồi đưa vào rải rác trong tháp lấy đó là thử thách. Những người tham ra không những có khả năng về sức lực mà còn đòi hỏi khả năng về trí não.
Toà tháp thứ 9 được coi là một nơi an toàn, không cơ ám khí, không có cơ quan mật, không có sát thủ. Người đặt chân đến toà tháp thứ 9 nếu may mắn chỉ có một mình thì có thể bình an rời đi, trở thành Tân Chủ vị trí kệ nghiệm chức vụ Lão Đại trong tương lai, nhưng nếu nơi đó còn có người thứ 2, thứ 3 xuất hiện, theo luật tàn sát lẫn nhau người sống xót cuối cùng là người chiến thắng.
Viên thúc và tên Vinh kỷ này căn bản là những người biến thái điên rồ, lần này Vinh kỷ tham ra tuyển chọn phần thắng trong tay không nhiều, con đường mà hắn lựa chọn là cùng nhau ch.ết. Thật khó để giải thích lí do là gì? khi một chàng trai có thể hy sinh mình để đem lại lợi ích cho gia tộc,
Viên gia trong tổ chức chẳng qua chỉ như cọp giấy nhưng bọn họ chưa bao giờ từ bỏ cơ hội phất lên, những đứa trẻ trong Viên Gia từ khi sinh ra đã bị nhồi nhét những suy nghĩ tiêu cực, đây có lẽ là một phần lí do.
Ngày hôm nay đại lễ của tổ chức được diễn ra hoàn toàn khác người, rất đặc biệt. Tất cả diễn ra trong yên lặng không hề phô trương náo loạn, những người đủ tư cách tham gia cũng chỉ có 6 người, họ đều đến toà tháp phía tây mỗi người chọn riêng cho mình một con đường tiến vào bên trong Cửu tháp.
Thiên băng cầm trong tay một thanh kiếm nhật đặc trưng giống như bao thành viên khác, trang bị đều chỉ có như vậy.
Tiến vào tầng tháp đầu tiên nơi này trống rỗng phía dưới là một tầng hầm gai tựa như địa ngục, muốn qua được cần tìm ra cơ quan khởi động đường đi.
Nó đảo mắt nhìn quanh chỉ thấy trên trần nhà có ký hiệu đặc biệt giống như chữ số La mã, nhếch mép Thiên băng tự hiểu cái này không liên quan vốn chỉ dùng để đánh lừa. Tiếp tục quan sát ánh mắt chợt dừng lại nơi ánh nắng chiếu vào, nơi này tối tăm như vậy lại chỉ có một lỗ hổng duy nhất để ánh nắng lọt vào, không chần chừ thêm nó tiến gần lỗ hổng kéo tấm gỗ nhỏ bên cạnh lấp đi lỗ hổng để ánh nắng tắt dần trong phòng này.
Một con đường bằng gỗ nối đến cầu thang tầng hai lập tức xuất hiện, nó nhanh tróng chạy qua,
Vụt!!! Cơ quan bắt đầu khởi động đường đi đứt đoạn thay đổi liên tục, khẽ nhíu mày nó nhanh nhẹn vượt qua con đường nguy hiểm đó, khi đã đứng ở nơi an toàn đưa tay lau đi giọt mồ hôi, thật sự nếu không nhanh nhẹn một chút sẽ bị trôn vùi tại hầm gai phía dưới rồi.
Tầng 2, 3, 4, 5 đều là cơ quan nhưng có thêm áp khí hiện đại, thậm trí những cách bố trí ám khí cổ đại bị thất truyền cũng tồn tại ở đây. Nó không phải thần tiên tuy nói đã vượt qua toà tháp thứ 5 nhưng bộ dạng thật giống như mất nửa cái mạng, quần áo rách tứ phía khắp nơi đều bị thương tất cả đều do ám khí gây ra, nghĩ đến thiên băng lại rùng mình suýt chút nữa mất luôn cả cánh tay. Ánh mắt vốn từ đầu vẫn luôn lạnh nhưng bây giờ biểu cảm đã như một người lâm vào nguy khốn thật sự, nó xé vạt váo rồi băng lại vết thương trên cổ, vết thương này vừa mảnh, dài nhỏ nhưng khá sâu nếu không băng lại sợ rằng mất máu mà ch.ết.
Hít một hơi dài nó lấy lại sự bình ổn lạnh lùng bởi cái cần đối mặt tiếp theo chính là những sát thủ bậc nhất. Toà tháp 6, 7, 8 mỗi toà chỉ có 4 người chỉ cần thắng được họ là có thể qua rồi.
Xẹt!!!, bụp!, rầm!
Hấy!!, hự!!
Cuối cùng nó cũng vượt qua, những sát thủ này đều biết Thiên băng được mệnh danh là sát thủ trong top liền liều mạng chiến đấu, đánh đánh giết giết, có điều nó không phải chỉ có hư danh, bọn họ giỏi chẳng lẽ nó thì không nếu như đã cố chấp muốn dâng mạng
thiên băng không ngại thành toàn cho bọn họ, cái giá phải trả có thêm cũng chỉ là thêm vài vết thương.
Thiên băng đặt chân đến toà tháp thứ 9 máu từ vết thương vẫn chảy, bộ đồ màu đen đã thấp ướt máu có, mồ hôi cũng có.
Cánh cửa phía đối diện cũng mở ra, Vinh kỷ nết vào tựa như chỉ còn một hơi thở
Thiên băng nghiêng đầu: “anh thua rồi”
Hắt bật cười máu trong miệng phun ra: “ngay từ đầu đã xác định thua”
“Xem ra anh cũng chẳng còn đủ hơi thở bước ra khỏi chỗ này, ch.ết tại nơi này coi như không uổng một đời” Nó đều đều nói
Vinh Kỷ lại nhoẻn cười: “tôi thua rồi, chẳng qua hôm nay không có người thắng”
Dứt lời hắn dùng hết sức lực cuối cùng lao đến chiếc gương cổ trên kệ, dùng kiếm cắt một đường dài trên tay để máu chảy xuống ngấm vào chiếc gương
phút sau liền ngã xuống đất, co giật ói máu.
Trước khi ch.ết trong miệng vẫn thì thầm câu nói: “đồng quy vô tận” rồi mỉm cười mãn nguyện ra đi
Mọi thứ xảy ra quá nhanh nó không kịp hiểu chuyện gì xảy ra, trong lòng có chút bất an nhưng nhìn quanh lại không thấy có gì thay đổi liền bước về phía đường ra duy nhất, con đường ấy thông với một mật thất dẫn ra ngoài.