Chương 37
Khả khả đang trong phòng phẫu thuật Lãnh phong túc trực ngay cạnh cửa, đôi mắt đầy lo lắng vẫn dán chặt vào phía bên trong không hề đoái hoài đến nó đang thẫn thờ ngồi tại hàng ghế chờ. Từ lúc đến đây đã gần 20 phút Hàn vũ cũng không biết chạy đi đâu bây giờ mới thấy bóng dáng, anh trở về trên tay cầm một túi đồ dùng y tế để băng bó sát trùng.
Hàn Vũ lặng lẽ đến ngồi cạnh nó cầm tay chỗ vết thương vẫn rớm máu, Thiên băng cảm nhận được hành động của anh nhưng hiện tại tâm trí đều rồn vào khả khả, nó bình thản giật tay mình ra khỏi lòng bàn tay lớn ấy. Thấy vậy Hàn Vũ liền cố chấp chộp lấy tay nó một lần nữa đổ chút ôxy già lên vết thương, cảm giác tấy sót từ dây thần kinh truyền đến não bộ, nó quay sang nhìn anh, đối diện với ánh mắt thẫn thờ của nó, Hàn vũ gắt: “chỉ là vết thương nhỏ bên vai, phẫu thuật gắp viên đạn ra là xong không ch.ết được đâu, em lo lắng cái gì? Ngược lại là em bản thân bị thương còn không để tâm đến”_ giọng nói như trách móc nhưng cũng đầy sự quan tâm, vừa trách anh vừa cẩn thật băng bó vết thương cho Thiên Băng, hành động ấy như một dòng nước ấm chảy nhẹ trong lòng nó, giống như được an ủi, vỗ về vậy.
Vẫn luôn như thế, anh thô lỗ với người khác nhưng rất biết cách an ủi, dỗ dành Thiên Băng, anh chẳng quan tâm người khác bị gì chỉ quan tâm liệu Nó có bị sao không? Ví dụ như hôm nay khả khả bị thương nặng như thế Hàn vũ nói vết thương ấy nhẹ, không ch.ết được. Còn nó rõ ràng chỉ là vết cắt nhỏ lại khiến anh sốt sắng như thế.
“Tinh!!” Hơn một tiếng, cửa phòng phẫu thuật mở
Thiên Băng nhanh nhẹn chạy đến chỗ bác sĩ, Lãnh phong cũng đang hỏi tình hình của khả khả
- bác sĩ cô ấy không sao chứ?
- không có gì nguy hiểm, đạn không sâu chỉ là bị mất máu, chúng tôi sẽ chuyển bệnh nhân tới phòng hồi sức, sau đó người nhà có thể vào thăm
Sau khi thông báo tình hình bệnh nhân bác sĩ liền rời đi, cả nó và lãnh phong đều thở phào nhẹ nhõm
Y tá cũng đẩy giường bệnh ra bên ngoài để chuyển phòng. Lãnh phong liếc nhìn người con gái khuôn mặt xanh xao trắng bệch ấy, định đi theo nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó bước chân anh khựng lại nhìn nó, anh tiến tới gần muốn chạm vào người con gái kia nhưng rồi nó lạnh lùng lùi một bước tránh đi
“Thiên Băng, xin lỗi khi nãy là anh quá xúc động rồi, đó căn bản không phải lỗi của em.... em không sao chứ?”
“Không sao”_nó bình thản đáp nhưng nếu tinh ý sẽ không quá khó để nhận ra thái độ của Thiên Băng không hề bình thường
Lãnh phong đương nhiên nhận ra điều này, anh hối hận thầm trách bản thân nhưng thời gian không thể quay trở lại: “em chăm sóc khả khả, anh có việc bận không tiện ở lại”
“Được”
Lãnh phong lặng lẽ quay lưng rời đi, Nó cũng lạnh lùng ngược hướng bước về phía phòng bệnh của khả khả, khoảng cách của cả hai đã quá xa không biết từ khi nào giữa họ lại có bức tường cao lớn đến thế?
“Bụp!” hàn vũ lôi Lãnh phong đến góc khuất bệnh viện thẳng tay tặng cho người bạn của mình một nắm đấm, Anh dang tay tiếp tục muốn đánh nhưng lại chợt khựng lại khi nhìn bộ dạng không phản kháng của Lãnh phong. Lãnh phong biết mình sai xứng đáng bị nhiều hơn thế nữa nên không hề chống trả, ngược lại Là Hàn vũ nhìn một màn biểu cảm cam chịu của người đối diện cơn tức đột nhiên bị đóng băng.
Dứt khoát đẩy Lãnh phong ra xa Hàn vũ lạnh lùng chỉnh lại vạt áo quay lưng: “tôi đã từng nói nếu cậu khiến Thiên băng tổn thương thì sẽ không còn tư cách ở cạnh cô ấy, từ giờ tôi sẽ giành lại người mà tôi yêu thương”
Lãnh phong thoáng bất ngờ giương mắt nhìn bóng lưng người phía trước, Hàn vũ lại tiếp tục nói: “nếu hai trái tim lạnh lẽo không thể sưởi ấm cho nhau ngược lại là dày vò tổn thương vậy thì tôi sẽ đưa cô ấy đi, thứ mà cả đời này Hàn vũ tôi không thể chịu được chính là thấy Thiên Băng đau khổ, cậu cứ biết thế đi” dứt lời anh liền lạnh lùng bỏ đi.
“Nhưng tôi yêu cô ấy”_lãnh phong chợt lên tiếng khiến bước chân Hàn vũ dừng lại
Khoé miệng anh nhếch mép tạo thành nụ cười nhạt: “yêu ư? Cậu chỉ yêu bản thân mình thôi.” Nói rồi liền rứt khoát bỏ đi
Ở đó chỉ còn lại Lãnh Phong vẫn lặng thinh đứng yên tại chỗ, bất động, anh không biết trái tim cùng cảm xúc của mình muốn gì nữa, nghĩ đến việc không được ở cạnh nó, thấy nó thân mật cùng người khác liền rất khó chịu nhưng khi thấy Khả Khả bị thương cũng rất lo lắng, có lẽ anh là một kẻ ích kỷ, anh không hiểu trái tim mình cảm giác thống khổ không phương hướng này thật tàn nhẫn.