Chương 46: Phản cốt
(Ý nghĩa tên chương: Một dạng dự đoán cho sự phản trắc của một người dựa theo cốt tướng)
Lý Dung ngủ một đêm ở phủ Công chúa, sáng sớm ngày hôm sau liền nhận được lệnh tuyên triệu từ trong cung.
Lý Dung sớm đã chuẩn bị tốt, người trong cung vừa đến nàng liền theo họ vào cung. Trong lòng Lý Dung biết rõ, chuyện nàng phá hư tính toán của Nhu phi và Hoàng hậu hôm qua không thể cứ thế đơn giản kết thúc.
Trên đường đi, Lý Dung suy nghĩ cách ứng phó với những chất vấn của Hoàng hậu, rất nhanh nàng đã đến hoàng cung. Vừa đặt chân vào cung Vị Ương, nàng đã thấy Hoàng hậu ngồi trên đài cao còn Lý Xuyên đang quỳ dưới đất. Hoàng hậu tay đỡ trán, dường như bệnh đau đầu lại tái phát. Người hầu trong Đại điện đã lui xuống hết, chỉ còn lại hai mẹ con họ một ngồi một quỳ ở giữa điện. Sau khi Lý Dung đi vào liền mỉm cười nhìn hai người nói, “Sao thế, lần trước con đến như thế này, hiện tại cũng như thế này. Hai người lại cãi nhau à?”
“Con còn dám nói?!”, Thượng Quan Nguyệt nghe được giọng Lý Dung, hét lớn một tiếng, “Quỳ xuống!”
Nếu Lý Dung vẫn còn là thưở niên thiếu, khi thấy Thượng Quan Nguyệt nổi giận như vậy chắc chắn đã sớm luống cuống. Nhưng cũng may nàng hiện tại đã hơn năm mươi tuổi, nghe xong chỉ thong dong quỳ xuống mỉm cười hỏi, “Mẫu hậu hôm nay sao thế ạ, cớ gì giận dữ như vậy?”
Thượng Quan Nguyệt nghe thấy giọng điệu vờ như không hiểu gì của Lý Dung liền lạnh lùng ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng, “Mẹ con với nhau, con còn giả vờ giả vịt cái gì?”
Lý Dung thấy Thượng Quan Nguyệt biểu tình lạnh nhạt, tươi cười trên mặt liền biến mất.
“Đêm qua con có ý gì?”
“Lời này phải là con hỏi mẫu hậu mới đúng”, Lý Dung bình tĩnh nói, “Mẫu hậu rốt cục có ý gì?”
“Ý của Bổn cung rất rõ ràng!”, Thượng Quan Nguyệt quát, “Bổn cung muốn Thượng Quan Nhã làm Thái tử phi! Vốn dĩ ta đã báo cho Xuyên nhi chọn hương của Nhã nhi, con tham giavào náo loạn làm gì? Nó là Thái tử!”, Thượng Quan Nguyệt nâng tay chỉ về phía Lý Xuyên, nhìn chằm chằm vào Lý Dung giận dữ quát, “Nó làm càn cũng thôi, sao con có thể hùa theo hả?!”
“Là nhi thần sai”,Lý Xuyên nghe Thượng Quan Nguyệt mắng Lý Dung, lập tức dập đầu trên đất, hấp tấp nói, “Hết thảy đều không liên quan đến tỷ tỷ. Nhi thần nói rồi, là nhi thần nhờ tỷ tỷ giúp đỡ, vẫn xin mẫu hậu bớt giận”
Lý Dung nghe ra được Lý Xuyên muốn ôm hết toàn bộ trách nhiệm về mình, rằng chuyện đêm qua là cậu cầu xin nàng làm.
Thượng Quan Nguyệt nghe xong càng thêm giận dữ. Bà đứng dậy, đi qua đi lại trên đài cao, vừa đi vừa mắng, “Đêm qua là một cơ hội tốt mà con cứ thế lãng phí như vậy! Con điên rồi hay bị ngốc hả? Phụ hoàng con vẫn luôn canh cánh chuyện hôn sự giữa con và A Nhã, tối hôm qua chúng ta đều đã chuẩn bị tốt, chỉ cần con chọn đàn hương của A Nhã, cậu con sẽ lập tức bức bách, xin được một đạo thánh chỉ. Con chọn hương của tỷ tỷ làm gì? Con biết muốn có lại một cơ hội như vậy phải phí bao nhiêu công sức không?!”
“Là nhi thần không đúng, xin mẫu hậu bớt giận”, Lý Xuyên máy móc lặp lại, như cũ quỳ trên đất.
Lý Dung nhìn Thượng Quan Nguyệt ở phía trên tức giận, trong lòng bỗng có một loại khuất nhục không thể miêu tả trào dâng. Dù cho người này là mẫu thân của nàng, song không hiểu vì sao, khi thấy Lý Xuyên lẳng lặng quỳ nghe giáo huấn như hiện tại, nàng cảm thấy thật đáng thương cũng thật đáng buồn.
“Các con rốt cuộc đang nghĩ cái gì? Các con không chịu hợp tác với Dương gia cũng đành, hiện tại là Thượng Quan gia, các con cũng muốn vứt bỏ sao?! Liên hôn gia tộc là đại sự, nếu con không chịu cưới Nhã nhi, cậu của con sao có thể tín nhiệm con đây?”
“Chẳng lẽ không cưới một nữ nhân thôi cậu liền không tín nhiệm chúng ta?”
Lý Dung chợt lên tiếng khiến Thượng Quan Nguyệt và Lý Xuyên đều sửng sốt. Lý Xuyên ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Lý Dung kinh ngạc nói, “Tỷ?”
“Xuyên nhi có gì sai chứ?”, Lý Dung bình tĩnh nhìn về phía Thượng Quan Nguyệt, “Thượng Quan gia đã có ba đời làm Hoàng hậu. Hiện giờ Phụ hoàng cùng mẹ con chúng ta xuất thân từ đâu, Người còn chưa rõ sao?!”
“Cho nên chúng ta càng phải gắn chặt vào nhau!”, Thượng Quan Nguyệt rướn người về phía trước, nhìn chằm chằm vào Lý Dung, “Con cho rằng Xuyên nhi còn có đường lui sao? Nó là con cháu của Thượng Quan gia, vốn dĩ đã không có đường lui!”
“Nếu đã gắn bó mật thiết, chúng ta lại phải dựa dẫm vào Thượng Quan gia, vậy cậu còn không yên tâm điều gì? Một hai phải bắt hai đứa nhỏ thành thân như vậy có giá trị gì, có ý nghĩa gì?”
Lời này khiến Thượng Quan Nguyệt sửng sốt, Lý Dung nhìn bà bình tĩnh nói, “Mẫu hậu, thật ra chúng ta đều biết rõ, thứ cậu muốn không phải vị trí Thái tử phi mà là vị trí Hoàng hậu, là mỗi thế hệ của Lý thị đều giữ lại một nửa huyết thống của Thượng Quan gia. Người đã là hiện tại của Thượng Quan gia, thứ cậu muốn Xuyên nhi hứa hẹn, là tương lai”
“Nhưng đây là thiên hạ của Lý thị”, Lý Dung nghiêm túc nhìn Thượng Quan Nguyệt, “Thượng Quan gia, nên rút lui”
“Con nói cái gì?”, Thượng Quan Nguyệt không dám tin nhìn Lý Dung, “Con lặp lại lần nữa”
“Con nói”, Lý Dung nâng cao giọng, “Nếu Thượng Quan gia còn muốn tồn tại, nên rút lui!”
Đại điện lặng ngắt như tờ, Thượng Quan Nguyệt ngơ ngác nhìn Lý Dung, Lý Dung đứng dậy, biểu tình ung dung, “Thủy dật tắc mãn, thịnh cực tất suy*”
(*Hai câu ý nói một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ suy thoái, thụt lùi)
Nàng nhìn Thượng Quan Nguyệt, thần sắc bình tĩnh, “Mẫu hậu, Phụ hoàng không thể nào đồng ý để Thượng Quan Nhã trở thành Thái tử phi của Xuyên nhi. Một khi điều đó xảy ra, Phụ hoàng tuyệt đối sẽ không để Xuyên nhi đăng cơ vì ông không chấp nhận được việc vị đế vương tiếp theo vẫn có một Hoàng hậu đến từ Thượng Quan gia”
“Để Thượng Quan gia dần dần rời khỏi hoàng thành đi, mẫu hậu”, Lý Dung thấp giọng nói, “Như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người”
Thượng Quan Nguyệt ngơ ngác đứng trên đài cao, Lý Dung quay đầu nhìn về phía Lý Xuyên nhàn nhạt nói, “Đứng lên, đi thôi”
Lý Xuyên nhìn thoáng qua Thượng Quan Nguyệt, Lý Dung thấy cậu do dự liền quát lớn, “Đứng lên!”
Lý Xuyên bị Lý Dung quát lập tức cuống quít đứng dậy. Lý Dung khẽ gật đầu với Thượng Quan Nguyệt sau đó nói, “Mẫu hậu, chúng con lui xuống trước”
Nói xong, Lý Dung dẫn theo Lý Xuyên đi ra ngoài.
Ra khỏi cung Vị Ương, Lý Xuyên còn có chút chưa hồi thần, phải đến khi đi được một đoạn đường, Lý Xuyên mới đột nhiên tỉnh lại. Cậu kích động nói, “Tỷ, ban nãy tỷ thật sự rất lợi hại!”
Lý Dung trừng mắt nhìn Lý Xuyên, dùng quạt gõ lên đầu cậu, “Không có tiền đồ”
Lý Xuyên tuy bị gõ đầu nhưng vẫn cao hứng như cũ. Cậu đi bên cạnh Lý Dung, tuy đã nỗ lực khắc chế nhưng vẫn có thể từ giọng nói nghe ra được, cậu đang vô cùng kích động, “Đệ thật sự không ngờ tỷ sẽ nói như vậy. Đệ vẫn luôn cho rằng, a tỷ cũng cảm thấy suy nghĩ của đệ là không đúng, sẽ giúp mẫu hậu đi khuyên nhủ đệ”
Lý Dung chậm rãi sánh vai Lý Xuyên đi đến Ngự hoa viên. Khi nghe Lý Xuyên nói thế, Lý Dung có chút hoảng hốt.
Thật ra ở kiếp trước, Lý Xuyên cưới Thượng Quan Nhã cùng bốn vị trắc phi đều là do nàng khuyên.
Khi ấy, nàng thấy Lý Xuyên tùy hứng, nhưng hiện giờ nghĩ lại mới thấy bản thân ấu trĩ, bởi không một ai chỉ vì một mối hôn nhân đơn thuần liền nguyện ý dùng hết toàn lực tương trợ.
Tần Tấn chi hảo* vốn chỉ vì giữa Tần, Tấn đều ấp ủ âm mưu. Đến thời điểm mâu thuẫn về lợi ích, một nữ nhân thì tính là gì?
(*thành ngữ, vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân)
Bất kể Lý Xuyên có cưới người từ Thượng Quan gia hay không, chỉ cần nội bộ nhất trí về ích lợi, Thượng Quan gia nhất định sẽ đứng về phía Lý Xuyên.
Liên hôn cùng Thượng Quan gia, đối với Lý Xuyên mà nói, trăm hại mà không một lợi.
Chỉ là năm đó Thượng Quan gia khinh thường bọn họ tuổi nhỏ, lấy việc không ủng hộ Lý Xuyên làm uy hϊế͙p͙, mà nàng lúc đó, do chưa nhìn thấu ý đồ thật sự của các phe phái trong triều mới có thể bị người ta khống chế.
Cả chặng dường Lý Dung chậm rãi tản bộ còn Lý Xuyên thì ở bên cạnh, lải nhải tình huống cụ thể đêm qua. Nói được hồi lâu, cậu mới cẩn thận lên tiếng, “Tỷ, vì sao tỷ lại đột nhiên giúp đệ?”
“Không phải từ trước đến nay tỷ vẫn luôn giúp đệ sao?"
“Không phải giúp đỡ loại này”, Lý Xuyên nghĩ nghĩ, cố gắng hình dung nói, “Chính là tỷ giống như đột nhiên thấu hiểu suy nghĩ của đệ. Trước kia tỷ chắc chắn sẽ không giúp đệ những chuyện này mà sẽ đứng về phía mẫu hậu, cùng nhau gây khó khăn cho đệ”
“Tỷ gây khó khăn cho đệ đệ liền chấp nhận?”
Lý Xuyên nghe thế không đáp lời. Thấy cậu im lặng, Lý Dung liền quay sang nhìn và thấy Lý Xuyên cúi đầu, dường như có chút hổ thẹn.
“Tại sao không nói gì?”
“Thật ra là do đệ tùy hứng”, Lý Xuyên cười khổ, “Bản thân tỷ còn không được gả cho người mình thích, đệ dựa vào cái gì mà muốn đặc quyền này? Thôi, không nói nữa, tỷ có thể giúp đệ, đệ vui lắm. Khi nào tìm một ngày rảnh, đệ mời tỷ ăn cơm nhé?”
Lý Dung nghe vậy liền cúi đầu mỉm cười. Hai người bọn họ ngừng ở trước đình thuỷ tạ, Lý Dung suy nghĩ hồi lâu sau đó chậm rãi nói, “Xuyên nhi, thật ra đệ không phải tùy hứng, đệ chỉ là không đủ lớn mạnh”
Lý Xuyên quay đầu nhìn Lý Dung, nàng bình tĩnh nói, “Chỉ khi đệ đủ lớn mạnh mới có quyền lựa chọn. Đệ muốn có được quyền lợi kia, tỷ vĩnh viễn sẽ ủng hộ đệ, song với tiền đề là đệ phải có năng lực này”
“Cho nên”, Lý Xuyên nhìn chằm chằm vào Lý Dung, “Nếu đệ có thể làm được chuyện này, không thương tổn những người không nên thương tổn, tỷ tỷ sẽ không cảm thấy đệ sai, đúng không?”
“Chỉ cần đệ cảm thấy bản thân không sai”, Lý Dung thu hồi tầm mắt, nhìn sang Lý Xuyên mỉm cười, “Thì dù tỷ nghĩ đệ sai cũng không quan trọng bởi không phải tỷ luôn đúng”
“Vậy nếu suy nghĩ của hai chúng ta khác nhau thì sao?”, Lý Xuyên hỏi vô cùng nghiêm túc, trong ánh mắt mang theo một chút sợ hãi.
Lý Dung nhìn người thiếu niên trước mặt, từ trên người cậu, nàng mơ hồ thấy được vài phần bóng dáng của Lý Xuyên ngày sau.
Nàng đột nhiên ý thức được, Lý Xuyên của năm đó đã phải cô đơn, gắng sức như thế nào để lê bước bước tiếp trên một con đường không thể quay đầu kia.
Phụ thân căm hận cậu, mẫu thân lợi dụng cậu, tỷ tỷ lại đứng ở phía đối lập với cậu, chưa từng ủng hộ, cũng đừng nói đến thấu hiểu.
Lý Dung lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Lý Xuyên, thật lâu sau, nàng mới chậm rãi nói, “Cho dù có một ngày suy nghĩ của đệ và tỷ khác nhau, đệ vẫn là đệ đệ của tỷ”
“Tỷ vĩnh viễn sẽ không bỏ rơi đệ”
Lý Xuyên nghe Lý Dung nói xong không biết vì sao hốc mắt liền đỏ.
Cậu nhận thấy được bản thân thất thố liền cúi đầu mỉm cười, dường như có chút ngượng ngùng, cậu nghẹn ngào nói, “Thực xin lỗi, tỷ, đệ có chút… Đệ có chút… Đệ thấy tỷ thật sự quá tốt mà đệ lại không thể bảo vệ tỷ”, Lý Xuyên dừng lại, sau hồi lâu mới bật thốt, “Thực xin lỗi”
Thời niên thiếu, cậu lo lắng Lý Dung phải bị bắt đi hòa thân nên một lòng muốn tương lai phải bình định tứ phương. Song không đợi cậu trưởng thành, tỷ tỷ của cậu cũng đã bị bắt gả cho một người mà mình không yêu.
Lý Dung nghe ra sự áy náy của Lý Xuyên, nàng ngẩn người, một lát sau, mới chần chờ nói, “Thật ra… Bùi Văn Tuyên, cũng khá tốt”
“Đệ không cần lo lắng cho tỷ”, Lý Dung mỉm cười, “Tỷ gả đi sống vẫn tốt”
Lý Xuyên bật cười thành tiếng, “Đệ cảm nhận được”
Lý Dung nhướng mày, “Hả?”
“Đệ cảm thấy sau khi thành hôn”, Lý Xuyên nâng mắt nhìn nàng, “Tỷ cười càng ngày càng nhiều”
Lý Dung có chút ngây người, chính vào lúc này, người hầu từ đường nhỏ chạy đến, cung kính nói, “Công chúa Điện hạ, Phò mã đang ở cổng chờ, nói là đến đón người”
“Hắn không thấy phiền à!”, Lý Xuyên nghe thế lập tức nói, “Chẳng lẽ ta không thể tiễn tỷ của ta về sao? Bảo hắn cút!”
“Điện hạ”, giọng nói của Bùi Văn Tuyên từ nơi không xa truyền đến, “Điện hạ công việc bận rộn, không dám phiền hà Điện hạ”
“Cô bận chẳng lẽ ngươi không bận? Có phải ngươi rảnh lắm phải không? Nếu ngươi còn có thời gian cùng cô nói chuyện, cô còn có rất nhiều việc cho ngươi làm!”
Lý Dung nghe Lý Xuyên mắng người nhịn không được bật cười. Bùi Văn Tuyên chỉ cười không nói, hắn đảo mắt nhìn về phía Lý Dung, giải thích nói, “Vừa hạ triều, nghe nói nàng cũng ở trong cung nên muốn đến đón nàng cùng nhau về phủ”
“Được”, Lý Dung gật đầu, quay sang nói với Lý Xuyên, “Chúng ta đi trước, lần sau sẽ để đệ tiễn”
“Vậy khi nào tỷ có rảnh, nói với đệ một tiếng”, Lý Xuyên vội vã nói, “Đệ mời tỷ đi ăn”
Lý Dung quay lưng về phía cậu khoát khoát tay, “Lúc nào cũng được”
Hai người họ cùng nhau đi ra cửa cung, Lý Xuyên nhìn bóng dáng hai người, qua hồi lâu, cậu không khỏi mỉm cười.
Lúc này ở cung Vị Ương, Thượng Quan Nguyệt cũng khóc được hồi lâu.
Bà dần hòa hoãn lại, ma ma hầu hạ bà, Thúy Ngọc, thấp giọng khuyên, “Xin Người đừng quá khổ sở, Công chúa và Thái tử hiện đã trưởng thành, đúng vào lúc tuổi trẻ xốc nổi. Người đừng tính toán so đo, chờ sau này các ngài ấy sẽ hiểu nỗi khổ tâm của Người”
“Dung nhi như vậy đã đành”, Thượng Quan Nguyệt khóc nói, “Nó dù sao đã gả đi, cùng trong cung quan hệ đã không nhiều lắm. Nhưng Xuyên nhi cũng như vậy, ngươi bảo ta phải ăn nói thế nào với ca ca đây?”
“Nương nương đừng nghĩ nhiều, Thái tử Điện hạ vẫn luôn hiếu thuận, đột nhiên phản nghịch như vậy, nhất định có nguyên nhân khác”
Lời này như thức tỉnh Thượng Quan Nguyệt, bà đột nhiên bừng tỉnh, “Tại sao nó lại kháng cự hôn sự này như thế? Có phải trong lòng đã có người nào?”
Thúy Ngọc đứng bên cạnh dâng trà, cung kính nói, “Điện hạ tuổi không nhỏ, bên cạnh có vài kẻ xuất thân thượng vàng hạ cám cũng là chuyện thường. Ngài ấy bị chúng mê hoặc tâm tư, cũng không phải không có khả năng”
Thượng Quan Nguyệt trầm ngâm, một lát sau, bà vội vã nói, “Cho người đi điều tra, gần đây bên cạnh Thái tử có nữ tử khả nghi nào không. Nó từng đi đâu, làm gì, gặp ai, bảo người hầu của nó báo cáo hết thảy cho ta!”