Chương 103: 103: Lưỡi Dao Sắc Bén
Lý Dung vội vàng ra khỏi phủ Công chúa, sau khi đến cổng, nàng quay đầu lại, thấp giọng dặn dò người hầu, "Ngươi lập tức đi tìm Thượng Quan phó ti chủ, bảo nàng điều tr.a tất cả những đại thần từng có qua lại với Hoa Lạc và Nhu phi gần đây, cuối cùng là kẻ nào thêm tên Phò mã vào chức Lại bộ thị lang, lập tức điều tr.a rõ ràng cho ta"
Người hầu thấp giọng đáp một tiếng, Lý Dung liền lên xe, bảo xa phu đưa nàng vào cung.
Trong lúc Lý Dung vội vã chạy vào cung, Nhu phi đang cùng Hoa Lạc sơn móng tay.
"Bùi Văn Tuyên thế nhưng ngất xỉu", Hoa Lạc ngồi bên cạnh Nhu phi, đưa tay cho nha hoàn để nàng chỉnh sửa móng tay cho mình.
Nàng ta có vài phần khó hiểu hỏi, "Làm Lại bộ thị lang không tốt ư? Hắn như vậy là do tức đến hôn mê hay sung sướng đến ch.ết ngất?"
"Nếu hắn thật do sung sướng mới như vậy, ta đã có thể nhẹ nhõm", Nhu phi nhắm hai mắt, để người hầu giúp mình đấm lưng, sửa móng tay, lười biếng nói, "Chỉ sợ là vì tức giận nên mới bất tỉnh ấy chứ"
"Được thăng chức mà còn tức?", Hoa Lạc nhíu mày, "Sao lại như vậy được?"
"Sao lại không thể chứ?", Nhu phi không mở mắt, chậm rãi giải thích, "Nếu hắn có chút thông minh, đương nhiên sẽ không vui nổi"
"Vì sao ạ?"
"Nếu hắn làm Lại bộ thị lang, triều thần sẽ không đồng ý", Nhu phi cúi đầu nhìn bàn tay năm ngón được sơn một màu đỏ tươi đẹp, giọng điệu chắc chắn, "Không chỉ không làm được còn sẽ khiến Bệ hạ hoài nghi, phỏng đoán quyền lực của Công chúa lớn bao nhiêu.
Công chúa quyền lực quá lớn, Bệ hạ nhất định sẽ lo lắng, mà một khi như vậy con đường của Công chúa trên triều...", Nhu phi nâng mắt, nở một nụ cười khẽ, "Cũng sẽ đi đến hồi kết"
"Lấy lui làm tiến...", Hoa Lạc phấn khởi nói, "Vẫn là mẫu phi lợi hại.
Lão già Lưu Xuân Hàng kia thế nhưng không chọn theo mẫu phi mà chọn theo nàng ta, quả thật bị mù!"
"Ta hiện tại không có thực quyền, mọi thứ đều dựa vào ân sủng của Bệ hạ...", Nhu phi nghe Hoa Lạc nói vậy cũng không tức giận, từ tốn nói, "Bình Lạc quản lý Đốc tr.a ti, triều thần đương nhiên e sợ nó.
Chẳng qua triều thần sợ...", Nhu phi nhìn Hoa Lạc, cười tủm tỉm nói, "Phụ hoàng con đương nhiên cũng sợ"
Bà quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ về phía Ngự thư phòng, "Bình Lạc ấy à, vẫn còn quá trẻ"
"Phụ hoàng cũng thật là...", Hoa Lạc nghe Nhu phi nói vậy nhụt chí nói, "Giao một nơi quan trọng như Đốc tr.a ti cho Bình Lạc, lại chẳng cho con cái gì.
Thật quá đáng mà!"
Nhu phi nghe Hoa Lạc nói vậy liền cười nhìn nàng, như thể đang nhìn một đứa trẻ vẫn chưa chịu lớn.
"Con biết mình thua Bình Lạc ở điểm nào không?"
"Con thua tỷ ta?", Hoa Lạc có chút tức giận, "Con thua tỷ ta cái gì chứ?"
"Bình Lạc khi muốn được cái gì, nó sẽ đi giành, đi đoạt lấy", Nhu phi cười tủm tỉm nhìn Hoa Lạc, "Nó biết rõ, thứ quan trọng nhất của một nữ nhân chính là được nắm quyền.
Trong khi đứa nhỏ ngốc như con, lại chỉ lo tìm một lang quân như ý"
"Nếu muốn quyền lực cũng cần gả được cho người có quyền chứ", Hoa Lạc tiến đến cạnh Nhu phi, nắm chặt tay bà làm nũng, "Như mẫu phi này, gả cho Phụ hoàng, không phải đã trở thành nữ nhân tôn quý sao?"
"Con sai rồi", Nhu phi kéo tay Hoa Lạc ra, trịnh trọng lại dịu dàng nói, "Con phải nhớ kỹ, quyền lực chỉ là của con khi do chính con đoạt lấy.
Nam nhân chỉ là thủ đoạn...", giọng Nhu phi càng thêm dịu dàng, "Chứ không nên là mục đích"
"Con không tin đâu", Hoa Lạc xoay đầu đi, kiêu ngạo nói, "Phụ hoàng thương ngài nhất, nếu không phải do Thượng Quan gia cản trở, ngài sớm đã là Hoàng Hậu"
Nhu phi nghe Hoa Lạc nói vậy, cúi đầu khẽ cười, "Đứa nhỏ ngốc"
Sau đó bà quay đầu đi, dời mắt về phía đám cỏ dại tràn đầy sức sống trong đình viện.
Ngày xuân, cỏ cây mọc um tùm, suốt quãng đường từ cung Minh Lạc đến Ngự thư phòng, một mảng thực vật xanh um, tươi tốt.
Lý Minh nhìn Vương Hậu Văn quỳ trên đất, đi tới đi lui trong Đại điện suốt mấy vòng.
Ông muốn lên tiếng quở mắng, lại cảm thấy như vậy không nể mặt Vương Hậu Văn.
Vương Hậu Văn dù sao cũng là lão thần, đương nhiên phải cho ông ta chút mặt mũi.
"Kinh nghiệm của Bùi Văn Tuyên có được bao nhiêu mà ngươi dám đưa hắn lên vị trí Lại bộ thị lang?"
Lý Minh trong lòng hậm hực không thôi, ông nhìn chằm chằm Vương Hậu Văn, "Vị trí quan trọng như vậy, dù ngươi có chọn một kẻ tầm thường đảm nhiệm trẫm cũng sẽ chẳng hỏi han.
Vì Lại bộ do ngươi quản lý nên trẫm luôn tin tưởng ngươi có chừng mực.
Nhưng hôm nay ngươi làm vậy là có ý gì? Bùi Văn Tuyên chỉ là một tên nhóc miệng còn hôi sữa thôi!", Lý Minh hét lớn, "Ngươi cũng dám để hắn lên làm Lại bộ thị lang?!"
"Bùi ngự sử tuy còn trẻ thật...", Vương Hậu Văn tựa hồ có chút thấp thỏm, do dự khen ngợi hắn, "Nhưng ngài ấy dù sao cũng là Phò mã của Công chúa, Công chúa..."
"Công chúa thì làm sao?!"
Lý Minh hét lên, "Công chúa là có thể vượt qua vương pháp, vượt qua triều cương, vượt qua trẫm sao?! Trẫm hỏi ngươi, Bùi Văn Tuyên dựa vào cái gì để làm Lại bộ thị lang? Dựa vào cái gì hả?!"
Lý Minh vừa rống lên xong lại nghe bên ngoài thông báo có Lý Dung cầu kiến.
Lý Minh ngẩng đầu hét to, "Không gặp!"
Thái giám lĩnh mệnh vội vàng lui ra song giữa chừng ông lại gọi thái giám lại, "Thôi", Lý Minh do dự nói, "Ngươi dẫn nó vào đây"
Lý Minh cúi đầu nhìn Vương Hậu Văn, khẽ phất tay, bất đắc dĩ nói, "Ván đã đóng thuyền, ngươi lui xuống đi, tự mình ngẫm lại, những chuyện còn lại trẫm sẽ cho người điều tra"
"Tạ Bệ hạ"
Vương Hậu Văn cung kính hành lễ xong liền đứng dậy, lui ra ngoài.
Lý Dung đứng trước cửa, suy nghĩ xem chốc nữa khi gặp Lý Minh, bản thân nên nói thế nào.
Nàng không thể nhận chức Lại bộ thị lang này, nhưng nếu từ bỏ, Bùi Văn Tuyên lỡ mất thời gian điều nhiệm, mất đi chức Lại bộ thị lang, những vị trí khác hắn cũng không làm được.
Muốn được điều nhiệm chỉ có thể chờ sang năm.
Quan trọng nhất chính là, nếu hắn không được điều nhiệm, họ sẽ lỡ mất khoa cử năm nay.
Muốn đợi một lần Long Hổ Bảng như thế này, e rằng chỉ có kiếp sau.
Nàng phải giúp Bùi Văn Tuyên giữ được vị trí Lại bộ thị lang, nhưng nếu nàng không từ bỏ nó, Lý Minh nhất định sẽ nghi kỵ nàng.
Mưu tính của Nhu phi hiện tại ắt hẳn muốn dồn nàng vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Hoặc bị Lý Minh nghi kỵ, hoặc từ bỏ việc Bùi Văn Tuyên thăng chức.
Nếu nàng làm theo những gì Nhu phi bày tính, dù là cái trước hay cái sau, đều có hại cho nàng.
Cho nên lựa chọn tốt nhất hiện tại chính là dùng chiêu cờ tình cảm, vây Nguỵ cứu Triệu*.
(*năm 353 trước công nguyên, nước Nguỵ vây đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu.
Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn quân đi cứu Triệu.
Điền Kỵ dùng kế sách của quân sư Tôn Tẫn.
Nhân khi nước Nguỵ không phòng bị kéo quân đi đánh Nguỵ, quân Nguỵ phải trở về bảo vệ đất nước, quân Tề thừa lúc quân Nguỵ mệt nhọc đã đánh bại quân Nguỵ tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây.
Sau này dùng câu vây Nguỵ cứu Triệu để làm phương pháp tác chiến.
Nguồn: Online)
Thứ Nhu phi cho Lý Minh xem chính là cảnh nàng "kéo bè" với các đại thần, giúp Bùi Văn Tuyên mưu cầu quan chức.
Vậy nàng sẽ trực tiếp chấp nhận chuyện này, sau đó cáo trạng ngược lại Nhu phi.
Việc nàng cấu kết với quần thần cùng việc Nhu phi cấu kết với thế gia.
Lý Dung cười lạnh, nàng muốn nhìn xem, đối với hai chuyện trên, Lý Minh sẽ thấy chuyện nào nghiêm trọng hơn.
Lý Dung đang cân nhắc thì thấy Vương Hậu Văn bước ra.
Vừa ra đến nơi, Vương Hậu Văn liền cung kính hành lễ với Lý Dung.
Lý Dung xụ mặt, nhìn Vương Hậu Văn lạnh giọng nói, "Vương thượng thư là tam phẩm Thượng thư, là lão thần trong triều, ngài hành lễ với ta, ta thật không dám nhận"
"Thượng thư thì sao ạ?", Vương Hậu Văn thở dài, "Tạ Lan Thanh là Hình bộ Thượng thư, gia chủ của Tạ gia, Điện hạ không phải muốn đẩy xuống liền đẩy xuống sao?"
Lý Dung nghe vậy liền ngẩng đầu, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Vương Hậu Văn.
Vương Hậu Văn khẽ cười, chắp tay nói, "Điện hạ, vi thần cáo lui"
Nói xong, Vương Hậu Văn liền xoay người, lập tức rời đi.
Lý Dung vào Ngự thư phòng, cung kính hành lễ.
Lý Minh lạnh mặt, bảo nàng đứng dậy xong liền lạnh giọng hỏi, "Ngươi đến đây làm gì?"
Lý Minh giận đến sôi máu, "Chức quan của Bùi Văn Tuyên đã quyết định xong, ngươi còn gì bất mãn nữa hả?"
"Nhi thần chính là vì chuyện đó mà đến đây đấy ạ"
Lý Dung cuống quít quỳ xuống, "Nhi thần khẩn xin Phụ hoàng hãy chọn người khác làm Lại bộ thị lang!"
Lý Minh nghe vậy biểu tình mới dịu xuống, "Bùi Văn Tuyên làm Lại bộ thị lang là chuyện tốt, vì sao ngươi lại muốn đổi?"
"Phụ hoàng", Lý Dung vội la lên, "Nhi thần xin được thẳng thắn với Phụ hoàng, lần điều nhiệm này, nhi thần thật ra có ngầm giúp Bùi Văn Tuyên ở giữa móc nối"
"Ta biết", Lý Minh cười lạnh, "Bằng không sao hắn có thể được lên làm Lại bộ thị lang?"
"Nhưng vị trí nhi thần mong muốn lại không phải là Lại bộ thị lang ạ"
Lý Dung sốt ruột ngẩng đầu, "Phụ hoàng, vị trí nhi thần cần là lục phẩm chủ sự khảo công ạ!"
"Chủ sự khảo công cũng cần ngươi đi cầu sao?"
Lý Minh nhíu mày, Lý Dung nghe vậy, vành mắt chợt đỏ lên, nàng nghẹn ngào nói, "Phụ hoàng, là do ngài không biết.
Từ khi nhi thần đảm nhiệm chức Ti chủ của Đốc tr.a ti đến nay, đã đắc tội rất nhiều người trong triều.
Cũng vì nhi thần cho nên Phò mã muốn làm việc gì, mỗi bước đều gian nan.
Vốn theo lệ thường, chàng ấy cưới nhi thần, dù trước đây phẩm cấp thế nào đều nên được thăng lên lục phẩm.
Chàng ấy tôi luyện ở Ngự sử đài đã một năm, thêm việc giúp đỡ nhi thần điều tr.a các vụ án lớn, về tình về lý, muốn điều nhiệm làm chủ sự khảo công sẽ chẳng phải việc gì to tát.
Nhưng vì nhi thần cho nên trên triều, chàng luôn bị người trên kẻ dưới khó xử, chỗ nào cũng không chịu nhận chàng, mà chàng sao có thể làm Giám sát ngự sử cả đời ạ?"
"Ngự sử đài không phải do Thượng Quan Mẫn Chi quản lý sao?", Lý Minh gõ bàn, suy tư hỏi, "Ngươi để hắn ở lại Ngự sử đài không tốt sao?"
"Đây chính là chỗ khó xử đấy ạ!" Lý Dung vừa khóc vừa nói, "Nhi thần điều tr.a qua bao nhiêu người nhà Thượng Quan, ngài cũng biết rồi đó.
Mẫn Chi cữu cữu hận nhi thần ngay cả thân thích cũng không buông tha, nơi nơi khó xử Phò mã.
Nếu thật có biện pháp khác, nhi thần cũng sẽ không nóng vội mà giúp chàng chạy vạy khắp nơi như vậy.
Ngự sử đài khó xử chàng, các bộ khác lại không chịu nhận chàng, nhi thần đường cùng bí lối, chỉ có thể giúp chàng bắt cầu, cầu xin các quan viên khác, xem họ có thể nghĩ ra biện pháp gì không.
Chức viên ngoại lang chàng không đủ trình độ đảm nhiệm vậy làm một chủ sự cũng khá tốt.
Nhưng những quan viên kia đều ra sức khước từ, nhi thần...!Nhi thần vì bất đắc dĩ, nhờ cậy người khác, hao phí một số tiền lớn, cuối cùng mới giúp Phò mã có được chức chủ sự.
Nhưng không ngờ hôm nay ngay trên Đại điện, chàng ấy thế nhưng được phân cho chức Lại bộ thị lang!"
"Được làm Lại bộ thị lang không phải tốt hơn nhiều sao?", Lý Minh nhìn chăm chú biểu tình của Lý Dung, nàng khẽ lau nước mắt đáp, "Phụ hoàng, nhi thần tuy ham mê quyền lực nhưng cũng biết rõ đạo lý vật cực tất phản.
Nhi thần và Văn Tuyên đều còn trẻ, thời gian chàng ấy vào triều lại chưa đầy một năm, trực tiếp thăng lên Lại bộ thị lang, sẽ có bao nhiêu người nhòm ngó chàng? Nếu thật sự chàng ấy đảm nhiệm chức vụ này, sẽ có bao nhiêu người ghi hận chàng, sẽ nói nhi thần ỷ vào quyền thế của Đốc tr.a ti mà lót đường cho chàng.
Nếu chàng không có tài cũng thôi, nhưng Phò mã rõ ràng là một người giỏi giang, bắt chàng phải chịu sự oan khuất này, như vậy nói giúp chàng là giúp ở đâu? Rõ ràng là đang hại chàng ạ!"
Lý Minh nghe Lý Dung nói vậy liền nhíu mày, sau hồi lâu trầm mặc mới nói, "Con gặp chuyện khó xử như vậy tại sao không nói với trẫm sớm hơn chứ?"
"Nhi thần có khó xử, nhưng Phụ hoàng không có sao ạ?", Lý Dung không khống chế được bản thân, thấp giọng nghẹn ngào, "Nhi thần lập Đốc tr.a ti vốn là để san sẻ gánh nặng với Phụ hoàng.
Không thể giúp Phụ hoàng cũng liền thôi, tuyệt đối không thể vì chuyện riêng mà khiến Phụ hoàng thêm nhọc lòng.
Chuyện này thật sự là nhi thần sai, nhi thần không nên lén tính toán cho Phò mã, họ không để chàng lên chức liền mặc họ, muốn khi dễ chàng liền làm thế, người khác chê cười nhi thần, nhi thần chỉ cần nhẫn nhịn đều sẽ qua hết.
Việc nhi thần thầm tính toán cho chàng như vậy, quả thật nên bị phạt, chỉ mong Phụ hoàng hãy tìm cách, chức Lại bộ thị lang này, chúng thần thật sự không cần"
Nói xong, Lý Dung dập đầu, khóc đến thở không ra hơi.
Lý Minh thấy nàng khóc đến đáng thương, lại nghe nàng nói có người dám chê cười nàng.
Dù sao đây cũng là đứa trẻ một tay ông nuôi lớn, trước kia nàng kiêu ngạo, thích giương nanh múa vuốt, hôm nay lại thành ra bộ dáng này khiến ông cũng có chút đau lòng.
Chính vì thế ông tức giận nói, "Ai dám chê cười con? Trẫm thật sự muốn nghe thử xem, kẻ nào dám to gan như vậy, ngay cả con cũng dám chê cười?"
Lý Dung không nói gì, Lý Minh cực kì không kiên nhẫn nói, "Sao lại không nói? Khóc lóc mãi làm gì?"
"Phụ hoàng, không phải nhi thần không muốn nói, chỉ là nếu nhi thần nói ra, Phụ hoàng e rằng sẽ lại cảm thấy nhi thần gây chuyện thị phi"
Lý Minh nhíu mày, có vài suy đoán chợt lóe qua, "Là người trong cung?"
Lý Dung cúi đầu, tựa hồ có chút mệt mỏi.
Lý Minh thấy nàng không nói, sự tức giận tăng thêm vài phần, "Trả lời trẫm"
"Phụ hoàng", Lý Dung chống người dậy, "Nếu ngài nhất định muốn nhi thần nói, vậy nhi thần xin được phép nói thật"
Lý Dung nhìn chằm chằm Lý Minh, mang theo nước mắt mỉm cười, "Từ lúc nhi thần thành thân tới nay, đều bị các Công chúa khác trong cung cười nhạo.
Hoa Lạc muội muội nói, Bùi Văn Tuyên xuất thân thấp kém, Phụ hoàng vì không thích nhi thần nên mới ban nhi thần cho chàng"
"Nói hươu nói vượn!"
Lý Minh gầm lên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, "Sao Hoa Lạc có thể nói như vậy được!"
"Phụ hoàng nói vậy là có ý gì ạ?", Lý Dung cười khẽ hỏi, "Là cảm thấy Hoa Lạc sẽ không nói như vậy, hay ngài cảm thấy, Hoa Lạc không nên nói như vậy?"
Lý Minh nhất thời không trả lời dược, Lý Dung nói tiếp, "Phụ hoàng nghĩ, hôm nay vì sao nhi thần lại sợ hãi đến vậy? Vì sao lại vội vàng vào cung, cầu xin Phụ hoàng thu lại chức Lại bộ thị lang? Mọi chuyện không chỉ vì Bùi Văn Tuyên còn quá trẻ.
Xét về tuổi tác, Tô Dung Khanh cũng còn trẻ, nhưng dựa vào gì y có thể làm Hình bộ thượng thư mà phu quân của nhi thần lại không làm được chức thị lang? Nhưng nhi thần vẫn vào cung, vì nhi thần biết, nếu nhi thần không làm vậy...", Lý Dung cúi đầu mỉm cười, nước mắt lăn vào tóc nàng, "Phụ hoàng nhất định sẽ nghĩ, nhi thần là người đứng phía sau Văn Tuyên giật dây mọi chuyện, giúp chàng lên làm Lại bộ thị lang.
Nhi thần thật sự sợ hãi ạ!"
"Trẫm...", Lý Minh trên mặt lộ vẻ xấu hổ, "Sao con lại nghĩ trẫm sẽ có những suy nghĩ kia?"
"Bởi vì nhi thần sợ đến quen rồi ạ", Lý Dung nghẹn ngào, "Nếu nhi thần được như Hoa Lạc muội muội, hôm nay nhi thần đương nhiên sẽ không sợ.
Bởi vì nhi thần biết, Phụ hoàng tin tưởng nhi thần.
Nhưng nhi thần lại là con gái nhà Thượng Quan"
"Con gái nhà Thượng Quan thì đã làm sao?", Lý Minh sốt ruột nói, "Con là con gái nhà Thượng Quan nhưng cũng là Đại công chúa của trẫm!"
"Nhưng Hoa Lạc muội muội nói...", Lý Dung nhìn chằm chằm Lý Minh, "Bởi vì Phụ hoàng nghi kỵ Thượng Quan gia nên mới gả con cho một hàn tộc"
"Thứ khốn kiếp này! Ăn nói bậy bạ!", Lý Minh tức giận đến nỗi đập mạnh xuống bàn, "Bùi Văn Tuyên là con trai của Bùi Lễ Chi, là tân khoa Trạng Nguyên năm xưa, dung mạo tài đức đều hơn người, hắn có tốt không chẳng lẽ con còn không biết? Trẫm chính là xem trọng nhân phẩm của hắn"
"Nhi thần hiểu được ý tốt của Phụ hoàng, cho nên năm ngoái khi con gả cho chàng cũng thấy cực kì vui vẻ", Lý Dung lộ vẻ mỏi mệt, "Nhưng nghe mãi nghe mãi...!cũng sẽ thấy sợ hãi ạ.
Nhi thần luôn hy vọng Phụ hoàng sẽ mãi cảm thấy nhi thần là đứa con ngoan, từ đó tín nhiệm nhi thần nhiều hơn.
Cho nên nhi thần không tranh, không cầu, cũng không đoạt.
Phò mã của nhi thần không phải danh môn quý tộc, phẩm cấp thấp kém, nhi thần cũng chưa từng phản bác, ngay cả khi bị người khác âm thầm nói xấu, chê cười, nhi thần cũng sẽ vờ như không nghe không thấy"
"Nhi thần mệt rồi ạ"
Lý Dung lần nữa dập đầu nói, "Nhi thần chỉ cầu xin Phụ hoàng, xin đừng nghi kỵ nhi thần.
Nhi thần không có năng lực lớn như vậy, nhi thần hao hết tâm trí, cũng chỉ vì...!muốn cầu xin một phần công bằng.
Để phu quân của nhi thần không phải bị nhi thần liên lụy mà ngay cả một chức quan lục phẩm cũng không có được"
"Bình Lạc..."
Lý Minh nghe Lý Dung nói vậy, trong lòng cũng có chút chua xót.
"Mong Phụ hoàng ân chuẩn"
Lý Minh không nói gì, sau hồi lâu chợt thở dài, ông tự mình đi đến trước mặt Lý Dung và đỡ nàng dậy.
"Con đứng lên đi", giọng Lý Minh rất ôn hòa, "Chuyện này, trẫm sẽ cho con một công đạo.
Con về trước đi"
"Đa tạ Phụ hoàng"
Lý Dung cung kính hành lễ, trong lời nói lại mang theo vài phần xa cách khiến lòng Lý Minh chợt thấy khó chịu.
Lý Dung trước đây đều thích làm nũng với ông, ông cũng ngỡ rằng, mình có nhiều con như vậy nên cũng không để ý mối quan hệ với chúng.
Nhưng khi Lý Dung thật sự thể hiện sự thất vọng về ông, ông mới phát hiện, đối với đứa con gái lớn này, sâu trong nội tâm Lý Minh, từ trước đến nay luôn có vài phần yêu thương của cha dành cho con gái.
"Về trước đi"
Ông kiềm chế cảm xúc, khẽ vỗ vai Lý Dung.
Lý Dung cung kính hành lễ, tư thái trước sau ưu nhã đoan chính.
Sau khi nàng lui xuống, Lý Minh vẫn đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn theo bóng Lý Dung đi xa.
Phúc Lai bưng trà lên, cung kính nói, "Bệ hạ, Điện hạ đã rời khỏi rồi ạ"
"Phúc Lai...", Lý Minh đột nhiên lên tiếng, "Phải chăng trẫm đối xử với Dung nhi rất tệ?"
"Bệ hạ sao lại nói như vậy ạ?", Phúc Lai khéo léo đáp lời, "Ngài đối xử với tất cả Điện hạ trong cung đều rất tốt.
Là một vị phụ thân cực kì từ ái"
"Trẫm cảm thấy, Bình Lạc đã rất thất vọng về trẫm"
Lý Minh thong thả nói, Phúc Lai cười đáp, "Bệ hạ nói đùa, Bình Lạc Điện hạ luôn tín nhiệm Bệ hạ nhất, dù Bệ hạ nói gì, Điện hạ đều sẽ tin tưởng ngài.
Ngài là vị Phụ hoàng tốt nhất của Người, Người vĩnh viễn sẽ không thất vọng về ngài"
"Ngươi nói như vậy, ta ngược lại càng thêm khổ sở"
Lý Minh xoay người sang nơi khác, thở dài, "Trong hoàng cung này, tất cả những ai muốn lợi dụng tình cảm như một thứ vũ khí đều sẽ bị chính lưỡi dao sắc bén kia làm bị thương"
Phúc Lai giơ tay đỡ Lý Minh, Lý Minh lần nữa ngồi xuống, sau khi do dự một chốc mới nói, "Ngươi phái người đi điều tr.a xem, việc Bùi Văn Tuyên vào Lại bộ rốt cuộc là do ai làm"
"Thưa vâng"
Phúc Lai một tay vén tay áo, một tay cầm thanh mực, bắt đầu giúp Lý Minh mài mực, lại không nhịn được nói, "Nhưng mà Bệ hạ, mặc kệ có phải do Bình Lạc Điện hạ nhúng tay không, việc Bùi đại nhân làm Lại bộ thị lang, phải chăng..."
"Phải chăng cái gì?"
Lý Minh nâng mắt nhìn về phía Phúc Lai, Phúc Lai gian nan cười đáp, "Phải chăng...!còn quá trẻ?"
"Vì sao ngươi luôn nói Bùi Văn Tuyên còn trẻ nhưng lại chưa từng nói như vậy về Tô Dung Khanh?"
"Tô thượng thư dù sao cũng xuất thân từ thế gia..."
"Cho nên các ngươi đều khi dễ Bùi Văn Tuyên xuất thân hàn môn, phụ thân mất sớm đúng không?"
Lý Minh cười lạnh thành tiếng, Phúc Lai cuống quít quỳ xuống, vội vã nói, "Bệ hạ bớt giận, là nô tài có tội, nô tài cũng chỉ là nghe người bên ngoài..."
"Theo cách nói này của ngươi, phải chăng thật sự có rất nhiều người đang trộm chê cười Bình Lạc?"
Phúc Lai không dám nói tiếp nữa.
Lý Minh hít sâu một hơi, "Tốt", ông nâng tay chỉ vào Phúc Lai, gật đầu, "Tốt lắm"
Phúc Lai quỳ đó, liên tục dập đầu cầu xin Lý Minh thứ tội.
Lý Minh chỉ dùng tay chỉ vào Phúc Lai không nói lời nào.
Phải sau hồi lâu, ông mới hít sâu một hơi nói, "Đi điều tr.a đi, tr.a cho rõ ràng vào, trẫm chờ nghe kết quả!"
14/5/2022
Tác giả có chuyện muốn nói
Vở kịch nhỏ
Lý Dung, "Tên họ"
Thượng Quan Nhã, "Thượng Quan Nhã"
Lý Dung, "Chức vụ hiện tại"
Thượng Quan Nhã, "Phó ti chủ Đốc tr.a ti"
Lý Dung, "Sở trường đặc biệt"
Thượng Quan Nhã, "Có gan làm bậy"
Lý Dung, "Cầm lấy, chúc mừng nhậm chức".