Chương 3: Chu đình

Tuy rằng nói chỉ là trầy da, thế nhưng do diện tích bị thương khá lớn, cho nên vẫn tính có chút nghiêm trọng. Vì Trương Dương ở ngoài trường, cho nên mỗi ngày Lâm Ninh đều phải chạy xe đạp chở anh đi học.


“Haha! Cậu quả thật khí phách nha! Mỗi ngày bắt cậu thức sớm ngủ trễ để chở tôi đi học quả thật tôi có chút xấu hổ!” Trương Dương khó có dịp khách khí.
Lâm Ninh yên lặng đưa thuốc cho anh xong, thu dọn đồ chuẩn bị quay về trường. “Tôi đi!”


“Ê, chờ một chút.” Trương Dương nhảy lò cò chạy tới nắm lấy y. “Tôi mời cậu ăn cơm, sát vách có một quán lẩu cay rất ngon đó.”
“Lẩu?” Lâm Ninh nghi hoặc nhìn chân anh.


Trương Dương dường như không có việc ấy khoác lên vai y, “Đừng có nhìn tôi như vậy, dù sao tôi cũng học y mà, hiện tại có thể ăn gì không thể ăn gì, tôi khẳng định biết rõ hơn cậu! Không có việc gì, đi mau đi mau, ch.ết đói mất!”


Quán lẩu do nằm ở ngoài trời cũng rất lạnh cho nên cũng không nhiều người lắm, nhưng điều này cũng không gây ảnh hưởng tới khẩu vị của Trương Dương. Chỉ thấy anh cứ một đũa lại một đũa gắp đồ trong chiếc nồi lẩu sôi sùng sục đỏ rực kia bỏ vào miệng, vừa ăn vừa đổ mồ hôi. Mà Lâm Ninh diện vô biểu tình ngồi ở đối diện chỉ uống nước, không hề động chiếc đũa.


“Đừng có tỏ vẻ như thế, ăn có một bữa làm ra bộ dáng nghiêm túc đến thế làm gì! Cùng nhau ăn đi! Tôi nói cho cậu nghe cái quán lẩu này cũng có tiếng lắm trong vùng này đó nha, nhất là món lẩu cay! Tuyệt đối cay!” Trương Dương gọi thêm hai phần đồ uống, thấy Lâm Ninh vẫn ngồi yên, liền gắp vài miếng thịt dê nấu chín đưa đến miệng y nói. “Nào, Tiểu Ninh Ninh, há mồm ~”


available on google playdownload on app store


Lâm Ninh nhìn miếng thịt dê rồi lại nhìn Trương Dương, lúc này mới cầm lấy chiếc đũa nãy giờ mình không hề động tới gắp một miếng thịt trong nồi bỏ vào miệng.
Trương Dương đem miếng thịt vốn dĩ định đút cho Lâm Ninh bỏ ngược lại vào miệng mình, vừa ăn vừa hỏi: “Thế nào? Ngon không?”


Lâm Ninh vẫn như cũ trầm mặc không nói, nhưng khuôn mặt lại có chút đỏ ửng kỳ lạ. Trương Dương thấy y cứ liên tục nuốt nước bọt, bỗng nhiên ý thức được cái gì: “Cậu không thể ăn cay được sao?”
Lâm Ninh giương mắt liếc anh một cái, liền diện vô biểu tình cầm lấy ly nước uống liên tục.


“Haha, cậu thật là, không thể ăn cay được thì cứ nói, sao lại nghẹn thành như vậy! Tôi nói cậu này, cậu càng chịu đựng càng thấy cay thôi, nếu không muốn khó chịu, phải đưa đầu lưỡi ra ngoài để hứng gió! Hahaha, cậu vui tính thật đó!” Trương Dương cười đến hết sức vui mừng, còn muốn trên chọc y vài câu thì có người gọi anh.


“Trương Dương!” Giọng nữ thanh thúy vang lên trong quán lẩu trống trải, lại có chút cao vút.
“Hả?” Trương Dương nghi hoặc quay đầu, thấy rõ người gọi liền cười chào hỏi. “Sao trùng hợp vậy Đình Đình! Ăn không, tới đây cùng nhau ăn!”


Đó là một cô gái tóc dài, vóc người cao gầy, khuôn mặt đẹp, là một mỹ nhân tiêu chuẩn. Mỹ nhân cười dịu dàng đi tới chỗ họ. Chỉ vừa ngồi xuống liền giật lấy đũa trong tay Trương Dương tức giận nói. “Cậu còn dám ăn cay hả? Không biết kiêng cữ sao?”


“Haha, không có việc gì! Mình ăn từ nhỏ tới lớn, cay vậy có tính là gì!” Trương Dương liền đưa tay lấy đũa trong tay cô.


Chu Đình chợt giấu đũa sau lưng mình, “Vậy cũng không được, cuối tuần đã có buổi hội ái hữu rồi, đến lúc đó cậu ăn bị hỏng giọng, mình phải đi tìm ai? Cho nên…” Nói xong liền đặt mạnh đũa lên bàn ra lệnh: “Không được phép ăn!”


Trương Dương chỉ hiền lành cười cười, gật đầu phụ họa. “Được được, mình không ăn là được rồi chứ gì! Thế nhưng sao cậu ở đây? Cũng tới ăn lẩu à?”


Mỹ nữ liếc mắt nhìn Trương Dương sẵng giọng: “Mình biết rõ cậu là người không tự giác được mà! Mình đi dạo phố đối diện, vừa vặn thấy cậu ở đây định tới bắt chuyện! Không nghĩ tới cậu lại trốn ở đây lén ăn cay!”


“Được rồi, được rồi, mình sai rồi! Lần sau không dám nữa!” Trương Dương đang cùng cô cười haha, quay đầu thấy Lâm Ninh cau mày, dường như vẻ mặt không vui. Chẳng lẽ là trách mình không giới thiệu mỹ nữ cho y, nhanh lên chóng chỉ tay về phía Lâm Ninh giới thiệu với Chu Đình. “À, được rồi, quên giới thiệu cho cậu, đây là bạn mình Lâm Ninh.” Lại chỉa chỉa Chu Đình. “Đây là bạn học tôi, Chu Đình!”


“Hân hạnh!” Chu Đình tự nhiên đưa tay qua chào hỏi.
Nhưng Lâm Ninh lại gật đầu rồi tự mình tiếp tục ăn uống, hoàn toàn bỏ mặc mỹ nhân qua một bên. Chu Đình không hiểu nhìn Trương Dương, trên khuôn mặt động lòng người kia mang chút ủy khuất.


“Haha, cậu đừng để ý, cậu ta là vậy đó! Cậu ta không nắm tay cậu, vậy mình bắt tay cậu nhé! mình có thể xem là đẹp trai hơn cậu ta đó.” Trương Dương cười hì hì giảng hòa, đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang lơ lửng trong không trung của Chu Đình.


Chu Đình vỗ tay anh, cười sẵng giọng: “Tới địa ngục đi, lưu manh!”






Truyện liên quan