Chương 8
Nữ Nhi lầu là cơ quan tình báo và ám sát của điện Hắc Vũ, có mạng lưới tình báo tinh vi khổng lồ, tìm một người nào đó đối với họ mà nói quả thực là dễ như trở bàn tay.
Vừa vào đến thành Thanh Trạch, Long Nhất liền liên lạc với người của mình, tận dụng toàn bộ lực lượng của mình dốc sức tìm kiếm Sở Kính Lăng và Bạch Ẩn. Lúc xuống núi, Kiếm Hậu Nam không còn giấu diếm nàng, đem việc tìm Sở Kính Lăng kể lại cho nàng từ đầu đến cuối, cũng không còn cự tuyệt sự giúp đỡ của nàng. Hắn hiểu rõ hơn ai hết, hắn đã không còn thời gian.
Nữ Nhi lầu hành sự nhanh chóng và hiệu quả giống như con người Long Nhất vậy, chẳng là sáng sớm hôm sau đã có hồi báo, mà kết quả thực tế là chỉ mới canh ba đã có thu hoạch, bởi vì không dám quấy rầy hai người nghỉ ngơi nên mới đợi đến buổi sáng.
Sở Kính Lăng đích thực có đến Thanh Trạch, nhưng 10 ngày trước đã sớm rời đi, ở cùng với nàng còn có một người nam nhân. Theo điều tr.a nam nhân đó không phải Vệ Minh Ngẫu của Thanh Dịch Môn mà Kiếm Hậu Nam nhắc tới, mà là Âm Cực Hoàng.
“Âm Cực Hoàng!” Kiếm Hậu Nam vốn đang uống trà nghe vậy liền biến sắc, chén trà từ trong tay rơi xuống, “Choang” một tiếng rơi trên mặt đất, theo đó chén trà gốm vỡ tan, nước nóng và lá trà văng khắp bốn phía.
Nữ tử bẩm báo tình hình gọi là Tử Lan, đã quen với sóng gió cùng sự huấn luyện nghiêm khắc tại Nữ Nhi lầu, đối với phản ứng của Kiếm Hậu Nam không hề lộ ra vẻ mặt khác thường nào, chỉ là dừng một lúc, yên lặng đợi Long Nhất phân phó.
Long Nhất rũ mắt, nàng đương nhiên biết Kiếm Hậu Nam vì sao lại luống cuống như vậy, chỉ cần là người trong võ lâm, tựu chung đều biết tới ác danh của Âm Cực Hoàng.
Ho nhẹ một tiếng, nàng trầm giọng nói: “Bọn họ bây giờ đang ở đâu?”
Quay về địa bàn của mình, nàng đương nhiên khôi phục lại tính tình trước đây, người mà thuộc hạ nàng nhìn thấy đương nhiên là lầu chủ vĩnh viễn không có một chút dao động cảm xúc nào.
Lúc này có hạ nhân tiến vào dọn dẹp mảnh vỡ trên mặt đất, đồng thời bưng lên một chén trà mới. Trên mặt Kiếm Hậu Nam thoáng muộn phiền, cũng không có tâm tư suy nghĩ tới sự thất lễ của mình.
Tử Lan cẩn trọng nói: “Âm Cực Hoàng dường như định đi Cánh Dương, lúc nào cũng đi đường thủy, tin tức từ Thanh Thành truyền đến, hôm qua hai người đã lên thuyền của Minh Giao bang xuôi về hướng nam.” Nói đến đây, nàng nhìn thấy sắc mặt Kiếm Hậu Nam càng ngày càng không ổn, lại nhìn thấy Long Nhất vẫn vẻ mặt bình tĩnh, thấy nàng không có chỉ thị đặc biệt gì liền tiếp tục nói.
“Nham Hầu dẫn đầu người của Thanh Dịch môn đuổi theo ngay sau đó, bọn họ tự dùng thuyền của mình, có khả năng hai ngày là đuổi kịp.” Đây là tất cả tình báo liên quan đến Sở Kính Lăng, trong đó Nham Hầu chính là Vệ Minh Ngẫu.
Nghe thấy Minh Thiếu đã đuổi theo, sắc mặt Kiếm Hậu Nam hơi bình tĩnh lại, nhìn về phía Long Nhất.
Long Nhất nâng chén trà lên, ung dung nhấp một ngụm, đưa mắt đối diện với ánh mắt Kiếm Hậu Nam.
“Bạch Ẩn thì sao?” Đây mới thực sự là điều nàng quan tâm. Về phần Sở Kính Lăng, là vì không muốn hắn lo lắng, nhưng hiện tại xem ra có chút phiền phức. Phàm là đụng tới Âm Cực Hoàng, đều rất phiền phức.
“Minh Chiêu tiên sinh trước mắt đang làm khách ở cung Tuyết Ngưng, là cung Tuyết Ngưng đích thân đến Long Nguyên Tương mời về. Nghe nói là Tử Tiêu hoa chủ nhiễm bệnh đã hơn một tháng, không ai trị khỏi.” Người của điện Hắc Vũ phần lớn đến từ dân tộc phía bắc trường thành, đối với Bạch Ẩn cực kỳ tôn kính, theo thói quen không xưng tên húy. Mà sở dĩ là nghe nói, là bởi vì các nàng mặc dù có thể bố trí cơ sở ngầm ở chỗ cung Tuyết Ngưng trên Thanh Đảo, nhưng không thể sắp xếp nhân thủ vào chỗ Minh Nguyệt Hề trấn thủ trong cung Tuyết Ngưng, tất cả tin tức đều là từ dấu vết xe ngựa mà phỏng đoán ra. Mà độ chính xác tin tức tình báo của Nữ Nhi lầu cùng với năng lực phân tích tình báo chính xác đều đứng đầu trong giang hồ, mặc dù chỉ là phỏng đoán nhưng độ chính xác cũng vẫn rất cao.
“Lại có thể trùng hợp vậy sao.” Không cần nhìn, Long Nhất cũng có thể cảm nhận được cơ thể Kiếm Hậu Nam đột nhiên căng thẳng cứng đờ. Nhưng nàng chỉ cười khẽ, nhìn nước trà trong veo trong tách, khẽ thở dài.
Bởi vì tất cả tin tình báo đều đã báo cáo xong, Tử Lan im lặng, chờ sự an bài của Long Nhất.
Long Nhất dường như đang suy nghĩ gì đó, không nói lời nào, mà Kiếm Hậu Nam cũng rơi vào trầm mặc. Tiểu sảnh im lặng đến nỗi cây châm rơi xuống cũng nghe được.
Thật lâu sau, Long Nhất mới sực nhớ Tử Lan còn đang đợi chỉ thị của nàng, vì thế phất phất tay, “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.” Nàng hiểu rất rõ thủ hạ của nàng từ trưa qua đến tận bây giờ vẫn chưa nghỉ ngơi, chỉ sợ ngay cả cơm cũng chưa ăn.
Đợi Tử Lan rời đi, Long Nhất lúc này mới nhìn về phía Kiếm Hậu Nam, chân mày thanh tú thon dài của hắn chau lại một chỗ, không biết đang nghĩ đến ai, là Sở Kính Lăng hay là Tử Tiêu?
“Nam nhi?” Nàng thấp giọng gọi. Vẻ chua sót tràn từ trong lòng đến đầu lưỡi, vì niềm khắc khoải trong lòng hắn.
Kiếm Hậu Nam phục hồi lại tinh thần, nhìn nàng, khóe môi khẽ cong, hiện ra nụ cười nhạt bất đắc dĩ, “Ta lo lắng cho Lăng Nhi, sợ nàng ở chỗ Âm Cực Hoàng chịu ủy khuất…..” Hắn chỉ nói một nửa, nửa còn lại miễn cưỡng nuốt vào trong lòng. Hắn vẫn lo lắng cho Tử Tiêu, căn bệnh của nàng chỉ sợ là hôm đó bởi thủ đoạn của Long Nhất mà kinh sợ quá độ, cũng không biết hiện tại thế nào.
Thấy lời hắn nói vẫn chưa hết, Long Nhất khe khẽ thở dài, đứng dậy bước tới trước mặt hắn ngồi xuống, hai tay đặt trên đầu ngối hắn, ngửa đầu dịu dàng nhìn hắn.
“Về Sở cô nương, có Nham Hầu, chẳng lẽ chàng không tin tưởng bằng hữu của mình sao? Nếu chàng vẫn không yên tâm, ta có thể bố trí người đi hiệp trợ Nham Hầu.”
Chân mày Kiếm Hậu Nam cũng không vì lời đề nghị của nàng mà giãn ra chút nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của nàng trong lòng không khỏi cảm động, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve gương mặt nàng, khàn giọng nói: “Ta muốn….. tự mình đi.” Trừ khi tận mắt nhìn thấy Lăng Nhi không có chuyện gì, bằng không hắn vĩnh viễn cũng không thể an tâm.
Nắm lấy bàn tay hắn đang đặt trên mặt mình, chân mày Long Nhất cũng hơi nhíu lại. Biết tính tình hắn mặc dù ôn hòa, nhưng cực kỳ cố chấp, muốn thay đổi chủ ý của hắn, sợ là rất khó. Nhưng bệnh tật của hắn trước giờ vẫn như dằm trong tim nàng, một ngày còn chưa nhổ đi, nàng sẽ thấp thỏm lo sợ một ngày. Mà hiện giờ Bạch Ẩn đang ở gần đây, bọn họ sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
“Được, chúng ta phân ra đi, chàng đi tìm Sở cô nương, ta đi cung Tuyết Ngưng.” Nàng đột ngột cất lên một câu như vậy.
Lờ mờ đoán được tâm tư của nàng, Kiếm Hậu Nam biến sắc trong nháy mắt.
Một câu tưởng chừng nhẹ nhàng bâng quơ kia của Long Nhất, kỳ thực có chút uy hϊế͙p͙.
Nàng và cung Tuyết Ngưng từng có khúc mắc, nhất là Tử Tiêu và Minh Nguyệt Hề. Nếu để nàng một mình đi, với tác phong hành sự trước đây của nàng, không chắc sẽ không huyết tẩy cung Tuyết Ngưng.
Kiếm Hậu Nam vẫn còn nhớ rõ ánh mắt điên cuồng khát máu của Long Nhất hôm đó ở địa lao, hắn không chút hoài nghi lần này gặp lại Tử Tiêu, nàng sẽ không chút do dự lấy mạng của Tử Tiêu.
Vì thế, không cần Long Nhất khuyên nhủ gì, hắn ngay lập tức thay đổi chủ ý, chủ động đề nghị cùng nàng đi cung Tuyết Ngưng trước.
Lần này, hai người đều đã biết khôn, biết phải đề phòng Thanh Nha Nhi. Mà lúc trước ở cung Tuyết Ngưng Kiếm Hậu Nam đã tìm được nguyên nhân vì sao người cung Tuyết Ngưng lại không bị ảnh hưởng bởi Thanh Nha Nhi, bằng không cũng sẽ không có năng lực cứu Tử Tiêu. Người cung Tuyết Ngưng đều uống một loại rượu tự chế từ rễ Thanh Nha Nhi ngâm thành, chính loại rượu này có thể giúp người không bị mùi hương của Thanh Nha Nhi ảnh hưởng. Tự thân tương khắc, loại cây này cũng được coi là thú vị.
Mà muốn có rễ Thanh Nha Nhi, chỉ cần có tâm, thì rất dễ dàng tìm thấy ở Thanh Đảo.
Lúc hai người một lần nữa đến Thanh Đảo, cung Tuyết Ngưng sớm nhận được tin tức. Bởi vì đã có vết xe đổ lần trước, lần này toàn bộ cung Tuyết Ngưng đều sẵn sàng trận địa đón địch, không dám có chút lơi lỏng. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Long Nhất quay lại gây sự.
Long Nhất và Kiếm Hậu Nam không trực tiếp đến cung Tuyết Ngưng, mà là ở trong một khách điếm trên đảo.
“Nàng cho rằng người của cung Tuyết Ngưng sẽ chủ động tìm đến cửa?” Kiếm Hậu Nam ngồi trên ghế nhìn Long Nhất dùng nước khách điếm đưa cho rửa tay, nàng lại mặc một bộ y phục màu đen biểu tượng của điện Hắc Vũ, búi tóc cao, bởi vì trên đường đều do thuyền và xe ngựa của Nữ Nhi lầu hộ tống, vì thế cũng không gây cho người ta chú ý như lần trước. Chỉ là nàng trang điểm như vậy khiến hắn cảm thấy không thoải mái, lời nói bất giác cũng có hơi lạnh nhạt.
“Chàng không cho là vậy sao?” Long Nhất xoay người nhìn hắn khẽ cười, hỏi ngược lại. Nàng biết hắn không thích mình như vậy, nhưng nàng vốn dĩ là bộ dạng này, không thể thay đổi được.
Kiếm Hậu Nam theo đó trầm ngâm, không trả lời.
Vẻ cô đơn xen lẫn thê lương hiện lên ở đuôi mày Long Nhất, nàng biết vì sao hắn đồng ý bỏ qua chuyện Sở Kính Lăng cùng nàng tới cung Tuyết Ngưng, cho nên trước khi hắn đồng ý cùng nàng đi tìm Bạch Ẩn, nàng đã quyết tâm ở cùng hắn. Nàng không muốn ngày tháng sau này sống trong hối tiếc, cho dù thời gian đó là dài hay ngắn.
Vắt sạch khăn lau mặt trong tay, Long Nhất chậm rãi đến trước mặt Kiếm Hậu Nam.
Thời khắc chiếc khăn ấm áp đó lau lên mặt, Kiếm Hậu Nam giật mình, lấy lại tinh thần, sau đó liền để mặc cho Long Nhất nhẹ nhàng lau đi gió bụi trên gương mặt cho hắn.
“Ta nghĩ Minh cô nương sẽ đích thân tới.” Lúc Long Nhất rút lại khăn lau mặt thì Kiếm Hậu Nam cứ tự nhiên như vậy đưa tay ra ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào trong ngực hắn, ôn hòa trả lời vấn đề ban đầu của nàng. Không biết từ khi nào, sự thân mật như vậy đã thành thói quen.
Long Nhất cười, “Ngoài nàng ta, cung Tuyết Ngưng không có ai có can đảm đó đến gặp ta?” Nàng tự cao tự đại nói, phàm là người biết nàng sẽ không có ai cho rằng nàng khoác lác, “Mà ta cũng chỉ muốn gặp nàng.”
Kiếm Hậu Nam nghe vậy, chân mày vốn đang nhíu chặt không buông lại càng chặt hơn, trong lòng dâng lên khát vọng vô hình nhưng mãnh liệt, khiến hắn bức thiết muốn nhìn thấy Long Nhất lúc dưỡng thương trên núi kia.
Không có bất kỳ báo trước nào, hắn đột nhiên cúi đầu nhưng rất kiên định áp lên đôi môi mọng nhỏ nhắn gần ngay trước mắt, cố chấp muốn xóa đi vẻ lãnh khốc và kiêu ngạo đang hiện lên kia. Long Nhất kinh ngạc trợn to mắt, vẫn chưa quen sự chủ động của hắn.
Kiếm Hậu Nam nhìn lại nàng, trong đôi mắt sâu đen lóe lên sự nóng bỏng và khát vọng lạ lẫm, đầu lưỡi ấm nóng gấp gáp tách môi nàng ra, tham lam thưởng thức vẻ đẹp của nàng.
Một tiếng rên khẽ vang lên, Long Nhất chịu không nổi ánh mắt kỳ lạ của hắn, chầm chậm nhắm mắt lại, cánh tay không tự chủ ôm lấy cổ hắn.
Nhìn thấy gò má lại một lần nữa ửng đỏ quen thuộc của nàng, ý cười lại tràn đầy đôi mắt đen đang nhìn chằm chằm nàng, chân mày rậm lúc này tựa hồ cũng theo đó mà giãn ra rất nhiều. Kiếm Hậu Nam lúc này mới khép mắt lại, toàn tâm toàn ý đi vào sự say đắm làm người ta mê mang trong đôi môi giao hòa kia.
“Chàng…..” Lúc Kiếm Hậu Nam rốt cuộc cũng dứt ra, Long Nhất thở gấp mềm mại áp vào ngực hắn, đầu dựa vào bên vai đơn bạc nhưng vững chãi, nói không nên lời. Nàng kỳ thực không hiểu vì sao hắn lại như vậy với nàng, là sự mê hoặc nhất thời hay xuất phát từ sự thương hại? Chỉ là…….. bất luận nguyên nhân là gì, nàng đều không nên để ý mới phải. Nàng tham luyến sự dịu dàng của hắn, hắn liền cho nàng sự dịu dàng, nàng còn gì mà không thỏa mãn nữa.
Nhìn thấy Long Nhất kiều diễm mềm mại, Kiếm Hậu Nam biết mình lại làm cho nàng tháo mặt nạ xuống, trong lòng tràn đầy niềm yêu thương và thỏa mãn, ngón tay thon dài không khỏi nhẹ nhàng lướt trên đôi môi khẽ sưng của nàng, sau đó là khuôn mặt ửng hồng, cuối cùng dừng trên búi tóc hơi rối của nàng.
“Đừng……” Long Nhất lập tức phản ứng, bắt trúng tay hắn, ngăn hắn rút trâm cài tóc của nàng ra.
“Sao thế?” Kiếm Hậu Nam vẻ mặt vô tội nhìn nàng, mặc cho nàng giữ lấy cánh tay mình, cũng không cố gắng tiếp tục hành động dang dở.
Long Nhất vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, thở dài, “Chàng biết Minh Nguyệt Hề…..” Nàng muốn nói cho hắn, lúc đối diện với kẻ địch cường mạnh, trang điểm lúc này của nàng là cần thiết, bất kể là đối với tâm lý của mình, hay tâm lý của đối thủ. Chỉ là Kiếm Hậu Nam không cho nàng nói hết, chỉ một tiếng thở gấp, nàng lại vô lực ngậm miệng lại.
Nụ hôn nhỏ thân thiết đặt trên môi nàng, mũi nàng, mắt nàng…. tiếp đó là trên búi tóc khiến hắn chướng mắt kia.
Sau đó….. cả mái tóc đen như thác nước đổ xuống.
Hai người nói không sai, lúc chạng vạng Minh Nguyệt Hề quả nhiên đại giá quang lâm.
Không có sự phô trương của Tử Tiêu, cũng không có vẻ xa hoa cùng long trọng đồn thổi mỗi khi cung Tuyết Ngưng xuất hành, Minh Nguyệt Hề chỉ một thân một mình, giống như tới khách điếm thăm bằng hữu. Vẫn một thân áo xanh, trang điểm mộc mạc, toàn thân không có chút dáng mạo của người cung Tuyết Ngưng.
Dằng co không lại Kiếm Hậu Nam, Long Nhất chỉ có thể dùng dây cột tóc cột mái tóc xõa ở sau lưng, bởi vì không quen với kiểu trang điểm thế này, khiến nàng trước mặt người khác ít nhiều có chút không tự nhiên. Khí thế sắc bén trên người vì thế cũng yếu đi vài phần. Nàng biết đây là mục đích của Kiếm Hậu Nam, lại cũng chỉ có thể thuận theo hắn. Hắn không muốn nàng gây phiền phức cho cung Tuyết Ngưng, không muốn nàng giết người. Chỉ cần hắn ngoan ngoãn đi gặp Bạch Ẩn, để Bạch Ẩn chữa trị cho hắn, nàng sẽ cố gắng không làm những chuyện mà hắn không thích.
Lúc Minh Nguyệt Hề đến, hai người đang ở trong phòng uống trà tán gẫu.
Nhìn thấy bộ dạng cùng tinh thần của Long Nhất, Minh Nguyệt Hề không hề che giấu vẻ kinh ngạc của mình đồng thời thả lỏng vẻ mặt. Đối với cung Tuyết Ngưng mà nói, để Nữ Nhi lầu chủ ch.ết ở địa bàn của mình cũng không phải chuyện tốt, dù sao, cũng không có ai thực sự muốn đi chọc giận điện Hắc Vũ cường đại như đế quốc. Lần trước nàng bị Long Nhất chọc giận mất đi lý trí nhưng cũng không dám lấy mạng nàng cũng chính vì nguyên nhân này, chỉ là không ngờ Tử Tiêu hoa chủ lại dám liều mạng đi chọc giận Long Nhất, ngược lại nếm mùi thua thiệt.
“Lầu chủ bình yên vô sự, Nguyệt Hề xem như cũng yên tâm rồi.” Nàng khẽ cười nói lời thật lòng, cũng không sợ người ta nói nàng nhát gan sợ phiền phức.
Long Nhất đối với sự thẳng thắn của nàng sinh hảo cảm, trước tiên chào hỏi mời nàng ngồi xuống, sau đó chậm rãi nói: “Đa tạ Minh cô nương quan tâm.” Dừng một chút, lại nói: “Minh cô nương một mình đến đây, chẳng lẽ không sợ Long Nhất gây bất lợi cho người sao? Hay là cô nương tài cao lớn mật cũng không để Long Nhất vào trong mắt?” Câu sau của nàng ẩn hàm ý khiêu khích, chỉ vì chuyện lần trước cung Tuyết Ngưng khoanh tay đứng nhìn vẫn khiến nàng khó chịu trong lòng.
Vẻ mặt Minh Nguyệt Hề ôn hòa, không chút tức giận, dường như ngoài Trần Ngoại chủ ra, không có bất kỳ chuyện gì có thể khiến nàng mất đi khống chế, “Lầu chủ không phải đang đợi Nguyệt Hề sao? Nếu ta không tới, không phải lầu chủ sẽ thất vọng?” Nhẹ nhàng bâng quơ vài câu hóa giải sự bực bội trong lòng Long Nhất.
Long Nhất và Kiếm Hậu Nam nhìn nhau cười, trong mắt khó nén sự tán thưởng đối với Minh Nguyệt Hề.
“Vậy thì, Minh cô nương nếu chỉ đến đây xem Long Nhất có khỏe hay không, giờ đã thấy rồi, mời về.” Long Nhất vẫn không tiết lộ mục đích bọn họ tới đây, khoan thai hạ lệnh đuổi khách. Kiếm Hậu Nam chẳng qua là thờ ơ lạnh nhạt, cũng không nhiều lời.
Mặc dù biết rõ nàng là lấy lùi làm tiến, Minh Nguyệt Hề vẫn không thể không buông lỏng để nàng dắt mũi dẫn đi, chỉ vì lần này nàng đến, không chỉ làm rõ mục đích hai người tới đây mà còn chuyện khác cần sự giúp đỡ của bọn họ.
“Thật không dám giấu, Nguyệt Hề lần này đến là muốn thỉnh cầu Kiếm tiên sinh một chuyện.” Nàng cũng không lòng vòng quanh co, trực tiếp nói thẳng.
Đôi mi thanh tú của Long Nhất khẽ nhếch, không nói gì, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.
Kiếm Hậu Nam đương nhiên cũng không ngờ sự tình lại liên can tới mình, tính cách hắn ôn hòa, nghe vậy mỉm cười nói: “Minh cô nương cứ nói đừng ngại.” Mặc dù không nhiều lời, nhưng ai cũng nghe ra hắn không hề khước từ, đương nhiên tiên quyết phải là hắn có năng lực làm được hay không.
Nhìn Long Nhất, thấy nàng không có phản ứng, Minh Nguyệt Hề mới nói: “Kỳ thực chuyện này liên quan đến Lăng Tiêu hoa chủ của bổn cung…..”
Nói đến đây, nàng đột nhiên ngừng lại, bởi vì nàng nhạy bén cảm nhận được hai người đối diện sau khi nghe nói đến Lăng Tiêu cảm xúc hiện ra rất rõ ràng, xem ra sự tình hình như không đơn giản như nàng nghĩ.
“Nàng thế nào?” Nghe đến tên của Tử Tiêu, Kiếm Hậu Nam có chút mất kiên nhẫn.
Long Nhất vẫn mỉm cười, Minh Nguyệt Hề lại có thể cảm nhận được vẻ lạnh lùng ẩn sâu trong đôi mắt nàng.
“Lăng Tiêu hoa chủ lần trước…… Ừm, hiện tại đau bệnh trên giường, Bạch Ẩn tiên sinh nói nàng ngoài việc kinh sợ quá độ ra, còn có tâm bệnh. Chỉ riêng thuốc thang và châm cứu không có tác dụng.” Nàng không nói, nhưng ai cũng biết sự kinh sợ Tử Tiêu gánh chịu là do Long Nhất gây ra, không có ai giả vờ nghe không hiểu.
“Tâm bệnh……” Trong lòng Kiếm Hậu Nam trầm xuống, hắn đương nhiên biết tâm bệnh của Tử Tiêu đến từ đâu, chỉ là hắn cũng bất lực, không thể khiến hắn đi bắt Âm Cực Hoàng đến trước mặt Tử Tiêu. Tình cảm nam nữ này sao có thể miễn cưỡng.
“Phải.” Minh Nguyệt Hề gật đầu khẳng định nói, “Lăng Tiêu hoa chủ đã nói với Nguyệt Hề, nàng hi vọng có thể gặp lại Kiếm tiên sinh, hi vọng tiên sinh có thể tha thứ cho nàng.” Trên thực tế, nàng đến chính là thay Tử Tiêu cầu xin Kiếm Hậu Nam.
Nghe đến đây, Kiếm Hậu Nam ngẩn người. Hắn không ngờ Tử Tiêu là vì hắn, chứ không phải vì Âm Cực Hoàng, biết được việc này khiến hắn cảm xúc lẫn lộn, không nói được là vui mừng hay là bi ai.
Long Nhất tránh mắt, không muốn nhìn thấy biểu tình phức tạp trên gương mặt Kiếm Hậu Nam, cũng không muốn để tâm tới sự chua xót dâng lên trong lòng.
“Nếu là như vậy, đi gặp cũng không sao. Có điều, ta muốn đi gặp Bạch Ẩn trước.” Lãnh mạc, nàng ra điều kiện với Minh Nguyệt Hề trước. Nàng rất rõ, Kiếm Hậu Nam nhất định sẽ đi, nhưng trong lòng nàng, không có tính mạng của ai quan trọng bằng của hắn.
“Việc này không thành vấn đề.” Không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy, Minh Nguyệt Hề rất sảng khoái đồng ý.
Lăng Tiêu Tiểu Trai là chỗ cư ngụ của Tử Tiêu, giống như những chỗ khác của cung Tuyết Ngưng, nơi này ngoài trừ cây xanh ra, chỉ có một loại hoa là Thanh Nha Nhi.
Bên trong Tiểu Trai bày biện bố trí gọn gàng thanh nhã, giống như con người Tử Tiêu. Chính là có thể thấy được màn che màu trắng xung quanh trong gió nhẹ khẽ lay, thêm thị nữ váy trắng có thể thấy khắp nơi, khiến cho người ta như lạc vào tiên cảnh mây mờ.
Đi ở chỗ như vậy, một thân hắc y của Long Nhất cực kỳ không hài hoà. Mà trên đường đi những ánh mắt tránh né trên người nàng, là sợ hãi cùng hận thù đã được kiềm chế, đối với thủ phạm giết ch.ết tỷ muội của mình mà còn hại hoa chủ bệnh liệt giường, không chỉ Lăng Tiêu Tiểu Trai mà bao gồm toàn bộ người cung Tuyết Ngưng đều tràn ngập hận thù với nàng. Chỉ là kiểu thù hận và địch ý này, không có ai dám biểu hiện rõ ra ngoài.
Long Nhất chẳng phải không biết địa vị của mình trong lòng người khác, nhưng nàng sớm đã quen, chẳng mảy may quan tâm.
Sau khi thị nữ thông truyền, Minh Nguyệt Hề ba người bước vào khuê phòng của Tử Tiêu, ở bên ngoài, Long Nhất ngừng lại, “Ta nghĩ Lăng Tiêu hoa chủ có lẽ không muốn thấy Long Nhất.” Nàng cười tự giễu nói, sau đó nhìn về phía Kiếm Hậu Nam từ lúc vào cung Tuyết Ngưng không hề nở nụ cười, “Nam Nhi, chàng cùng Minh cô nương đi đi. Ta sẽ đợi ở ngoài này.”
Bệnh của Tử Tiêu một phần là do Long Nhất mà ra, nàng đề nghị như vậy, đương nhiên không có ai phản đối. Long Nhất ngồi xuống bên trong sảnh, có thị nữ dâng trà, còn hai người tiến vào phòng ngủ phía sau của Tử Tiêu.
Tử Tiêu ăn uống không được, chỉ chưa đầy một tháng, người đã gầy gò yếu ớt đến độ không thể xuống giường. Mà Long Nhất muốn gặp Bạch Ẩn đang ở bên trong xem mạch cho nàng.
Long Nhất ngồi bên trong sảnh, đang buồn chán quan sát mỹ nhân đồ trên tường, phía sau tiến tới một người, khiến nàng không khỏi tự giác đứng lên. Nàng xưa nay cuồng ngạo, rất hiếm khi có thái độ kính cẩn như vậy.
“Minh Chiêu tiên sinh.” Không cần nghĩ ngợi, nàng buột miệng gọi.
Kỳ thực nàng chưa từng gặp qua Bạch Ẩn, cũng chính là Minh Chiêu Thành Gia, nhưng mái tóc bạch kim chói lòa hơn ánh mặt trời, dung mạo tuấn mỹ hơn thần tiên, nụ cười dịu dàng hơn gió xuân cùng với đôi mắt xám bạc còn lấp lánh hơn sao trên trời, thiên hạ ngoại trừ Minh Chiêu Thành Gia ra, sẽ không có người thứ hai.
Nhìn sâu vào mắt nàng, trong đôi mắt bạc lóe lên vẻ thất vọng khiến người không dễ gì nhận ra, khóe môi Bạch Ẩn cong lên, nụ cười càng sâu, “Đi vào viện dạo một chút đi.” Ngữ khí thân thiết như bằng hữu lâu năm, giọng nói dịu dàng như gió xuân, khiến cho Long Nhất trước giờ vẫn lạnh lùng lý trí cũng không khỏi ấm áp trong lòng, chỉ là trong nháy mắt ấy liền cảm thấy thích nam nhân xa lạ này.
Ra khỏi cửa, Bạch Ẩn cố tình dừng lại, đợi Long Nhất sánh vai cùng hắn mà đi. Từ hành động cực nhỏ này, có thể thấy hắn có lẽ là một nam tử ôn nhu biết quan tâm.
Lẳng lặng đi bên cạnh hắn, trái tim vốn dĩ đang lo lắng không yên của Long Nhất cũng theo đó bình tĩnh lại, cảm thấy sự buông lỏng trước giờ chưa từng có, thậm chí không muốn mở miệng phá vỡ bầu không khí an tĩnh này.
“Ngươi là tới tìm ta.” Chậm rãi, Bạch Ẩn không chút nghi vấn nói thẳng mục đích Long Nhất đến cung Tuyết Ngưng.
Long Nhất bất giác nhìn vào đôi mắt bạc thâm sâu rộng lớn như bầu trời của hắn, trong đó lóe lên hết thảy hào quang trí tuệ thông hiểu, thần kinh khẽ chấn động, đột nhiên nghĩ đến đôi mắt đen láy lạnh lùng như đóng băng lại thời gian cùng trí tuệ của Vũ chủ tử. Ý niệm này chỉ lóe lên mà thôi, ngay cả nàng cũng cảm thấy kỳ lạ, dù sao bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau, một người ấm áp như mùa xuân, một người lại rét lạnh tựa mùa đông, sao nàng lại liên tưởng đến hai người cùng lúc.
“Minh cô nương nói cho tiên sinh biết?” Ý niệm lúc nãy chỉ là lóe lên mà thôi, nàng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh thường ngày.
Bạch Ẩn không tỏ ý gì, ánh mắt dừng trên một bông hoa trắng nhỏ đang nở trên chậu Thanh Nha Nhi, nụ cười trên gương mặt tuấn mỹ nhạt dần nhưng trước sau vẫn không mất đi. Mãi một lúc sau hắn mới dịu dàng trả lời: “Minh cô nương không có thời gian nói cho ta biết.”
Nhẹ nhàng một câu khiến Long Nhất luống cuống trừng lớn đôi mắt đẹp, không hiểu vì sao hắn có thể chắc chắn là nàng tới tìm hắn như vậy.
Nhìn thấy sự nghi hoặc của nàng, ánh bạc trong đôi mắt Bạch Ẩn khẽ động, nở một nụ cười tươi còn sáng lạn hơn ánh mặt trời, “Ngươi chẳng lẽ không phải vì muốn nam nhân kia sống lâu hơn vài ngày mới tới tìm ta hay sao?” Ánh mắt hắn như đuốc, nhìn một cái đã thấy được Kiếm Hậu Nam nhiễm bệnh trầm trọng, cộng thêm trí tuệ siêu việt hơn người thường, thông qua quan sát và phân tích tin tức nghe được, đã có thể khẳng định Long Nhất không hề quan tâm Tử Tiêu vì sao lại không mang theo bất kỳ địch ý gì quay về cung Tuyết Ngưng, trong lòng Long Nhất nghĩ gì không cần đoán cũng biết.
Trái tim Long Nhất đặt chỗ Kiếm Hậu Nam, chợt nghe lời ấy, đã không để ý tới Bạch Ẩn vì sao lại biết được thỉnh cầu chưa nói ra của nàng, chỉ nghĩ tới nếu Bạch Ẩn có thể nhìn ra bệnh tình của Kiếm Hậu Nam, vậy tất nhiên cũng có thể chữa cho hắn, không khỏi kích động, “Vậy…… tiên sinh xem bệnh của chàng….” Nửa mong nửa sợ, Long Nhất lại run run không cách nào hỏi hết được.
Nhìn ra được sự mâu thuẫn của nàng, Bạch Ẩn không khỏi lắc đầu mỉm cười, “Thường nghe Nữ Nhi lầu chủ lãnh khốc quả quyết, gặp biến không hề sợ hãi, bây giờ xem ra, sợ là lời đồn không xác thực rồi!” Không trực tiếp trả lời câu hỏi của Long Nhất, hắn ngược lại có tâm tình trêu chọc nàng, hơi có vẻ nhàn hạ chuyện không liên quan đến mình.
Tuy rằng nóng vội, nhưng đối mặt với nụ cười ôn nhã của nam nhân tuấn mỹ này, Long Nhất phát hiện mình lại không chút để ý, không biết là bởi vì có việc cầu người, hay vì xuất phát từ thiện cảm với hắn. Tóm lại, Long Nhất biết ngoại trừ cúi đầu nhẫn nại, nàng không còn cách nào khác.
“Khiến Minh Chiêu tiên sinh chê cười rồi, Long Nhất chẳng qua cũng là nữ tử bình thường mà thôi.” Ở tình cảnh trước mặt, nàng thậm chí cảm thấy ngay cả nữ tử bình thường mình cũng không giống.
Nghe thấy lời nàng, ẩn trong lời nói lộ ra vẻ đau buồn, Bạch Ẩn dường như cảm nhận được, không khỏi thở dài, quyết định không tiếp tục dày vò nữ nhân khổ sở vì tình cảm nữa.
“Cũng không phải không có cách.” Hắn chậm rãi nói, vẻ u buồn nhàn nhạt dâng lên trong ánh mắt vì rơi vào trầm tư mà trở nên thâm sâu như hồ nước, “Ta nghĩ, chính hắn có lẽ cũng biết cách chữa trị, chỉ là không muốn thử mà thôi.”
Màn đêm đã buông xuống, dọc trên hành lang điểm xuyết vài chiếc đèn lồng, gió đêm thổi nhẹ, khẽ lay mái tóc bạc của Bạch Ẩn, dưới ánh đèn tỏa sáng như ánh trăng vằng vặc.
Long Nhất kinh ngạc nhìn hắn, chỉ trong nháy mắt, nàng lại hoài nghi hắn không phải là người từ trần gian đến. Mà so với ý niệm này càng làm nàng khiếp sợ hơn là ý tứ từ trong lời nói nhẹ nhàng còn hơn cơn gió nhẹ truyền tới.
“…….. Là ý gì?” Không biết vì sao, trước mặt nam nhân này, nàng phát hiện mình trở nên ngu ngốc và chậm chạp vô cùng.
Không nhìn nàng, Bạch Ẩn ngước nhìn bầu trời tối đen thăm thẳm, một hồi lâu sau mới chậm rãi đáp lời: “Thay máu…. ngoài thay máu ra, không còn cách nào khác.”