Chương 5

“Ngươi, ngươi không cần phải nói xin lỗi với ta.” Ngôn Vũ Hiên thái độ bá đạo có dấu hiệu xẹp xuống, Sở Nghệ thình lình nói lời xin lỗi, trừ bỏ khiến hắn giật mình ra, càng làm hắn muốn làm không rõ một chuyện — tại sao Sở Nghệ muốn ôm hắn xin lỗi?
“Phụt — “


Càng khiến Ngôn Vũ Hiên mơ hồ là thái độ khác lạ của Sở Nghệ, ngay lúc này trong thời khắc tràn ngập tình cảm cảm động, hắn thế nhưng lại bật cười!
“Thật có lỗi.” Sở Nghệ nhịn không được thân mình run run, bật ra giữa tiếng cười gián đoạn.”Thật sự rất xin lỗi!”


Nguyên bản Ngôn Vũ Hiên còn tưởng rằng Sở Nghệ đổi tính, nguyên lai hắn vẫn đem mình làm con khỉ mà đùa giỡn.
Đáng giận! Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho tên đại ngu ngốc Sở Nghệ này nữa!


Ngôn Vũ Hiên trực tiếp thoát khỏi vòng ôm của Sở Nghệ, ý đồ muốn hai người thoát khỏi khoảng cách thân mật hiện tại.
“Đừng đi!” Trong lúc nóng vội Sở Nghệ bắt trúng tay phải Ngôn Vũ Hiên, khiến cho Ngôn Vũ Hiên không kịp phòng bị, thiếu chút nữa ngã gục xuống đất.


“Ngươi làm cái gì?” Nhìn một cái tình cảnh chính mình giờ phút này, khiến Ngôn Vũ Hiên có loại ảo giác — hắn bị Sở Nghệ mãnh liệt khống chế?


Quái, hắn không phải có thể một quyền giải quyết tên nham hiểm này sao? Tại sao hắn hiện tại chính là không xuất được lực? Thực sự là làm nhục uy danh của hắn– tiểu thiên sứ trừ gian diệt bạo!
“Giúp ngươi chữa thương nha.” Bọn họ nên nói chút chuyện đứng đắn, thí dụ như: bôi thuốc.


available on google playdownload on app store


“Tự ta tự nghĩ biện pháp, mau bỏ tay ngươi ra cho ta!” Ngôn Vũ Hiên dùng sức muốn tránh thoát khống chế của Sở Nghệ.
“Không được.” Sở Nghệ lắc lắc đầu nói: “Là ta hại ngươi bị thương.” Cho nên theo lý nên từ hắn chăm sóc cho Ngôn Vũ Hiên.


“Buông ra! Ta nói gì ngươi là nghe không hiểu sao?” Hắn sắp phát điên rồi! Một bàn tay bị Sở Nghệ nắm sắp không còn cảm giác, làm hại Ngôn Vũ Hiên cảm thấy thập phần không thoải mái.
Hắn liều mạng vặn vẹo thân thể, giống con rắn nhỏ trơn trượt không chịu hàng phục kiềm chế của Sở Nghệ.


“Không hiểu.” Dù sao hắn cũng sẽ không hảo ngôn khuyên bảo nữa, cưng à, Tiểu Hiên Hiên vẫn là bộ dạng như trước, kiên quyết phản kháng đến cùng; rõ ràng hắn tự động tiêu diệt những tạp âm làm phiền người, lại cẩn thận vì Ngôn Vũ Hiên kiểm tr.a miệng vết thương.


So với suy nghĩ hắn thì còn muốn nghiêm trọng hơn! Sắc mặt Sở Nghệ không khỏi hơi đổi, nhìn ra được tâm tình hắn đã thay đổi.
“Ngươi nói muốn kiểm tr.a miệng vết thương của ta, vậy làm sao lại muốn thoát quần áo của ta?” Ngôn Vũ Hiên bỗng cảm thấy trinh tiết của mình sắp khó giữ được.


Cứu mạng! Có sắc ma, đại biến thái muốn ăn hắn!
Ngôn Vũ Hiên thoáng chốc lệ tuôn dạt dào, hốc mắt phiếm lệ quang,nước mắt đang có xu hướng tràn ra khỏi hốc mắt.
“Xem xem ngươi còn có … miệng vết thương khác hay không.”


Sở Nghệ đưa tay về phía trong áo lót của Ngôn Vũ Hiên tìm kiếm, đụng chạm đến phần ngực đang nóng lên của Ngôn Vũ Hiên, hắn có thể tinh tường cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể Ngôn Vũ Hiên,nhiệt độ từ ngón tay như truyền vào trong mạch máu của chính mình.


Nóng bỏng, một cỗ nóng cháy vô danh, nhiệt độ cơ thể hắn còn cao hơn của chính mình; rung động, một loại vui sướng khó diễn tả bằng lời, càng vậy hắn càng không thể khống chế hành động của mình.
“Không, không được sờ loạn!” Ngôn Vũ Hiên nói cà lăm.


“Đây là?” Đôi mắt Sở Nghệ sắc bén phát hiện trên bụng Ngôn Vũ Hiên có một vết sẹo nho nhỏ màu nâu nhạt.
Là ai làm hắn bị thương? Chỉ là một ý tưởng thoáng qua, lại khiến trong lòng Sở Nghệ dâng lên một cỗ xúc động muốn nổi giận.


Là ai làm hắn bị thương? Sở Nghệ chỉ muốn tìm ra tên thủ phạm kia, bất chấp tất cả bắt được người làm tổn thương Ngôn Vũ Hiên.
Tại sao hắn lại để ý tới như vậy?


“Ngươi đừng nhìn lung tung!” Mẹ nó! Ngôn Vũ Hiên âm thầm kêu sợ hãi, vội vàng muốn che lại vết sẹo trên bụng.”này! Buông tay!” Trên người hắn có sẹo liên quan khỉ gì tới Sở Nghệ hắn chứ, người nam nhân này vì sao lại đối với hắn bày ra một bộ mặt như muốn lấy mạng người thế này? Dọa ai hử!


“Ai làm ngươi bị thương?” Ngữ khí của hắn nghe qua vô cùng lạnh lẽo, đủ để đông lạnh máu toàn thân của một người.
“Này… Chuyện này không liên quan đến ngươi!” Đau quá! Cổ tay hắn…


Ngôn Vũ Hiên nhíu hai hàng lông mày lại, nhìn chằm chằm cổ tay mình đang bị Sở Nghệ nắm chặt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
Không liên quan, Sở Nghệ không khống chế được khiến cho đồng tử Ngôn Vũ Hiên nháy mắt phóng đại, nhớ lại một đoạn ký ức không hợp với hiện tại, lại trùng hợp về hình ảnh.


“Không cần!” Ánh mắt Ngôn Vũ Hiên là mờ mịt bất lực như vậy, chỉ là một ánh nhìn thẳng nhìn chăm chú vào phương xa, dừng lại trên gương mặt Sở Nghệ, hư hư ảo ảo.


“Không cần?” Có lẽ là cảm xúc trong Ngôn Vũ Hiên dần chuyển biến, khiến cho Sở Nghệ từ trong trạng thái phẫn nộ mất kiểm soát dần thanh tỉnh lại, nhưng hắn vẫn nắm chặt cổ tay Ngôn Vũ Hiên.
“Không cần, không cần!” Ánh mắt hắn có cực độ sợ hãi, trong miệng không ngừng nói những lời cầu xin vô nghĩa.


“Tỉnh tỉnh!” Không thích hợp, trạng thái tinh thần Ngôn Vũ Hiên lúc này cùng trạng thái hắn thấy lúc trước hoàn toàn không giống nhau!


Sở Nghệ đang định tiến gần lại Ngôn Vũ Hiên đồng thời, lại nghe thấy hắn kháng cự kêu to.”Tránh ra!” Nhìn chăm chú ánh mắt Sở Nghệ sau, Ngôn Vũ Hiên thấy là một bóng dáng của quá khứ khác.
Không cần! Cách hắn xa một chút!
Không phải đã qua rồi sao? Người kia không phải đã sớm ch.ết sao?


Không đúng! Vết thương vẫn còn, cho nên người kia vẫn còn sống. Ngôn Vũ Hiên không khống chế được giãy khỏi kiềm chế của Sở Nghệ, nhưng ánh mắt lại lẩn trốn nhắm chặt lại, thân thể nổi lên từng trận biến hóa lớn. Thân thể quá mức căng thẳng đột nhiên co rút nghiêm trọng, tứ chi cứng ngắc lại rồi bắt đầu run rẩy.


Sở Nghệ thấy thế lập tức đút tay vào hàm răng đang cắn chặt của Vũ Hiên ra, nhưng lại không nghĩ tới được là Ngôn Vũ Hiên lần nữa phản kháng.
Phản kháng lần này của hắn không thể so với lúc trước, sức lực quá lớn làm Sở Nghệ suýt nữa bị hất văng.


Ngôn Vũ Hiên ở trước mặt hắn tự thương tổn chính mình, đây là chuyện cảnh giác nghiêm trọng nhất của Sở Nghệ lúc này.
“Vũ Hiên!” Hắn ý muốn hóa giải sự khẩn trương cùng phòng bị của Ngôn Vũ Hiên, nhưng là vô ích.


Thấy cả người Ngôn Vũ Hiên co rút mà không bị khống chế rồi lại muốn tự thương tổn tới mình, Sở Nghệ lại nghĩ không ra biện pháp nào hữu hiệu.


“Dừng tay!” Sở Nghệ vươn tay phải, nắm thật chặt hai má Ngôn Vũ Hiên; vì để tránh cho Ngôn Vũ Hiên đang ở trong trạng thái này cắn xuống đầu lưỡi mà tạo thành vết thương,như vậy hắn thà rằng lựa chọn làm cho Ngôn Vũ Hiên cắn mu bàn tay mình.


Tuy rằng đau, thậm chí còn chảy ra một chút máu tươi, nhưng Sở Nghệ vẫn chưa bỏ mu bàn tay mình ra, ngược lại ôm lấy thân thể cứng ngắc của Ngôn Vũ Hiên.


“Sở công tử?” Nghe thấy có dộng tĩnh khác lạ một gã sai vặt chạy tới nhìn thấy Sở Nghệ bị thương cùng bộ dáng Ngôn Vũ Hiên bị mất khống chế, thiếu chút nữa nói không ra lời.
“Nhanh đi thỉnh Mục đại phu!” Hắn gầm lên.
Không thể chậm trễ, tuyệt không thể chậm trễ.


Hắn chưa bao giờ cảm thấy thất kinh lại bất lực như thế, hơn nữa hắn trước hết đã hiểu rõ một việc.
Trước đây, Ngôn Vũ Hiên rốt cuộc đã phải chịu qua loại thương tổn như thế nào, khiến mình vừa nhắc tới vết sẹo kia, hắn lại không tự chủ được mất khống chế?
***


“Nhị ca… Ca ở đâu?” Nhận được tin tức rồi đi tới là Ngôn Trọng Phi, thẳng đến phòng ngủ Sở Nghệ sắp xếp cho Ngôn Vũ Hiên, vừa thấy được Ngôn Vũ Hiên bình an vô sự, tâm tình lo lắng của hắn mới nháy mắt được phóng thích.


“Hắn không có việc gì.” Sở Nghệ ngước mắt nhìn Ngôn Trọng Phi, cùng Tông Chính Đình Tư đang chậm rãi bước từng bước vào phòng.
“Tại sao lại như vậy?” Nhìn mặt Ngôn Vũ Hiên tái nhợt, tâm tình Ngôn Trọng Phi nhất thời rơi vào đáy cốc.


“Ta mới muốn hỏi ngươi tại sao lại biến thành như vậy.” Sở Nghệ bật cười nói.
“Mấy ngày tới phải nhớ rịt thuốc.” Mục đại phu đem thuốc trị thương bôi xong xuôi, cũng vì Sở Nghệ băng bó miệng vết thương sau, lại một lần nữa phân phó mọi người.


“Phượng nha đầu, giúp ta đưa Mục đại phu ra về.” Sở Nghệ rút bàn tay đã được băng bó tốt về, quay đầu nhìn về vào Ngôn Vũ Hiên mới vùa đi vào giấc ngủ.
“Vâng.” Phượng Điệp Vũ gật gật đầu, cùng người yêu cùng nhau tiễn bước Mục đại phu.


Im lặng, trong phòng chỉ còn lại có Sở Nghệ không nói một câu, cùng Tông Chính Đình Tư và Ngôn Trọng Phi mới tới.
“Có lẽ ngươi nên nói cho ta biết nguyên nhân thực sự khiến hắn mất kiểm soát như này.” Sở Nghệ mở miệng hỏi lại lần nữa.


Tông Chính Đình Tư ôm chặt thân thể Ngôn Trọng Phi đang không ngừng run rẩy, tâm tình hắn đang thấy phức tạp có thể hiểu được.


“Ta nghĩ ngươi là người thân của hắn, hẳn là sẽ hiểu được trên người Vũ Hiên có tồn tại một vết sẹo kia.” Sở Nghệ lạnh lùng nói ra, khiến người bên ngoài nhìn không thấy biểu tình của hắn giờ phút này.


“Vết sẹo…” Khi Sở Nghệ nhắc tới từ mấu chốt này, Ngôn Trọng Phi phút chốc mở lớn hai mắt, trong đầu nhất thời hiện lên một đoạn trí nhớ tồi tệ.”Ta… Không biết.”


Ngôn Trọng Phi theo bản năng nói dối, không chỉ bị Sở Nghệ liếc mắt một cái như xuyên qua, liền ngay cả Tông Chính Đình Tư cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó kỳ quái.


“Không biết?” Sở Nghệ hừ lạnh một tiếng.”Ngươi mà còn không hiểu được hắn đã từng chịu qua vết thương sao?” Hắn đột nhiên đứng dậy, thình lình vọt tới trước mặt Ngôn Trọng Phi, hung hăng nắm cổ áo hắn lên.”Ngươi mà không biết sao?” Hắn không thể tha thứ lời nói dối như vậy.


“Buông tay!” Tông Chính Đình Tư đâu chịu để cho người yêu bị ủy khuất, liền xuất thủ, đẩy Sở Nghệ đang mất kiểm soát ra.
“Ta không sao.” Ngôn Trọng Phi thấy thế, lập tức trấn an cảm xúc phẫn nộ của Tông Chính Đình Tư.


“Nói cho ta biết hắn từng trải qua chuyện gì.” Sở Nghệ không hề trưng ra như ý cười ôn hòa như dĩ vãng, trong mắt mơ hồ hiện lên ánh nhìn cực kì lạnh lùng, mang theo hàn ý rét run.
Tông Chính Đình Tư cùng Ngôn Trọng Phi hai người thấy vậy,vừa cảm thấy rung động mà vừa thấy kinh ngạc.


Sở Nghệ thay đổi, còn trong khoảng thời gian thật ngắn, hắn bởi vì Ngôn Vũ Hiên mà khiến cho tất cả mọi người sắp không nhận ra hắn.
Sở Nghệ mà thỉnh thoảng thích đùa giỡn với hắn giờ đi đến nơi nào rồi? Ngôn Trọng Phi khó hiểu.


Thình thoảng rảnh rỗi chạy hay đến tìm hắn giải buồn Sở Nghệ đi đến nơi nào? Trong mắt Tông Chính Đình Tư đã không thấy Sở Nghệ của ngày xưa. Thay thế hôm nay là Sở Nghệ không giống với ngày xưa.


“Nói cho ta biết!” Ngữ khí của hắn rất lạnh lẽo, giống một mũi tên nhọn đâm thẳng vào tim mọi người, vô cùng sắc bén.
“Nếu ta cho ngươi biết, ngươi có thể ngăn cản nó phát sinh sao?” Không được! Ngôn Trọng Phi hoàn toàn hiểu rõ.


“Đây là ước định giữa ta cùng nhị ca.” Ai cũng không được phép tiết lộ ra cho dù là ai đi chăng nữa, Ngôn Trọng Phi cự tuyệt khiến trong mắt Sở Nghệ sở liền trào ra ý uy hϊế͙p͙.


“Đó là chuyện giữa ngươi cùng hắn.” Sở Nghệ trở nên có chút không thể nói lý.”Nếu ngươi không nói…” Trong mắt hắn lộ ra sắc thái hung tàn, “Ta đây đành phải lấy hắn khai đao.” Sở Nghệ chỉ về phía Tông Chính Đình Tư đang đứng ở một bên.


“Không được!” Nghe vậy, Ngôn Trọng Phi hoảng hốt muốn bảo vệ Tông Chính Đình Tư.
Yêu khiến người ta càng trở nên dũng cảm, hắn làm sao có thể không là như thế?
“Ngươi biết thì có thể thế nào?” Ngôn Trọng Phi kích động nói!”Có thể thay đổi vận mệnh nhị ca sao?”


“Đương nhiên không thể.” Sở Nghệ cười nói, khôi phục hình ảnh Trường Nhạc công tử Sở Nghệ mà mọi người vẫn biết.
“Yên tâm đi, ta dù có không muốn sống thế nào đi nữa cũng sẽ không lấy A Tư ra để khai đao.” Bởi vì có người sẽ thương tâm.”Ta chỉ là nói đùa chút thôi.”


Trong mắt của hắn hiện lên một tia sáng rực, kia là một loại bất đắc dĩ không thể không buông tha, Tông Chính Đình Tư sớm phát hiện đến điểm này.
“Ta cùng Tiểu Hiên Hiên cần nghỉ ngơi, nên mời hai vị lưu chút không gian cho chúng ta?” Hắn dùng bàn tay lành chỉ chỉ bàn tay đang bị thương của mình.


“Đợi chút…” Ngôn Trọng Phi còn chưa kịp hỏi cho ra nhẽ, Tông Chính Đình Tư đã ôm eo hắn, ba bước làm thành hai bước, tự động đi khỏi tầm mắt Sở Nghệ.
“Cảm ơn.” Sở Nghệ hé miệng mỉm cười.


Nhưng, tiễn bước Tông Chính Đình Tư xong hắn lại bày ra một loại biểu tình khác không muốn người khác biết đến.
Cũng chỉ có ở trước mặt Ngôn Vũ Hiên, hắn mới sẽ bộ lộ một mặt khác của mình…
***


“Có chuyện gì khó nói sao?” Tông chính đình tư hỏi. Vì sao Ngôn Trọng Phi không muốn nói rõ? Chẳng lẽ bí mật có quan trọng như vậy sao?
“Đừng hỏi ta.” Ngôn Trọng Phi buông ra bàn tay đang cầm chặt tay hắn, mờ mịt không xác định tiêu sái bước đi.


“Thực sự quan trọng như vậy?” Có lẽ hắn nên vì Sở Nghệ cố gắng hết sức mình.
Ngôn Trọng Phi không cho phép tâm ý của bản thân có dù chỉ một chút dao dộng, “Huynh nên hiểu được tầm quan trọng của việc tuân thủ lời hứa.”


Tuy rằng hắn không thể nói rõ cho Sở Nghệ bí mật của nhị ca, vốn dĩ suy từ thái độ xử sự của Sở Nghệ, nhị ca sẽ là mục tiêu kế tiếp của hắn. Ngôn Trọng Phi thập phần tin tưởng như vậy.
***
Đau quá! Ngôn Vũ Hiên nhìn chính mình trong mộng, một thiếu niên hơn mười tuổi cùng một người khác.


Không cần! Mặc dù đã là chuyện cũ, nhưng nó vẫn như cái bóng luôn tr.a tấn tinh thần hắn không ngừng.
Tại sao là ta? Hắn hỏi, một nghi vấn không có giải đáp.
Không có gì cả. Nam nhân trả lời làm hắn thấy sợ hãi, hắn chỉ muốn phản kháng, lại đổi lấy những trận đánh giận dữ vô tình.


Ngoan ngoãn nghe lời. Trong không gian nhỏ hẹp quanh quẩn thanh âm thô ráp của nam nhân, cùng tiếng thở dốc mỏng manh của hắn.
Không được! Hắn muốn chạy trốn, lại bị nam nhân trói chặt.
Nếu không ngoan ngoãn nghe lời… Gương mặt nam nhân đột nhiên trở nên thập phần dữ tợn.


Ngươi có biết đây là cái gì không? Một thanh đao,thanh đao nhỏ sắc bén, là một vũ khí hắn ta dùng để uy hϊế͙p͙ hắn.
Sẽ giống như vậy… Nam nhân tại trên bụng của hắn rạch một đao, nhất thời máu tươi tuôn không ngừng, đau đớn kéo đến.


Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta liền sẽ không giết ngươi. Nam nhân cười, đó là loại cười vô cùng tục tĩu.
Ta sẽ thương ngươi. Trong mắt của hắn che kín sợ hãi, mặc cho nam nhân xâm phạm mà hắn lại không có khí lực phản kháng.


Ngôn Vũ Hiên nhìn thiếu niên kia, là chính hắn; ngăn cách giữa hắn và thiếu niên, là một cửa sổ kính đập không vỡ.
Từng đau không? Đôi đồng tử màu đen của thiếu niên phát ra sắc thái của cái ch.ết, hắn hỏi tên nam nhân xâm phạm mình kia.


Thiếu niên dương tay, đó là một đôi tay dính đầy vết máu.
ch.ết đi, đừng để cho ta lại thấy ngươi! Một nhát đâm khác, nhất thời xuất hiện loang lổ vết máu cùng tiếng nam nhân kia khóc thét.


Hư, không có việc gì, chỉ cần lại một chút sẽ không có việc gì. Đôi mắt đen của hắn ánh giờ tràn ngập máu tươi của nam nhân kia, hành vi bắt đầu điên cuồng, điên cuồng vô chừng mực.
Dừng tay! Ngôn Vũ Hiên chạy về phía cánh cửa sổ hồi ức, ý muốn ngăn cản chuyện đang xảy ra.


Nhất thời, cửa sổ vỡ nát, thiếu niên biến thành chính mình, nam nhân tắt thở, hết thảy hình ảnh đều biến mất.
Khi Ngôn Vũ Hiên mở hai mắt ra,ánh sáng chói mắt thay thế cho bóng tối vô tận; hắn hoảng sợ bật dậy, từng ngụm từng ngụm thở hào hển.


Là mộng! Mà hắn là giật mình tỉnh lại. Ngôn Vũ Hiên nhắm mắt lại, hiển lộ ra thần sắc thống khổ.
Lại mơ thấy, cắn chặt môi trên sắc mặt hắn tái nhợt, kia là một loại bệnh, biểu tình mất tự nhiên.
“Ngươi đã ngủ một ngày.”


Bỗng dưng, Ngôn Vũ Hiên phát giác Sở Nghệ đứng bên cửa sổ, tay hắn được lụa trắng băng bó, như là từng bị thương qua.
“Tinh thần của ngươi…” Sở Nghệ nâng mắt lên đón nhận ánh mắt Ngôn Vũ Hiên hốt hoảng cùng né tránh.
Ánh mắt hai người tuy có cùng chạm nhau, nhưng chỉ là trong nháy mắt.


“Mục đại phu nói tinh thần của ngươi trong tình trạng cực không ổn định.” Mới có thể phát co rút nghiêm trọng vậy.
“Chuyện này không liên quan đến ngươi!” Hắn nắm chặt nắm tay run nhè nhẹ, các khớp ngón tay vì dùng nhiều sức quá mà trở nên trắng bệch.


Hắn là đang sợ hãi, nói toạc ra là sợ Sở Nghệ biết được quá khứ của hắn, chỉ vì hắn nhận ra rằng thân thể chính mình sớm đã dơ bẩn.
“Là vì chuyện trong quá khứ khiến ngươi không dám đối mặt phải không?” Sở Nghệ chậm rãi đi về phía hắn đang nằm trên giường.


“Đừng tới nữa!” Ngôn Vũ Hiên không nghĩ ngồi chờ ch.ết, xốc chăn lên thầm nghĩ nhanh chóng rời khỏi căn phòng nặng nề này.


“Trả lời ta.” Sở Nghệ không tính buông tha Ngôn Vũ Hiên. Hắn là một nam nhân một khi đã xác nhận tâm ý của bản thân sau, sẽ gặp dũng cảm tìm lời giải đáp, Ngôn Vũ Hiên không muốn đối mặt quá khứ hiện giờ đây là chuyện phức tạp lớn nhất với hắn.


Nhưng người mà hắn khát vọng muốn hiểu rõ lại trăm phương nghìn kế muốn chạy trốn hắn! Không, hắn tuyệt không cho phép!
“Trả lời cái gì? Buông tay!” Ngôn Vũ Hiên chém ra một quyền thật mạnh, lại chưa đánh trúng Sở Nghệ dù chỉ là sượt qua.


Hắn bị kiềm chế càng chặt hơn, cổ tay cùng các đốt ngón tay phát ra răng rắc tiếng vang, mang đến cho Ngôn Vũ Hiên cảm giác áp bách càng mãnh liệt hơn.


Đã bị kiềm chế như vậy khiến cho Ngôn Vũ Hiên lòng càng nóng như lửa đốt, ý muốn chạy trốn vụt tan biến, đổi lấy là khí thế ép hỏi bức người hơn của Sở Nghệ.
“Ngươi là đang sợ hãi cái gì?”


Đúng vậy, hắn là không biết quá khứ Ngôn Vũ Hiên, nhưng điều này hoàn toàn không thành vấn đề.


Chính bởi vì hắn là Sở Nghệ, cho nên không xứng hiểu rõ Ngôn Vũ Hiên sao?Hay là có nguyên nhân khác, cho nên Ngôn Vũ Hiên chậm chạp không chịu đối mặt? Cho dù là bắt ép cũng được, hắn chỉ muốn biết đáp án chân chính.


“Ta không sợ hãi!” Ngôn Vũ Hiên trả lời có vẻ không thuyết phục lắm, hắn thống hận suy nghĩ vọng đoán của Sở Nghệ.”Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Sở Nghệ không có quyền xâm nhập tìm tòi nghiên cứu bí mật của hắn.


“Đừng lảng tránh sang vấn đề khác.” Ngôn Vũ Hiên hiển nhiên không rõ ràng lắm tình cảnh hiện tại của bản thân, ở Tê Phượng lâu, mỗi người đều phải nhìn sắc mặt hắn mà sống. Phượng Vân Ẩn chưa trở về, hắn còn có quyền nắm trong tay mọi chuyện lớn nhỏ ở Tê Phượng lâu.


Liền ngay cả Ngôn Vũ Hiên thân đang ở Tê Phượng lâu cũng là như thế.
“Là ai lảng tránh vấn đề?” Ngôn Vũ Hiên nổi giận nói: “Đừng tưởng rằng ngươi có thể nắm trong tay hành động của tất cả mọi người!” Hắn không phải thần!


Trong lúc nói chuyện, Ngôn Vũ Hiên thoáng nhìn vệt máu ở vết thương trên mu bàn tay Sở Nghệ.
Chẳng biết tại sao, hắn lại vì thế mà không tự giác nhíu mi.
Là vì lo lắng sao? Ngôn Vũ Hiên không muốn thừa nhận ý nghĩ này.


“Còn không buông tay, miệng vết thương của ngươi sẽ lại vỡ ra đó.” Hắn hiển nhiên không biết là ai tạo ra vết thương này.
Sở Nghệ nhẹ liếc mắt một cái vết máu đỏ tươi trên mảnh vải trắng hai mắt đang thất thần lộ ra một loại lạnh lùng không quan tâm.


“Ngươi là đang quan tâm ta?” Ngôn Vũ Hiên không phải chỉ muốn né tránh hắn sao?


“Ngươi cho là ai cũng giống như ngươi sao, chỉ biết cả ngày luôn trưng ra khuôn mặt tươi cười không thay đổi, ai hiểu được nụ cười kia sau lưng cất dấu bí mật gì!” Từng câu từng lời của y sớm khiến cho Sở Nghệ không còn năng lực phản kích.


Ngôn Vũ Hiên có thể nhìn thấu bí mật đằng sau nụ cười tươi của hắn sao? Đây chẳng qua là một trong những loại dối trá với cuộc sống mà thôi, dù biết rõ nhưng vẫn không làm ra nổi phản kháng tiêu cực.


“Bớt đối với ta bày ra loại gương mặt đáng ghét kia đi!” Ngôn Vũ Hiên lạnh lùng hất tay, rớt ra hắn cùng với Sở Nghệ một khoảng cách.”Ngươi cho rằng ngươi là ai?” Ngôn Vũ Hiên tóm cổ áo Sở Nghệ lên mà hỏi.


“Đợi cho ngươi có thể làm rõ vấn đề này, lại đến giáo huấn ta cũng không muộn.” Ngôn Vũ Hiên nhìn không thấy biểu tình Sở Nghệ khi hắn cúi đầu, “Vậy ngươi là ai?” Ngôn Vũ Hiên có thể mở rộng cửa lòng, dũng cảm mặt đối với chính mình sao? Tính cả đối cơn ác mộng vẫn luôn dây dưa với hắn kia?


Ngôn Vũ Hiên vừa nghe, cổ tay vô lực buông xuống, phảng phất hắn cũng đang trốn tránh giống Sở Nghệ, lại chỉ hiểu được khuyết điểm của người khác, đối với việc mình cũng cố ý xây dựng một bộ dạng khác lại hoàn toàn làm như không thấy.
Hắn và Sở Nghệ cùng giống nhau đều mang mặt nạ.


Thật sự là nực cười, Ngôn Vũ Hiên thiếu chút nữa đã quên chính mình cũng là loại người này.
Lúc Ngôn Vũ Hiên ngạc nhiên, nháy mắt bàn tay Sở Nghệ nhẹ vỗ về gương mặt hắn, lại sờ môi cánh hoa của hắn, tựa như ôn nhu thoáng qua lúc ở Phượng phủ.


Hành động của hắn khiến cho Ngôn Vũ Hiên hoảng sợ ngước mắt lên, trong lúc nhất thời không thể lý giải hành động đột ngột này của Sở Nghệ.
“Ta có thể biết đến con người thật sự trong ngươi không? Hiên.” Ngữ điệu của hắn thập phần ôn nhu, dường như những lời thủ thỉ giữa những người yêu nhau.


“Đợi một chút!” Sự tình làm sao có thể biến thành như vậy? Hắn và Sở Nghệ không phải nên giận dữ mắng mỏ nhau sao?






Truyện liên quan