Chương 5
*on gái Khương gia, là người hợp với vị trí Nhiếp chính vương phi nhất.*
Thúc Thận Huy nghe xong tin hồi báo, đưa mắt nhìn cái xác đã được phủ vải khiêng đi từ cửa sau núi, lại bước ra từ thiên điện. Nét mặt y vẫn như thường, bước đi lại nặng nề mấy phần, hai thị vệ không xa không gần lặng lẽ theo sau. Vừa đi tới trước điện giảng kinh La Hán, y thả bước chậm, cuối cùng dừng lại.
Một bóng người áo đỏ đứng bên cạnh lư hương to lớn trước điện, hai cung nữ đang đợi gần đó. Nàng ngóng nhìn phía trước, như đang xuất thần. Chung quanh bóng cây tùng rậm rạp, che khuất bầu trời, bóng hình lộ ra càng thêm gầy gò mỏng manh.
Thúc Thận Huy lại cất bước, đi về phía nàng. Cô gái kia cũng nhìn thấy y, váy lụa khẽ động, quay người chào đón.
“Loan nương, vừa rồi sao không theo Thái hậu cùng về?” Y hỏi.
Ôn Loan là con gái Thái phó Ôn Tiết đã qua đời, quen biết Thúc Thận Huy từ nhỏ, nghe đồn tình cảm rất sâu đậm, vài năm trước, thậm chí người người còn cho rằng Ôn nữ sẽ là Kỳ Vương vương phi. Song về sau chẳng biết tại sao, mãi không thấy động tĩnh, cộng thêm Ôn Tiết cũng đã qua đời, Ôn gia chỉ còn một người anh cả, giữ một chức Thượng Thư Tào lang không lớn không nhỏ, lời suy đoán đó mới dần dần không ai đề cập.
Ôn Loan chỉnh đốn trang phục mỉm cười nói: “Thái hậu lệnh cho ta ở lại, tìm vài quyển kinh văn mang về cung cho bà.”
Nàng xuất thân từ môn đình không phải nói, còn có dung mạo tuyệt sắc, tài năng càng hơn người, Lan Thái hậu rất thích nàng, thường triệu nàng làm thư đồng vào cung hầu hạ.
Thúc Thận Huy khẽ gật: “Tìm đủ rồi?”
“Còn thiếu một quyển, tiểu sư phụ Vô Tình vừa đi Tàng Kinh Các lấy giúp ta, còn chưa về, ta đang ở đây chờ cậu ấy.”
Thúc Thận Huy lại gật đầu, nhướng mắt nhìn nàng.
“Ta nhớ là nàng mấy năm trước yếu người, thời tiết chuyển lạnh hay bị khô phổi ho khan. Mấy năm nay sao rồi?”
“Không có gì đáng ngại. Mấy hôm trước chị dâu có mời thầy, thuận đường cũng chẩn trị cho ta một bận. Uống đôi cữ thuốc, đã tốt hơn nhiều.”
“Đa tạ Nhiếp Chính Vương quan tâm.”
Nàng chỉnh đốn trang phục nói lời cảm tạ.
Thúc Thận Huy miễn lễ cho nàng, lại nói: “Không sao thì tốt. Hẳn là Thái y viện vừa mới luyện xong lê chưng đường, khi về ta bảo Trương Bảo đưa sang cho nàng và chị dâu nàng một ít, bình thường cũng có thể dùng để nhuận phổi. ”
“Ta thay mặt chị đa tạ Nhiếp Chính Vương.” Nàng rũ mắt nói.
Thúc Thận Huy liếc cô, vẻ như hơi do dự, trầm ngâm một lát, đột nhiên nói: “Loan nương, theo ta đi Kinh các.”
Ôn Loan khẽ giật mình, lặng lẽ ngước mắt liếc y, nhẹ giọng đáp vâng.
Thúc Thận Huy dặn hai thị vệ không cần đi theo, xoay người đi đến Kinh các. Ôn Loan yên lặng theo sau. Hai người đến gần Kinh các, tiểu sa di mới vừa rồi đi tìm sách đang ôm quyển kinh trong tay, đang đi giữa đường đến, thấy Thúc Thận Huy, khom người lùi sang bên đường.
Thúc Thận Huy lệnh cho cậu cầm kinh thư đưa cho cung nữ, bản thân dẫn Ôn Loan trực tiếp đi vào.
“Ngồi đi.”
Y khoanh chân ngồi xuống một tấm bồ đoàn, chỉ vào tấm đối diện.
Ôn Loan chậm rãi đi tới, đoan chính ngồi quỳ xuống.
Thúc Thận Huy đưa mắt, chăm chú nhìn cô.
Một vạt nắng thu từ bên cửa nam cạnh cô nghiêng nghiêng chiếu vào, bóng nắng như trôi nổi, chiếu rọi Ôn Loan, trâm hoa bên tóc nàng phát ra sắc xanh nhè nhẹ, càng lộ vẻ mỹ lệ của khuôn mặt.
“Điện hạ có gì muốn nói sao?”
Ôn Loan đợi chốc lát, nhẹ nhàng hỏi.
“Loan nương, ta không phải phu quân tốt, không cần mãi chờ đợi ta.”
Vị Nhiếp Chính Vương trẻ tuổi chăm chú nhìn cô gái trước mặt như hoa. Mặt y mang theo nụ cười mỉm, nói.
Ôn Loan yên lặng nhìn người đàn ông đối diện, y tiếp tục nói, “Chung thân của nàng, vẫn luôn là nỗi niềm khi lão sư còn sống không đặt xuống được. Nếu có người phù hợp, gả đi sớm, chẳng những lão sư được an ủi, mà chính nàng, cũng có chỗ dựa cả đời.”
Y nói xong, ngừng lại.
Lầu kinh rộng rãi mà tĩnh mịch, thời gian như ngừng trôi. Một con chim tước đầu đen bay nhầm đánh uỵch qua cửa sổ phía Nam phá vỡ im lặng, nàng chợt tỉnh táo lại, trên mặt nhanh chóng nở một nụ cười.
“Ta cũng nghe nói, Nhiếp Chính Vương điện hạ muốn cưới con gái Khương đại tướng quân. Hẳn là thật đúng không?”
Tuy nàng cười mà nói câu này, song, khuôn mặt hơi tái như không chút máu, vẫn lộ rõ trong tâm tư nàng cực kỳ rối loạn trong phút chốc.
Ánh mắt Thúc Thận Huy có mấy phần không đành lòng và thương hại, nhưng không do dự, gật đầu, “Ừm, Hiền Vương Lão thiên tuế đã đi cầu thân thay ta, hơn nửa tháng trước đã đến. Nếu không có gì bất ngờ gì, bên phía Khương Tổ Vọng chắc không đến mức từ chối ta.”
Bờ môi Ôn Loan vẫn ngậm ý cười, đứng dậy.
“Thần nữ chúc mừng Nhiếp Chính Vương điện hạ. Danh tiếng Nữ tướng quân thần nữ cũng đã có nghe, cực kỳ kính nể. Mong điện hạ và nữ tướng quân kết mối lương duyên, trăm năm hảo hợp. Thái hậu vẫn luôn chờ thần nữ quay về, thần nữ xin được cáo lui trước.”
Nàng nói xong, hơi cúi đầu, cất bước ra ngoài, vội vàng.
“Gượm đã.”
Bỗng một giọng nói phía sau truyền đến.
Ôn Loan dừng bước trước ngạch cửa, nâng một tay vịn cửa, bóng lưng cũng dừng lại theo, song không quay đầu.
“Con gái Khương gia, là người hợp với vị trí Nhiếp chính vương phi nhất.”
Sau một lát, người kia sau lưng cô tiếp lời.
Cuối cùng Ôn Loan chậm rãi quay lại, không mở miệng.
Y vẫn ngồi yên, ánh nhìn ngưng trên mặt nàng.
“Loan nương, nàng cũng nên biết, sau khi phụ hoàng ra đi, mấy năm hoàng huynh ngồi trên ngôi vị thiếu đi uy danh của phụ hoàng, Đại tư mã cậy vào ngôi vị và công lao xưa kia, ngày càng kiêu căng tùy tiện. Ông ấy lại nắm thực quyền trong tay, mấy bận hoàng huynh từng muốn thu lại binh quyền sắp mất, song bị lực cản mạnh mẽ, không giải quyết được gì. Đương kim bệ hạ kế vị, Đại Tư Mã càng không để ngài vào vào mắt, trên có quan lại kinh thành, dưới có yếu viên địa phương, đều vô số kẻ âm thầm bám vào thế lực ông ấy. Chưa trừ diệt, chớ nói nguyện vọng của phụ hoàng, mà thái bình của triều đình e là cũng khó mà duy trì tiếp tục.”
“Nguyện vọng của Thánh Võ Hoàng đế?” Nàng chần chừ một lúc, rốt cuộc, nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Y gật đầu.
“Cả đời phụ hoàng có hai tâm nguyện lớn. Một là nhất thống thiên hạ, vạn dân về một mối, hai là đuổi người Địch thu lại đất mất của các châu phương bắc, làm chúng không dám tiếp tục dòm ngó phương Nam. Nào ngờ thiên bất giả niên*, cuối cùng phụ hoàng vẫn chưa thể thực hiện toàn bộ tâm nguyện.”
(*) ý là mạng thọ không dài.
Trong mắt Ôn Loan toát ra vẻ ân cần nồng đậm, xoay người, cuối cùng vẫn quay mặt ngó người đàn ông đối diện.
“Ta hiểu rồi, bây giờ tình cảnh điện hạ rất không dễ dàng. Đại Tư Mã ngài ấy…”
“Đại Tư Mã đã đền tội.” Y thản nhiên nói.
“Điện hạ nói gì? Đại Tư Mã…” Ôn Loan vô cùng kinh hãi, thất thanh, rồi im bặt.
“Ông ấy đã đền tội, ngay một khắc trước ngày hôm nay.”
Ôn Loan trợn cặp mắt, hiển nhiên là chấn kinh vô cùng, không thốt nên lời.
Y cũng trầm tư theo, như đang chìm vào hồi ức nào, lát sau, lại đưa mắt nhìn nàng.
“Loan nương, năm ta mười bảy tuổi, từng đi tuần một vòng ở vùng gần Nhạn Môn. Nhớ hôm về, phụ hoàng không để ý bệnh thể, triệu ta trong đêm, không rõ chi tiết, muốn ta bẩm báo từng việc một, đêm đó nói chuyện cho đến bình minh. Ngài không nói rõ, nhưng ta biết, nếu lúc ấy người ngài không thật sự suy yếu, ngài sẽ tự mình đi một chuyến. Sau này khi lâm chung, ngài còn thở dài không thôi. Ngài đi khi lòng còn mang tiếc nuối.”
“Điện hạ, ngài muốn hoàn thành nguyện vọng, rửa sạch nhục nhã cho Thánh Võ Hoàng đế?” Ôn Loan nhẹ giọng hỏi.
Y gật đầu, lại lắc đầu.
“Không sai, nguyện vọng này của phụ hoàng, ắt ta sẽ dốc hết toàn lực đi làm, song việc này cũng không chỉ là vì hoàn thành nguyện vọng phụ hoàng, mà là vì thu phục môn hộ phương Bắc Đại Ngụy ta, tính kế an ninh trường tồn chân chính cho các vùng phía Bắc, để ngàn vạn con dân thế hệ Đại Ngụy ta được và con cháu đời đời bọn họ ở một phương, tương lai có thể an cư, lạc nghiệp, lại không chịu đựng chiến loạn, ngày đêm lo lắng không biết cửa nát nhà tan khi nào, nằm xuống không có đất chôn!”
Y dừng lại, “Ta biết những năm gần đây trong quân có rất nhiều lời oán giận, do nhiều năm cố thủ không ra. Mấy năm qua, vì sao triều đình không thể đánh? Là vì nội bộ gặp nhiều ngăn cản, thời cơ chưa tới. Cho nên hôm nay cầu biến, đau đớn như nạo xương, chỉ có như thế, loại bỏ độc thối rữa, Đại Ngụy chúng ta mới có thể đi con đường nhân hòa chính thống. Trước đó, chỉ có thể trữ lương, nuôi ngựa, đợi ngày sau xuất kích!”
Ôn Loan trợn to đôi mắt đẹp, kinh ngạc chăm chú nhìn y.
“Ta hiểu rồi, điện hạ muốn tương lai trọng dụng Khương đại tướng quân.” Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm.
Y không đáp, lộ vẻ ngầm thừa nhận, nói tiếp, “Loan nương, hai ta quen biết từ nhỏ, người không phải cỏ cây, tâm ý của nàng đối với ta, sao ta có thể vô tri vô giác, huống chi, từ nhỏ ta và hoàng huynh đã theo Thái phó dốc lòng học tập, ơn thầy sâu nặng, nàng lại tài mạo song toàn, lan tâm huệ chất, nếu có thục nữ như nàng làm bạn, cuộc đời còn mong gì hơn?”
“Chỉ là ——” Y dừng lại.
“Sau năm mười bảy tuổi đi Bắc tuần đó, ta đã lập tâm chí. Non sông tươi đẹp của chúng ta, bao la hùng vĩ biết bao, há lại để cho vó ngựa giặc ngoại xâm chà đạp, càng không nói đến chắp tay nhường cho! Song cho dù một hạt cát hoang, cũng là tấc vàng tất tranh! Đại Ngụy đã thuận lệnh trời, đóng đô ở Cửu Châu, thì thu phục đất mất, đánh đuổi quân giặc, chính là sự nghiệp chúng ta nhất định phải hoàn thành!”
“Loan nương, nếu phụ hoàng vẫn khoẻ mạnh, hoàn thành chuyện ngài muốn làm, nếu ta vẫn chỉ là một An Nhạc Vương, chỉ cần thanh hưởng yên vui, chắc chắn ta sẽ lấy nàng làm vợ. Trong kinh con em thế gia ngưỡng mộ nàng vô số, giữa tuấn kiệt không thiếu ấy thế mà đến giờ nàng vẫn chưa lấy ai. Ta biết là ta đã lỡ làng nàng. Trước đây ta không chỉ một lần áy náy với nàng, luôn không có cơ hội mở miệng —— ”
Nước mắt không kiềm được nữa, lăn tròn trên má Ôn Loan.
Nàng dùng sức lắc đầu, “Không không, điện hạ! Ngài không cần phải nói, ta hiểu mà, ta hoàn toàn hiểu! Ngài tuyệt đối đừng tự trách! Càng không phải ngài lỡ làng ta. Không liên quan gì đến ngài. Xưa nay điện hạ luôn dùng lễ tiếp đón, là chính ta, trước giờ không nên giữ ý nghĩ không nên có mãi không thôi, khiến điện hạ thêm phần bối rối. Ta hiểu mà!”
“Ngôi vị Nhiếp Chính Vương phi, đúng là chỉ có vị nữ tướng quân ấy có thể đảm đương.”
Nàng quay đi, chùi nước mắt trên má. “Điện hạ, ta phải cảm tạ ngài, hôm nay tỏ rõ với ta.”
Thúc Thận Huy nhìn nàng, ánh mắt tràn ngập áy náy.
“Loan nương, sau này nếu nàng có chuyện không tự giải quyết được, cứ sai người đến báo.” Y cực kỳ chân thành.
“Đa tạ điện hạ. Ta đi.”
Ôn Loan lại thu lại vạt áo trước thật sâu, cuối cùng nhìn người thanh niên đối diện kia một chút, xoay người đi.
Nàng đi thật.
Thúc Thận Huy cũng không nói thêm nữa.
Y chỉ đứng lên tại chỗ, đưa mắt nhìn bóng áo đỏ kia.
Ngoài cửa sổ phía nam, cây lá đìu hiu, im ắng vắng vẻ.
Người đẹp đã đi xa, không còn thấy bóng dáng. Y vẫn bất động, tiếp tục đứng yên một mình một lát, thật lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, nghiêm nghị tập trung, cũng không biết đang suy nghĩ gì, bóng người không nhúc nhích.
Một con nhện trèo qua mạng nhện kết trên một chỗ tối góc lầu tây bắc, nhả tơ kết lưới, bận rộn, bỗng vô ý trượt chân, rơi từ mạng nhện xuống, sợi tơ nhện đong đưa đưa mấy lần trên không trung, cuối cùng kéo đứt, con nhện rớt xuống kệ kinh bên dưới.
“Ra!”
Thúc Thận Huy đột nhiên giương mắt, ánh mắt chợt sắc bén, trầm thấp quát.