Chương 15
*han nhược triêu hoa**
Hoa nở vào sáng sớm, biệt danh của ɖâʍ bụt – nhan như thuấn hoa dùng cho cô gái đẹp nè giờ cho khuôn mặt anh cũng tươi như ɖâʍ bụt luôn. ^^
“Cẩn Mỹ, trời sắp tối rồi, hay mai hãy đi.” Trần Luân bên cạnh thấy mặt trời lặn, lên tiếng khuyên can.
Thận Huy, ý kính cẩn khơi gợi cái đẹp, nên tên tự y là Cẩn Mỹ, lấy tên cúng cơm cũng hợp nhỉ?
Khương Hàm Nguyên liền nghĩ đến quyển sách mấy tháng trước vừa học, đang hơi thất thần, nghe giọng thiếu niên lại vang bên tai: “Triệu Ung khắc định họa loạn, dùng sức một người đưa nước Triệu bước lên hàng thất hùng trong loạn thế, về công lao sự nghiệp đáng xưng vị đại vương hùng mạnh nhất, thật là không quá. Nếu mai mới đi, rồi hôm sau mới về, ròng rã hồi kinh bị chậm đi hai ngày, không ổn. Đã muốn đến, lại chỉ một đêm là có thể đến, không đi tế bái một lần, không khỏi tiếc nuối.”
Y quay sang bạn tốt giải thích.
Trần Luân tên tự Tử Tĩnh, là thế tử Chu quốc công, lớn hơn An Nhạc Vương mấy tuổi. Năm ngoái anh ta lấy đường tỷ của An Nhạc Vương, là con gái của Hiền Vương, vì vợ đặc biệt được phong đến vị Vĩnh Thái công chúa, nên anh thành Phò mã Đô úy. Anh ta và An Nhạc Vương ngày thường quan hệ thân thiết, vừa là bạn giá, vừa là bạn già, vẫn luôn gọi tên riêng lẫn nhau, biết tính y, nếu đã nói thế bèn không khuyên can nữa, đồng ý.
Khương Hàm Nguyên không muốn dẫn đường cho họ. Cô cho rằng họ chỉ hỏi đường, có đi cũng phải để mai khởi hành, không liên quan đến mình, nên mới thuận miệng chỉ đường, nào ngờ vị An Nhạc Vương lại nói đi là đi, lên đường trong đêm.
Biết vậy, đã bảo là không biết.
Cô liền buồn bực bất động, định tìm lý do từ chối, tỷ dụ như nói, mình không nhớ rõ đường cụ thể, vừa định há miệng, y lại hiểu lầm, cho là cô lo không thể về doanh đúng hạn mà bị nhận trừng phạt, đưa mắt nhìn cô, “Ngươi không cần sợ, đợi khi về nếu có ai hỏi, bản vương nhất định sẽ giải thích cho.”
Trời chiều ở biên cương, sắc nắng vàng rực còn vương lại chiếu lên gương mặt đẹp của hoàng tử thiếu niên, cả khuôn mặt như phủ một tầng sáng rực rỡ.
Nhìn gương mặt trước mặt, như có ma xui quỷ khiến, cự tuyệt, Khương Hàm Nguyên không thể thốt ra lời.
Cô há miệng, từ từ ngậm lại, cuối cùng yên lặng lên ngựa, dẫn đoàn người đi đến Linh Khâu. Đi một đêm, chỉ tạm nghỉ ngắn ngủi giữa đường, cuối cùng, đến tảng sáng đã đến bên kia đồi.
Vương khí hùng uy nước Triệu cổ sớm đã bị gió cuốn đi theo năm tháng dài đằng đẵng. Lăng Triệu vương xưa, giờ đây chẳng qua cũng chỉ là một gò đất gối lên núi hoang thôi.
Đang vào cuối thu đất Bắc, sắc trời không rõ, trăng vẫn còn nhợt nhạt treo trên đỉnh núi. Người đứng ở đài cao dõi mắt ra xa, chỉ thấy một vùng bỏ hoang mênh mang. Có trận gió thu lướt qua, thổi cỏ hoang bờ lăng rì rào, chồn hoang thỏ chạy, khắp nơi đều hoang vu.
Dầu đi đường một đêm song nhìn An Nhạc Vương không hề mệt mỏi. Y đón gió sớm mang theo cái lạnh mùa thu thật đậm, đứng lặng trước gò đất Hoàng Long kia. Thật lâu sau, Khương Hàm Nguyên nghe thấy tiếng y trầm thấp thở dài: “Tích niên công cái thế, kim ngã thu thảo hoàng. Chước tửu kiêu vương thổ, bất lão duy thanh sơn*.”
(*) Công lao cái thế năm xưa, năm nay cỏ thu ta đã vàng, Rót rượu tưới vương thổ, chỉ có núi xanh không già đi.
Y lấy túi rượu từ yên ngựa, mở bấc, giơ lên cao đối diện với gò đất trước mặt, tưới rượu lên đất vàng.
“Về thôi!”
Rót rượu xong, y nói, quay đầu định đi. Trần Luân liền gọi thị vệ. Khương Hàm Nguyên cũng đi theo. Bỗng lúc này, một bóng nhạn từ phương bắc bay về phương nam xuyên qua một đám mây, xuất hiện trên bầu trời sớm mùa thu trong trẻo trên đỉnh đầu.
Có vẻ như y bị khơi hứng, dừng bước, ngẩng nhìn con nhạn trên không trung không dời mắt, nâng một tay lên.
Thị vệ hiểu ý, biết rằng An Nhạc Vương lệnh mang cung tên của ngài đến, chạy đi, lấy một bộ cung tên treo trên góc yên, lại chạy vội về, dâng đến.
Y cầm lấy, kéo cung cài tên, ngắm mũi tên theo hình bóng trên đỉnh đầu, chậm rãi di động, nhắm chuẩn đợi bắn.
Nhạn trên không trung thoảng như cảm thấy sát khí không rõ, đột nhiên hót một tiếng dài, như bi ai.
Thiếu niên không chớp mắt, ánh mắt sắc bén, ngón cái chụp cần tên hơi buông lỏng, ngay lúc y định bắn, trong đám mây vừa rồi không ngờ có con nhạn khác bay ra.
Sau tiếng nhạn kêu to không dứt, cực lực đuổi theo, rất nhanh, đôi nhạn tụ hợp, vỗ cánh bay gấp.
Khương Hàm Nguyên nhìn qua, thấy y tiếp tục ngắm một lát, nhưng thủy chung không bắn, cuối cùng nới lỏng dây cung, từ từ, buông cung, dường như từ bỏ ý định bắn nhạn.
Cánh tay buông thõng, song dường như y có phần không cam lòng, hơi nhíu mày, bỗng nâng cung cài tên lần nữa, lần này y không do dự, kéo căng cung, “Vút”, vũ tiễn bay ra, xé không, như một luồng sáng trắng vọt lên đỉnh đầu, chớp mắt liền đến cạnh đôi nhạn, lại từ giữa chúng công bằng thẳng thớm bay qua, lên cao mấy trượng, thẳng đến khi hết lực, từ không trung thật xa rơi xuống phía sau, biến mất không thấy gì nữa.
Dù vậy, cặp nhạn cũng bị kinh hãi, trong tiếng kêu to, cánh vỗ lung tung, lông rớt lả tả xuống mấy túm, xoay vài vòng tại chỗ, lúc này mới hơi định hồn sau chấn kinh, vội vội vàng vàng, cùng hốt hoảng bay tiếp lánh về phương nam.
An Nhạc Vương lúc này mới buông cung, đưa mắt nhìn đôi nhạn bay xa, nở nụ cười.
Trần Luân thấy thế, không hiểu.
“Cẩn Mỹ, đây là ý gì?”
An Nhạc Vương ném cung tên về cho thị vệ giúp y lấy cung, “Vốn tưởng chỉ là nhạn lẻ, không ngờ lại là có đôi. Trời bắc giá rét, phía trước nguy hiểm, lại vẫn song song cặp đôi canh gác cho nhau đến tận đây, thực là không dễ. Thôi, thả đi. Có điều, tên đã lên cung, không lý rút về, nên mới bắn ra dọa cho chúng giật mình, cũng không uổng phí một tên.”
Tính tình Trần Luân chững chạc, sau khi nghe xong giải thích, thấy hành động còn mang vài phần thiếu niên của An Nhạc Vương hơi đờ lưỡi, trong phút chốc không biết trả lời sao, đành không thể làm khác hơn nói, “Tiễn pháp Cẩn Mỹ so với lúc trước, lại có tiến bộ.”
An Nhạc Vương cười to một tràng cởi mở.
Có vẻ như y là người hay cười.
“Tử Tĩnh chê cười rồi. Chỉ là, luận võ công, nghĩ rằng nếu ta có thể miễn cưỡng phân cao thấp với anh có lẽ cũng chỉ mỗi một môn cung tiễn.”
Trần Luân cũng cười nói, “Thật không dám gánh rồi! Điện hạ khiêm tốn!”
Trong lúc hai người họ nói cười, thị vệ dắt ngựa tới, y xoay người phóng lên, xắn cương thu hàm, đang định giục ngựa đi thì dường như nhớ ra tên tiểu binh dẫn đường đi theo một đêm kia, quay đầu nhìn lướt qua.
Khương Hàm Nguyên còn đứng tại chỗ ngóng nhìn đôi nhạn bay đi.
Đó là một sáng sớm trong lành mùa thu phương Bắc thường lệ, nhạn nam bay về hướng kia, trời mù sương tảng sáng, mặt trời còn chưa mọc lên khỏi đỉnh núi, nhưng ánh nắng cũng đã nhuộm ráng mây, khiến cho bầu trời xanh đậm cao xa kia cũng được thoa lên lớp lớp màu phấn trong suốt, hệt như một vạt anh đào đẫm sương ngày xuân.
Cô từng vô số lần dậy sớm, thao luyện trong tinh mơ thế này, vùi đầu học tập các loại tác chiến và phương pháp giết người.
Như đây là lần đầu trong đời, cô ngẩng lên nhìn, và rồi, cô thấy được một bầu trời buổi sớm cuối thu nhẹ nhàng trong trẻo vùng biên tái.
“Ê! Lên đường!” Một thị vệ cao giọng thúc cô.
Cô nhìn đến nhập tâm, chợt nghe thúc giục, quay lại.
An Nhạc Vương và mọi người đã ngồi trên lưng ngựa, đang nhìn mình. Cô cất bước gượm đi, lại thấy y bỗng đưa tay ngoắc ngoắc với mình.
Cô đành đi tới chỗ y, đứng cách mấy bước trước ngựa, ngẩng đầu hỏi: “Điện hạ có chuyện gì?”
“Còn có thể lên cùng không?”
Khương Hàm Nguyên: “Có thể.”
“Khương Tổ Vọng luyện binh, quả là không tệ.” Trần Luân ở bên cạnh xen vào một câu.
An Nhạc Vương không tiếp lời, chỉ hơi cúi đầu, ánh mắt lướt qua tóc ướt nhẹp vì sương trên cổ áo vì đi đường cả đêm, tiện tay cởi áo khoác ngoài bằng gấm dày màu khói xanh nhạt trên người, vứt sang cô.
“Hô”, chiếc áo khoác còn mang hơi ấm của nguyên chủ, đột nhiên phủ xuống vai lạnh của cô. Trong hơi thở cô cũng bị một mùi như trầm hương huân, cực kì nhạt nhưng quả thật là có, xộc vào.
Khương Hàm Nguyên quen nghe mùi mồ hôi trộn bùn trên người mình, trong tích tắc lại không quen mùi hương nhè nhẹ sạch sẽ mà trầm tĩnh phủ lấy mình.
Cả người cô đột nhiên cứng đờ, thẳng tắp, vô thức nín thở. Áo khoác ngoài ném tới kia, so với đầu và vóc người cô khi đó cũng thật quá lớn, vừa khoác lên vai cô đã rớt xuống. Sắp rơi xuống tới đất, cô mới giật mình, chợt đưa tay, nắm chặt lấy.
Dáng vẻ này rơi vào mắt y, chắc rất buồn cười.
Y lắc đầu, lại mỉm cười, dưới bầu trời hửng sáng còn mù sương kia, nhan như triêu hoa.
“Nhóc, cưỡi ngựa không tệ, dẫn đường cũng không tệ. Còn nhìn nữa? Về thôi!” Y dùng giọng khen ngợi nói một câu rồi lập tức bỏ lại cô, cưỡi ngựa đi.
Khương Hàm Nguyên rùng mình một lát, bỗng hoàn hồn, lung tung cuốn áo khoác ngoài, cũng vội vàng lên ngựa, đuổi theo.
Hôm đó chạng vạng tối bọn họ mới về tới. Khương Hàm Nguyên không muốn để y biết được thân phận, về tới chỗ gặp nhau hôm qua liền từ sau đuổi kịp trả áo, lập tức chuyển hướng, định rời đoàn.
“Dừng lại!”
Cô chạy chưa được mấy bước, chợt nghe tiếng y sau lưng. Cô quay lại, thấy y cởi một viên ngọc bội bên hông ném qua mình.
“Nhóc, cảm tạ đã dẫn đường! Tuổi ngươi còn nhỏ, chưa đủ để nhập ngũ, thấy ngươi cũng ngây ngốc, nếu ra trận thật e là phải dâng cả mạng! Nếu vì nhà nghèo quá phải tòng quân, cầm cái này hồi hương, tìm viên quan lớn nhất nói là bản vương cho, đổi vài mẫu ruộng chắc đủ, về sau ở nhà phụng dưỡng song thân cho tốt, đợi qua mấy năm, cưới thê thất, còn hơn là ngươi bán mạng trong quân ngũ!”
Thiếu niên kia nói xong, liền xách cương phóng ngựa đi thẳng, Trần Luân theo sát phía sau, đám còn lại phần phật đuổi theo, một đoàn phi nhanh về doanh, dần biến mất trong tầm mắt.
Trong tai bỗng ập tới một tràng reo hò cực lớn, Khương Hàm Nguyên cảm giác xe ngựa giảm tốc độ, cuối cùng, từ từ dừng lại.
Cô biết, điểm kết của chuyến đi dài đăng đẳng này – phủ An Nhạc Vương phủ xưa kia đổi thành Kỳ Vương phủ, giờ lại gọi là phủ Nhiếp Chính Vương phủ, cuối cùng cũng đã đến.
Chốc lát, cánh cửa trước mặt cô này sẽ được người ở bên ngoài mở ra, người đàn ông tên là Thúc Thận Huy, sẽ đưa cô xuống, kết thúc buổi lễ, sau đó, là đêm dài dằng dặc chỉ có hai người mặt đối mặt.
Cô nhắm mắt lần nữa, thầm tính đại khái thời gian quay về.
Cửa chính phủ Nhiếp Chính Vương mở rộng, trước cửa đèn đỏ treo cao, nhìn vào trong, một lối đi thật dài, hai bên đình đốt đầy đèn, như con rồng lửa, chiếu bên trong sáng rõ như ban ngày.
Nhiếp Chính Vương xuống ngựa, đi đến xe hoa, sắp dẫn Vương phi y vừa cưới bước vào cánh cửa này.
Phò mã Đô úy Trần Luân, kiêm tân chưởng Thiên Môn ti kinh thành và bạn giá của Nhiếp Chính Vương nhiều năm, chuyện như đêm nay, tất nhiên là đi cùng đoạn đường này.
Nhưng đoạn đường này, tinh thần anh ta căng thẳng hết mức, không dám lơi lỏng một chút.
Sau khi Tề vương Thúc Huy “ch.ết bất đắc kỳ tử” vào thu năm ngoái, văn kiện tố giác băng đảng tôn thất Thành vương gửi đến triều đình không ngừng, người liên lụy đông đảo, ban đầu cả An Bắc Đô hộ Khương Tổ Vọng cũng ở trong đó, gọi là có bao năm tư giao với Thành vương. Sau này khi tin Nhiếp Chính Vương cưới Khương nữ làm phi đã xác thực, Khương Tổ Vọng mới được bỏ ra khỏi danh sách vạch tội. Sau đó, hai tháng sau, cũng chính là cuối năm ngoái, Thành vương lại bị người tố giác, gom binh mã riêng với chứng cứ vô cùng xác thực, Thành vương biết không có đường lui, trong lúc vội vàng khởi sự ở Thanh Châu, không quá nửa tháng, sự bại, Thành vương tự sát, một dòng con cháu bao gồm cả họ hàng vây cánh đều bị tru sát, còn lại buộc rời ra lĩnh ngoại, suốt đời không được về triều.
Dầu họa loạn đã trừ khử, chưa biết chừng có bỏ sót tàn nghiệt dư đảng mưu tính phản công. Ngày như hôm nay, lộn xộn đông người, sao anh ta dám lười biếng, cả đoạn đường từ Vị Kiều vào thành đến phủ Nhiếp Chính Vương, ngoại trừ điều động cấm quân hai ti và minh vệ thông thường, ven đường còn an bài cả ngàn trạm gác ngầm, nghiêm mật giám sát theo dõi người xem hai bên đường và nhà cửa, kể cả mái nhà, phòng có người ẩn nấp sinh sự.
Rốt cuộc cũng đến giờ, Nhiếp Chính Vương và địch xa nghi trượng của Vương phi Khương thị, một đoàn người tầng tầng lớp lớp, đã đến bên ngoài cửa chính phủ đệ.
Bước vào cánh cửa chính này, nghi lễ đám cưới long trọng cả một tòa thành để mắt đến đêm nay, xem như vượt qua trọn vẹn.
Trần Luân đứng tại chỗ, ánh mắt rời khỏi bóng lưng Nhiếp Chính Vương đi về phía địch xa, quét quanh một lần.
Hôn nghi tán lễ là do các quan viên tới từ Lễ bộ và Hồng lư, cả đoàn mặc quan phục, ai đứng chỗ ấy, đang chờ Nhiếp Chính Vương đón Khương nữ từ xe hoa xuống, đi vào.
Đêm nay, các nhân viên có thể đứng gần ở đây, trên có các quan từ nhị phẩm trong triều trước mắt, dưới có tùy hành và thủ vệ các bộ, toàn bộ đều được âm thầm tr.a xét để được yết kiến, không có bất cứ vấn đề gì.
Chung quanh cửa chính Vương phủ, lối đi trống trải, không có góc ch.ết.
Cuối cùng Trần Luân hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc này, khi ánh mắt quét đến giao lộ đối diện ngoài mấy trượng bỗng khựng lại.
Chỗ đó có đông đảo dân chúng trong thành tụ tập xem địch xa đón dâu đêm nay, toàn bộ đều đã bị ngăn ngoài chướng ngại xếp trước trên đường phía ngoài giao lộ. Nhưng hiện giờ lại thấy một đứa bé thoát ra khỏi đám đông.
Từ chỗ Trần Luân nhìn lại, đứa bé có vóc dáng tầm sáu bảy tuổi, xem thì có vẻ là nghịch ngợm tránh khỏi mắt người lớn, một mình tung tăng về phía bên này.
Không đợi Trần Luân phát lệnh, chỗ gần giao lộ nhất lập tức có hai thủ vệ bước lên định ngăn đứa bé lại.
Không ngờ, đứa bé vấp ngã, người nhào xuống đất. Thủ vệ xoay người định bắt, đứa bé chợt cuộn tròn cả người như một khối cầu trên mặt đất lăn xuyên qua dưới đũng quần một người, rồi tiếp tục lăn tới phía trước, tốc độ nhanh lạ thường.
Đôi ngươi Trần Luân bỗng co rút.
Anh ta đã nhìn rõ. Đây không phải một đứa bé, mà là một người lùn!
Trong tửu quán và nhạc phường rộng khắp Trường An, không thiếu những người dùng cơ thể không trọn vẹn mua cười để đổi lấy sinh kế. Nhưng xuất hiện ở đây đêm nay, ngụy trang thành một đứa trẻ, thân phận gì, đã rõ.
Bảy tám thủ vệ khác quanh giao lộ cũng đã kịp phản ứng, cùng với hai bạn mới vồ hụt, cùng phi thân lên, dũng mãnh lao tới người lùn đang lăn, nhanh chóng vây kín.
Người lùn bị ép dừng lại, song, ngay giây phút đó, rút từ dưới áo ra một cây nỏ.
Tích tắc, một mũi tên phóng ra.
Tầm bắn cây nỏ không xa như cung, nhưng xét về hữu hiệu trong khoảng cách gần, tốc độ và lực đạo lại hơn cung. Mũi tên được bắn từ cây nỏ cơ được đặc chế, thậm chí có thể xuyên từ trước ngực ra sau lưng người, lực đạo cực kỳ kinh khủng.
Trần Luân không để ý gì khác, nhào đến Nhiếp Chính Vương đứng cách mình không xa.
Nhưng, không còn kịp.
Cho dù đã dùng hết toàn lực, anh ta vẫn không đuổi kịp trận bão tên bắn ra. Anh trơ mắt nhìn nó bay lướt qua mắt mình như một tia chớp. Ngay tích tắc xẹt qua đó, cơn gió sắc lạnh mù mịt kéo ra một vệt sắc lam âm u trước mắt anh ta. Là màu của kịch độc. Đám tên độc này, lại ở khoảng cách gần, tiếp tục lướt qua cạnh mấy vị chủ quan Lễ bộ và nghi tào không hề cảm giác chuyện gì, thẳng đến bóng lưng đang đứng trước địch xa, bắn đến rất nhanh.
Tim Trần Luân vì ngập trong tuyệt vọng cực kỳ và cảm giác sợ hãi, như muốn nổ tung trong lồng ngực. Thậm chí anh ta nghe rõ ràng trong tai mình, tiếng áp lực anh ách gột bằng máu.
Trong địch xa, Khương Hàm Nguyên bỗng xoay người tung váy, nhanh như chớp, một chiêu rút cây chủy thủ chưa từng rời người mình, tung người toan phá cửa mà ra, đúng lúc này, từ trên địch xe vốn lặng lẽ như không hề có ai ngồi, chợt có bóng đen vọt ra, năm ngón tay mở lớn, cánh tay lướt qua chỗ vừa ngồi rút ra một cây đao.
Mũi tên bắn trên không trung bị cắt thành hai đoạn, phần sau cán tên xoay tròn, im ắng rơi xuống, phần mũi tên đang bay bị mất phương hướng, nhưng lực vẫn chưa mất, cùng với một tiếng phụt nặng nềcắm thật sâu vào bóng đổ trên đất cạnh xe, chỉ còn một đoạn cán lộ trên mặt đất.
Lửa trượng soi sáng gương mặt người kia, ra là tướng quân cấm quân Lưu Hướng. Đêm nay ông tự thân lái địch xe cho đại hôn Nhiếp Chính Vương.
Mà mọi chuyện phát sinh, từ đầu tới cuối, không quá một hơi thở.
Lúc này, chủ trì nghi lễ trước cổng chính Vương phủ mới vừa kịp phản ứng, chủ quan và đám người trái phải phía sau mới đột nhiên dừng lại, lộ vẻ hoảng sợ trên mặt. Còn dân chúng trên giao lộ bị thủ vệ bao vây che chắn càng không thấy rõ, cho nên, chỉ biết họ huy động nhân lực vây bắt một đứa trẻ nghịch ngợm lỡ lọt vào khu cấm, dấy lên trận bạo động nho nhỏ.
Khương Hàm Nguyên dừng bước sau cửa xe. Rất nhanh, cô lại nghe tiếng chúc tụng ngoài xe trở lại. Có người bước đến mở cửa. Cô nhanh chóng lùi lại, xoay người giấu chủy thủ về, còn chưa kịp ngẩng đầu, cảnh trước mắt chợt bừng sáng, ánh sáng rực rỡ hắt ra từ cửa lớn Vương phủ bỗng tràn vào trong xe.
Trước mặt hai cánh cửa vẽ địch vân mạ vàng, từ hai bên trái phải được hai lễ quan mở ra.
Nhiếp Chính Vương Thúc Thận Huy một thân lễ phục, nghiêm chỉnh đứng trước xe.
Cửa xe mở ra, y đưa mắt, nhìn cô gái trong xe.
Cô buông lỏng tay cầm chủy thủ, ngẩng lên.
Hai người liền, bốn mắt nhìn nhau một chốc.
Ánh đình sáng rực, bao gồm cả bóng dáng người đàn ông đón nàng ở cửa xe này, cũng vọt vào trong đôi ngươi của cô.
Tựa như một chốc trước chưa từng xảy ra chuyện gì, ánh mắt y long lanh trong trẻo, không chớp mắt, chăm chú nhìn cô, duỗi tay về trong xe cô.