Chương 21

*ai ta vợ chồng, cần gì khách khí thế*
Hai người vào tân phòng Phồn Chỉ viện, Thúc Thận Huy cởi lễ phục, thay xong y phục tìm đến trước mặt Khương Hàm Nguyên.


“Hôm nay ta nghỉ phép, cũng là ngày đầu nàng vào vương phủ ta, có muốn ta tiếp nàng không? Ta đưa nàng đi, chỉ nơi chỗ này kia tí cho nàng biết đường.” Y mang nụ cười trên mặt mời.
“Đa tạ. Không cần.”


Cô cự tuyệt, hẳn y có đoán trước, hoặc do câu nói ban nãy, thật ra chẳng qua cũng chỉ là ngòi nổ thôi. Y gật đầu, “Cũng được, vậy nàng tuỳ ý nhé, ta không quấy nhiễu nàng. Ban ngày ta ở Chiêu Cách đường, nếu nàng có việc, luôn có thể sai người đến gọi.”


Khương Hàm Nguyên nói: “Ta chẳng có việc gì trong phủ, chi bằng ra ngoài, có chút chuyện riêng muốn làm. Ngài cho mượn người chỉ đường giúp ta là được.”


Thúc Thận Huy cũng không hỏi nhiều, quay lại gọi Trương Bảo, dặn dò: “Vương phi muốn xuất phủ, cậu dẫn đường cho Vương phi. Bảo Vương Nhân cùng đi.”
Trương Bảo lập tức khom người thưa vâng.


Thúc Thận Huy nhìn Khương Hàm Nguyên nhẹ gật đầu, bảo đi sớm về sớm, nói xong quay người liền đi, bước vài bước, lại nghĩ tới chuyện gì, dừng bước nói, “Đúng rồi, mấy ngày tới, nàng sẽ phải nhận không ít lời mời dự tiệc tùng bái kiến, nếu nàng không tính kết giao, ta bảo người phiên dịch trong phủ xử lý, hồi đáp thay nàng.”


available on google playdownload on app store


Thúc Thận Huy nói xong, tự lo đi phần mình. Khương Hàm Nguyên thay thường phục, đội nón lá, mang theo mấy món. Trương Bảo theo cô, đóng vai gã sai vặt bình thường, thống lĩnh hộ vệ Vương phủ Vương Nhân dẫn theo hai thủ xạ lanh lẹ, xa xa đi theo sau, dẫn ngựa trang phục nhẹ, ra từ cửa hông vương phủ, vào phố thị Trường An.


“Vương phi, nô tỳ từ nhỏ lớn lên ở Trường An, không phải nô tỳ nói ngoa, bất kể là đường lớn hẻm nhỏ, chỉ cần Vương phi nói tên, nô tỳ đảm bảo có thể đưa ngài đến. Trong ngoài Thành bắc, từ đường Thừa tướng, miếu Hỏa thần. Trong ngoài Thành đông, sông Long Thủ hà, phố đèn lồng. Trong ngoài Thành nam, miếu Quan đế, ao Kim Ngư. Thành tây thì có miếu Thành hoàng với núi Bách Hoa, tất cả đều là chỗ chơi vui. Nếu không biết tên cũng chẳng sao, Vương phi cứ nói quanh đấy có chỗ nào, nô tỳ cũng có thể tìm cho ngà!”


Vừa ra ngoài, Trương Bảo liền bô bô nói một tràng, dáng vẻ nhìn có phần rất vui.
Đúng là cậu đang rất vui sướng.


Thật ra mà nói, trên đỉnh đầu có cấp trên như lão thái giám Lý Tường Xuân mày nhíu có thể kẹp ch.ết con muỗi, cậu có thể nhanh chân đi khắp bốn phìa hoàng thành ấy hoàn toàn là nhờ phúc Thiếu đế hiện giờ. Lúc trước Thiếu đế thường xuất cung đến vương phủ, đến vương phủ rồi chạy ra ngoài, Trương Bảo theo hầu, cứ thế, đi theo gần như một lượt toàn bộ xó xỉnh thành Trường An. Mấy năm nay Thiếu đế bị cực kỳ câu thúc, cậu cũng không có nhiều cơ hội ra ngoài như trước. Chẳng ngờ nữ tướng quân vừa đến, ngày thứ hai sau cưới, không ở trong Vương phủ bầu bạn Nhiếp Chính Vương, trực tiếp ra ngoài, dắt theo mình có thể ra hóng gió, tốt đẹp đến vô cùng.


Ấn tượng của Khương Hàm Nguyên với cậu tiểu thái giám lại tốt, đưa ra một tờ giấy. Trên giấy liệt kê tầm mười địa chỉ, đều là địa chỉ nhà của quân sĩ trong Thanh Mộc doanh đến từ Trường An hay lân cận. Giờ vào kinh, cô tiện thể giúp mấy binh lính gửi thư nhà hoặc tiền để dành trong quân doanh.


Trương Bảo đi theo hầu Thúc Thận Huy, lúc là An Nhạc Vương Thúc Thận Huy ngày ngày đọc sách, lâu ngày, cậu cũng có thể nhận biết mấy chữ, liếc qua, bảo không thành vấn đề.
Khương Hàm Nguyên đi trước tiên chính là Dương gia của Dương Hổ.


Tổ tiên của Dương Hổ là quận công, cha của cậu trước kia phạm tội, ch.ết bệnh trong ngục, sau tuy được chứng thực là bị thuộc hạ lén bố trí, song vì tội thiếu giám sát, tước đi tam đẳng, gia đạo suy tàn. Dương Hổ xếp thứ bảy trong các anh em tông tộc, có thể thấy dòng họ ngày xưa lớn mạnh, xảy ra chuyện xong, họ hàng qua lại ngày càng thưa thớt, hiện giờ trong nhà còn vợ chồng một người anh trưởng, làm một chức quan nhỏ ở kinh thành, nỗ lực chống đỡ môn hộ.


Khương Hàm Nguyên đến nhà chưa báo thân phận, chỉ nói mình là người ở gần Tây Hình Nhạn Môn, vì ngày thường qua lại với người trong quân doanh, quen biết Dương Hổ, hiện giờ vừa lúc có việc ở Trường An, bèn giúp Dương Hổ tiện thể gửi thư nhà, nếu họ có món gì cần mang về, cũng có thể giao cho cô.


Từ sau khi Dương Hổ tòng quân, nhiều năm chưa từng về nhà, anh trưởng nghe hỏi kinh ngạc vui mừng, nhận thư xong liên tục cảm tạ, thấy cô là phận gái, bèn gọi mẹ vợ và cô con gái một dưới gối ra. Người một nhà rất cảm tạ cô. Dương mẫu hỏi thăm tình hình Dương Hổ trong quân, Khương Hàm Nguyên không sợ bị làm phiền, kể từng việc một, nói cậu tác chiến anh dũng, nhiều lần lập công cực khổ, nghe xong Dương mẫu vừa chua xót vừa mừng rỡ, vừa cười, vừa cúi đầu chậm khóe mắt.


Lúc Khương Hàm Nguyên kể, cô để ý đứa cháu gái còn nhỏ của Dương Hổ vẫn nấp sau lưng mẹ vụng trộm nhìn mình. Ngồi một lát, nói xong, cô bảo có việc phải đi, Dương gia cật lực phần cơm, cô từ tạ, đứng dậy trước, mỉm cười với cô bé, vẫy tay.


Mắt cô bé sáng lên, song vẫn có chút ngượng ngùng, giấu hai tay sau lưng không dám tiến lên Khương Hàm Nguyên liền đi tới trước mặt em: “Ta đoán thử nhé, tên em, có phải là Quả?”
Cô bé kinh ngạc, quên cả ngượng ngùng, “Sao chị lại biết em tên Quả?”


Khương Hàm Nguyên nói: “Là chú Hổ của em kể cho ta. Cậu ấy từng đề cập, trong nhà có cô cháu gái tên Quả, lúc cậu ấy rời Trường An, bé Quả mới ba bốn tuổi, bây giờ nhoáng một cái đã nhiều năm, e đã thành đại cô nương, sẽ quên người chú là cậu ấy.”


Quả vội vàng lắc đầu: “Không đâu! Nhờ chị chuyển lời đến chú, cha mẹ thường nhắc đến chú, em luôn nhớ người!”
Khương Hàm Nguyên moi một túi bánh kẹo lúc đi nhớ tới mới mua tiệm già hào trên đường, “Đây là tiền chú Hổ nhờ ta, cố ý dặn ta mua chuyển cho em.”


Cô bé đầy ngạc nhiên vui mừng, song lại không dám nhận, quay lại nhìn cha mẹ. Mẹ cô bé còn kinh ngạc hơn cả Quả, không ngờ chú Út luôn cẩu thả, xa nhà nhiều năm, vẫn không quên nhờ người mua quà vặt cho Quả, tin là thật, liền cười bảo con tiếp lấy, lại tạ ơn Khương Hàm Nguyên, cảm phiền cô rồi.


Khương Hàm Nguyên liền cáo từ đi, bé Quả theo người lớn đưa cô một đoạn, sắp đến cổng, Khương Hàm Nguyên thấy cô bé muốn nói lại thôi, liền cười hỏi.


Quả lấy dũng khí: “Chị ơi, chị từ bên ấy đến, vậy chị từng gặp mặt Trường Ninh nữ tướng quân chưa ạ? Ngài ấy có phải nữ thần tiên trên trời hạ phàm không? Hôm qua em nghe người ta nói, nữ tướng quân lấy Nhiếp Chính Vương, trong thành rất nhiều người đi xem. Em cũng muốn đi xem ngài ấy dáng vẻ ra sao, nhưng có quá nhiều người, mẹ sợ chen chúc, không cho em đi.”


Đang nói chuyện, đoàn người đã đến cổng. Khương Hàm Nguyên dừng lại.
“Nữ tướng quân cực kỳ bình thường, nữ thần tiên hạ phàm thế nào được?”
“Thế nhưng ngài ấy làm nữ tướng quân mà!” Lá gan bé Quả dần lớn, không tin cô, lắc đầu nói.


“Ấy là vì từ nhỏ cô ấy đã lập chí tòng quân, về sau mỗi một ngày đều đang vì chí hướng của mình mà cố gắng thôi.”
“Thế là có thể lợi hại giống như nữ tướng quân sao ạ?” Cô bé vẫn bán tín bán nghi.


“Muốn trở thành người thế nào, cứ cố gắng làm theo mục tiêu. Bất kể cuối cùng có thể đạt thành hay không, thì cũng đã cách mục tiêu ngày càng gần.” Cô suy nghĩ đoạn, lại đáp.
Cô bé ngửa mặt nhìn cô, cái hiểu cái không. Mẹ bé kéo con ra sau cửa, cười bảo thất lễ, để khách chê cười.


Khương Hàm Nguyên cười nói không sao, đang định đi, chợt Dương mẫu được một lão bộc nâng đỡ chạy ra, đưa một túi hầu bao, lẽ ra năm ngoái đã may hai bộ quần áo mùa đông và hai đôi giày, vì chẳng tìm được người tiện đường, giờ vẫn còn nằm trong tay, hỏi cô quay về có tiện, có thể hỗ trợ mang giúp y phục cho con không.


“Tiểu thư đã hỗ trợ đưa thư về, hầu lão thân lảm nhảm hồi lâu, đến cơm cũng chưa ăn đã đi, vốn thật chẳng dám mở miệng. Chỉ là Thất Lang từ bé đã hao áo giày, lão thân sợ nó ở bên kia mặc hỏng không có thứ thay giặt, đành phải mặt dày đánh một tiếng hỏi tiểu thư…


Khương Hàm Nguyên không đợi Dương mẫu nói xong đã đồng ý, đang tính qua nhận lấy, Trương Bảo đang chờ cạnh thềm buộc ngựa ngoài cửa trông mong nhìn quanh chợt thấy, nhanh chóng chạy tới, một tay đoạt mất, miệng nói: “Nô tỳ nhận được rồi ạ! Vương phi ngài không cần!”


Vừa dứt, chủ bộc một nhà Dương gia trong cửa ngoài cửa, giương mắt nhìn sang.


Người ngoài còn chưa kịp tỉnh thần, anh trưởng của Dương Hổ lại là người chốn quan trường, huống hồ lúc trước khi Dương gia còn chưa suy tàn, ít nhiều anh ta cũng đã gặp qua ít việc đời. Ban nãy luôn cảm thấy cô gái này ăn mặc đơn giản như trai ăn nói tự nhiên, đã không giống người bình thường, lại hết sức quen thuộc mọi việc quân doanh, lại liên tưởng đến đại hôn Nhiếp Chính Vương hôm qua, trong lòng cất lo nghĩ, song tưởng tượng lại, nếu thật sự là nữ tướng quân, nay ngài đã là Nhiếp Chính Vương phi cao quý, sao có thể tự thân đến nhà mình dòng dõi thế này đưa tin hỏi thăm, không sợ người khác làm phiền hầu mẹ mình chuyện trò hồi lâu, huống chi, mới là ngày vừa sau tân hôn. Cho nên suy nghĩ kia chợt lóe thôi.


Anh ta tuyệt đối không thể ngờ, lại là thật, vội vàng mấy bước đến gần cô, cúi người hành lễ: “Vi thần bái kiến Nhiếp Chính Vương phi! Vừa rồi không biết là Vương phi đích thân đến, có nhiều lạnh nhạt, Vương phi thứ tội!”


Trên dưới một nhà Dương gia sợ ngây người cũng kịp phản ứng, theo anh trai Dương Hổ, rối rít từ trong cửa ra chào, mẹ Dương Hổ càng sợ hãi, liên mồm xin thứ lỗi, không dám xưng ngang hàng, xin Vương phi để đồ lại, không dám cực khổ ngài hao tâm tổn trí.


Khương Hàm Nguyên quét mắt qua Trương Bảo ôm túi đồ, Trương Bảo biết mình lỡ lời gây chuyện, rụt cổ vả miệng mình.


Khương Hàm Nguyên đi tới, đỡ Dương mẫu từ dưới đất lên, lại bảo anh trưởng và chị dâu Dương gia đứng dậy cả, nói, “Dương Hổ là tiểu tướng đắc lực dưới trướng của ta, cậu ấy ra sức vì nước, ta cũng chỉ thuận đường, huống chi cũng tiện tay thôi, có gì không dám nhận. Các người cũng đã nhiều năm chưa từng tin tức qua lại, hẳn rất nhớ nhung cậu ấy, hôm nay ta không có chuyện làm, bèn ra ngoài. Lão phu nhân yên tâm ở nhà bảo dưỡng, đợi ngày kia, vừa bình yên, Dương Hổ lập công về nhà, lão phu nhân còn nợ cậu ấy một mối hôn nhân tốt đẹp.”


Cuối cùng tất cả trên xuống dưới nhà họ Dương đều thả lỏng. Dương mẫu và gia đình anh trưởng Dương gia vui vẻ ra mặt, không ngừng khom người tạ ơn, lại cung thỉnh cô vào ngồi. Hàng xóm thấy ngoài cổng Dương gia có động tĩnh, cũng rối rít ra xem đến cùng.


Khương Hàm Nguyên từ chối khéo, thấy cô cháu nhỏ của Dương Hổ ngượng ngùng núp một mình sau cửa, chỉ lộ cái đầu, mở to cặp mắt đang nhìn mình, có phần đáng yêu, liền lại cười nhẹ với bé một tiếng, lập tức phóng lên ngựa, giục ngựa rời đi, bé Quả như nhận được nụ cười của cô cổ vũ, bỗng chạy vội từ sau cửa ra, ngang qua những người lớn còn đang thi lễ tiễn đưa, trực tiếp chạy vội tới dưới ngựa cô, ngửa lên nhìn cô trên lưng ngựa, cặp mắt sáng lấp lánh: “Nữ tướng quân! Thì ra chị chính là nữ tướng quân!”


Khương Hàm Nguyên ừ đáp, ngồi trên ngựa cúi đầu nhìn bé như hỏi đùa, “Em không sợ ta sao?”
“Không!” Quả dùng sức lắc đầu, “Em không sợ! Nữ tướng quân cũng biết cười! Chị cười thật là dễ nhìn!”
Khương Hàm Nguyên sửng sốt.


Đây là lần đầu tiên trong đời cô nghe có người hình dung mình như thế, bật cười lắc đầu, cúi người xuống, đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mại của bé Quả, trả cô bé lại cho mẹ đang thấy thế cuống quýt đuổi theo xin tội, giục ngựa đi.


Bên này Dương gia cung kính tiễn đưa xong, hàng xóm lại dò hỏi, biết được tường tận, kinh ngạc cực kỳ, hâm mộ bàn tán ầm ĩ không đề cập tới nữa. Sau khi Khương Hàm Nguyên đi ra, Trương Bảo không dám tiếp tục chủ quan, dẫn cô thuận lợi tìm tiếp mấy hộ, giao thư nhà và tiền cho từng nơi, báo tin tình hình con trai trong quân của các mẹ, gặp nhà có gia cảnh nghèo túng quẫn bách liền tự mình thêm ít tiền, nếu đối phương muốn tiện thể gửi đồ, cũng nhận hết.


Độ rộng lớn của hoàng thành Trường An, vượt khỏi tưởng tượng của Khương Hàm Nguyên, hối hả ngược xuôi bận rộn mãi lâu, đến khi trời muộn, cũng chỉ đi được năm sáu nhà, còn mấy hộ xa và ở ngoài thành, hôm nay không còn kịp mới gác lại mấy hôm tới. Đến khi cô trở lại vương phủ, trời đã tối hẳn, Thúc Thận Huy còn trễ hơn cô, vẫn còn ở bên Chiêu Cách đường.


Trang thị nói, hoàng hôn Nhiếp Chính Vương có sai người đến hỏi, biết cô chưa về, cũng không tới đây dùng cơm.
“Điện hạ còn nói, nếu Vương phi về, báo ngay cho ngài biết. Bên ngoài lạnh, Vương phi vào ủ ấm tay chân trước, dùng chút cơm canh, tôi sẽ gọi người đi mời điện hạ về.”


Trang thị lệnh thị nữ phục vụ cô, đang định tự đi, bị Khương Hàm Nguyên gọi lại, bảo không cần cố ý đi mời.
Trang thị cười nói: “Vương phi đã về, há có thể không báo điện hạ biết?”
Khương Hàm Nguyên thật sự không muốn.


Nếu y bị gọi về, lại phải cực y hao tâm tốn sức nghĩ cách ứng phó mình thế nào. Trong lòng y chắc hẳn cũng mệt mỏi, cô cũng chẳng muốn khó xử người khác, cũng làm chính mình không thoải mái.


Cô biết Trang thị định không chịu nghe mình, bèn đổi giọng, “Như vậy làm phiền ma ma, sang báo điện hạ một tiếng, rằng hôm nay ta đi rất nhiều, người cũng mệt mỏi, nếu bên ấy điện hạ có việc, không cần đặc biệt quay về vì ta, ta cũng sẽ tự nghỉ sớm.”
Trang thị dừng đoạn, song cũng rất nhanh đáp vâng, lui ra.


Quả nhiên Thúc Thận Huy không về ngay. Khương Hàm Nguyên dùng cơm, Trang thị gọi thị nữ chuẩn bị xong nước nóng gội đầu. Thị nữ vốn định ở một bên hầu hạ, bị cô từ chối, tự tắm xong, bước ra, tóc ướt. Trên giường còn đặt một chiếc lồng hun. Lồng hun giống một chiếc trống, bên trong trống rỗng đốt than và huân hương, bên ngoài phủ một lớp màng mỏng, sờ lên rất ấm, vào ngày đông, người có thể nằm lên sưởi ấm, cũng có thể dùng xông quần áo hoặc hong tóc.


Trang thị giúp cô sấy khô tóc, để cô nằm tựa vào, lại kê nệm êm sau lưng cô, rồi ngồi quỳ sau lưng cô trải tóc cô đều lên lồng hun, để sấy nhanh khô, giữ trong lòng bàn tay, dùng lược tê giác tỉ mỉ chải giúp cô, vừa chải vừa khen, “Tóc Vương phi thật sự đẹp, vừa đen, vừa dày, lại bóng mượt, còn hơi mát, sờ vào như tơ lụa Giang Nam quê Thái phi, không biết bao nhiêu thiếu nữ ao ước. Xưa kia tôi theo Thái phi vào cung, có mấy năm, con gái Trường An lưu hành búi tóc mẫu đơn một thời, tóc dày chải lên nhìn mới đẹp, như của Vương phi vậy, không ít cung phi tóc mảnh lại mềm đành phải dùng tóc giả chêm vào. Tôi còn nhớ có hai phi tử còn nhỏ vì tranh một lọn tóc giả đẹp nhất, không ai nhường ai, cuối cùng còn ầm ĩ ra trước mặt Thái phi nhờ bà phân xử, bây giờ nhớ lại vẫn buồn cười, thật đáng tiếc…”


Khương Hàm Nguyên vừa tắm rửa, đệm mềm mại kê dưới người, mùi thơm ngào ngạt, ấm áp, rất dễ buồn ngủ, Trang thị còn nhẹ giọng thì thầm bên tai kể chuyện cũ trong cung, cô cũng chẳng hứng thú với mấy chuyện cung phi lục đục nhau, nghe như bị thôi miên, càng buồn ngủ.


Trang thị tự nói dông dài mãi lâu, chẳng thấy trả lời, nhìn sang, nữ tướng quân đã khép mắt, không khỏi cười thầm, thấy tóc cô đã khô, bèn gọi thị nữ đi lên, nhẹ nhàng rút lồng hun. Khương Hàm Nguyên giật mình, mở mắt, Trang thị cười để cô nghỉ ngơi, tắt nến, chỉ còn một chiếc chiếu sáng, rồi thả màn rời khỏi, gài cửa lại.


Ánh đèn tối xuống, Khương Hàm Nguyên duỗi lưng, tóc tản ra, nhào vào gối mềm, nhắm mắt, ngủ thiếp đi rất nhanh.


Thúc Thận Huy về Phồn Chỉ viện đã qua giờ Tuất, hạ nhân trực đêm đều về phòng, viện lạc lớn yên ắng không người, chỉ có hàng đèn lồng trên hành lang treo vì đại hôn đêm qua sáng một hàng, ánh đỏ rực chiếu vào tuyết đọng lớp mỏng trên mái nhà đối diện.


Y vốn tắm rửa bên tẩm đường ở Chiêu Cách đường rồi mới về, không gọi ai, tự mình trực tiếp về tân phòng. Một người đi trên hành lang, lúc sắp đến, thấy cửa sổ lộ ra sắc nến phía trước, bước chân vốn không nhanh càng thêm chậm, đến nơi, đầu tiên dừng một chặp trước cửa, định đẩy cửa, hơi chần chừ, lại đưa tay, nhẹ gõ hai lần. Gõ xong, không nghe thấy đáp lại liền chậm rãi đẩy cửa ra, xuyên qua gian ngoài đi vào phòng trong, hơi ấm từ lò bỗng đập vào mặt người, y vòng một vòng qua màn thả, dừng bước.


Trong phòng chỉ đốt một ngọn nến, tỏa ra ánh ấm áp lặng lẽ màu quýt. Mượn ánh sáng, Thúc Thận Huy nhìn thấy bóng cô nhắm mắt nằm trên gối trong, quả nhiên đã ngủ thiếp đi.
Thúc Thận Huy đứng tại chỗ.


Y xuất thân từ hoàng thất, là đứa con yêu quý của vua, thời niên thiếu hăng hái, trải qua lần lượt cẩm tú phú quý nhân gian, bây giờ lại là Nhiếp Chính Vương cao quý, dưới một người, trên vạn người. Hơn hai mươi năm trong đời y, chỉ cần y muốn thì y có thể tùy tâm sở dục, cho dù là tính kế quyết định cho triều đình, y cũng có thể xưng trí tuệ vững vàng, chưa từng thử qua thất bại, có thể nói độc chiếm đắc ý được trời cao hậu ái.


Song bây giờ, khi y bước vào cuộc hôn nhân y tính toán mọi cách mưu đồ được, lần đầu tiên trong đời y lại có một loại cảm giác bất định.
Mọi cảm giác bất định này, đều là đến từ nữ tướng quân Khương gia, vợ mới cưới của y.


Thật ra đêm qua y nói hai chữ “tất” kia với cô cũng không phải nói ngoa. Y quả thật muốn làm vậy. Dù nữ tướng quân có khuôn mặt như Vô Diệm như lời đồn, với y cũng chẳng khác. Từ ngày đầu quyết định cầu hôn trở đi, y đã dự định sẽ cùng người vợ tương lai cử án tề mi tương kính như tân. Tân hôn gặp mặt, vẻ đẹp của Khương nữ, với y có thể nói là món quà bất ngờ, dĩ nhiên là tốt, song, món quà tốt đem lại từ dung mạo, rất nhanh liền bị chuyện kế tiếp thất bại không chút nào phòng bị kia đập đến không còn một mảnh.


Một ngày đêm đi qua, Nhiếp Chính Vương ngoài mặt bình tĩnh như nước, trong lòng vẫn không thể nào nhớ lại động phòng đêm qua. Chỉ cần vừa nghĩ tới, tựa như đứng ngồi không yên.


Dẫu cực kỳ không muốn thừa nhận, song y vẫn không thể không thừa nhận, tối nay y mài đít ở bên kia mãi giờ này mới về, thật ra cũng không phải vì nhiều việc, có lẽ trong tiềm thức, y hy vọng, khi y về tân phòng nàng ấy đã chìm vào giấc ngủ.


Tẩm đường không giống ban ngày, xung quanh có người có thể mất đi xấu hổ. Từng có một đêm động phòng như thế, đêm nay lại đối mặt với nàng ấy, phải làm thế nào, y thật sự là hữu tâm vô lực, cảm thấy cực khó giải quyết.
Giờ phút này rốt cuộc đã toại nguyện.


Y hít thở một cái, nhìn cô ngủ trong một chốc, nhẹ bước, im ắng cởi áo tháo đai, cuối cùng đến cạnh giường, đang muốn lên giường, lại khựng lại.
Đêm qua là y bảo cô ngủ bên trong. Có lẽ hôm nay cô vẫn nhớ, ngủ sát bên trong, chừa cho y vị trí bên ngoài y muốn. Nhưng…


Mái tóc cô tản ra trên gối, trải rộng một mảng, chiếm vị trí của y. Cứ thế mà nằm xuống, chắc chắn y sẽ đè lên tóc cô.


Thúc Thận Huy đứng trước giường, chăm chú nhìn hồi lâu, cuối cùng quyết định, cúi người gần hơn, dùng tay gom mớ tóc trải qua bên gối mình, từ từ, động tác nhẹ hết mức không thể kinh động cô có thể, thu lấy mớ tóc giữ lòng bàn tay, đang định bỏ qua phía gần cô, vừa tới gần, cô bị giật mình, mi mắt đang rũ xuống hơi động đậy, người tỉnh!


Một màn xấu hổ không muốn gặp nhất, lại đến như thế.
Lúng túng hơn là, tay y còn cầm tóc cô.


Thấy cô mở mắt, ánh mắt từ trên mặt mình dời xuống đến tay cầm tóc cô, y định thần rất nhanh, như không việc gì buông dải tóc cô xuống, chợt ngồi dậy, mỉm cười nói: “Hôm nay tuy không có chuyện gì lớn, việc vặt vãnh lại không ít, bận rộn quên cả giờ giấc, về trễ, nhiễu đến nàng.” Ngừng đoạn, chỉ chỉ lọn tóc y vừa thả xuống, tiếp tục giải thích, “Vừa nãy, đều rơi vào đầu này, ngươi ngủ thiếp đi, không biết. Ta là sợ ta nằm ngủ đi ngăn chặn, vạn nhất dắt ngươi da đầu, đau.”


Khương Hàm Nguyên quay mặt, liếc mái tóc mình chiếm gối y, cuộn lấy, “Làm phiền.” Cô đáp.
Thúc Thận Huy mỉm cười, “Hai ta vợ chồng, cần gì khách khí thế. Không còn sớm nữa, tắt đèn thôi.”
Y liền tắt đèn, trong phòng chìm trong bóng tối, cuối cùng lên giường, nằm xuống.






Truyện liên quan