Chương 66
Bầu trời Trường An chuyển tối, lại một màn đêm buông xuống. Tiếng trống đêm từ lầu canh vọng đến, trong tường cao Hoàng cung, thái giám các cung nghe thấy mà động, dùng gậy trúc cao cao châm lửa, châm từng ngọn đèn cung.
Lan Thái hậu lại bãi giá cung Đôn Ý, bầu bạn dùng bữa cùng Thái Hoàng Thái phi. Dùng bữa xong, tự tay dâng trà cho Thái phi. Thái phi nhận trà nhấp một ngụm: “Dạo này Thái hậu hay đến, có việc à?”
Lan Thái hậu cho người bên cạnh lui ra, cười nói: “Hôm nay thiếp tới, đúng là có ít việc, liên quan đến chuyện Hoàng đế lập hậu đã từng đề cập.”
Thái phi không nói. Lan Thái hậu cười nói tiếp: “Lần trước sau khi thương lượng với xong, mấy ngày qua, thiếp luôn theo ý ngài mà tìm chọn người, ở đây có một danh sách, mời ngài xem qua giúp thiếp làm chủ.” Nói xong lấy ra một góc danh sách, trình lên. Không ngờ Thái phi không nhận, dựa vào nệm êm sau lưng, nói: “Cho ta xem làm gì? Ngài đã chọn trúng nhà ai, nói là được.”
Lan Thái hậu cất danh sách cười làm lành: “Vậy thiếp nói đây. Thiếp đã cẩn thận so sánh, cuối cùng chọn được một người, hiền lành tiết hạnh, dung mạo đoan trang, gia thế gia phong không thể bắt bẻ, tóm lại, đức ngôn công dung, không chỗ nào có thể bắt bẻ. Chỉ có điều —— “
Bà dừng đoạn, “tuổi hơi lớn hơn Hoàng đế chút, năm nay mười tám. Nhưng mà, tâm tính bệ hạ ngài cũng biết, hoàng hậu ổn trọng hiểu chuyện với Hoàng đế cũng là chuyện tốt.”
Đôn Ý Thái Hoàng Thái phi dựa vào giường, hỏi: “Là con gái nhà ai?”
Lan Thái hậu bước lên một bước, ngồi vào bên cạnh đấm chân cho bà, nheo mắt nhìn mặt bà nói: “Không phải ai khác, chính là con gái của Lan Vinh huynh đệ của thiếp. Sở dĩ cuối cùng thiếp định đoạt vậy cũng đã có cân nhắc, chính là Hoàng đế và chị họ ngài ấy đã quen biết từ nhỏ, tình cảm thật sự tốt, sau này Đế hậu đồng tâm, về phía hậu cung hay Đại Ngụy ta đều có lợi lớn. Đương nhiên, đây chỉ là suy tính phía thiếp, Hoàng đế lập hậu không phải chuyện bình thường, phải luôn trịnh trọng ba lần, cho nên đêm nay cố ý hỏi đến.”
Thái phi ngồi dựa khép hờ mắt, lát sau nói: “Thiên gia không có việc gì là nhỏ. Nhưng mà, ngài là Thái hậu mẹ ruột cỉa Hoàng đế, có là Thiên gia cũng nói đạo làm người thôi, chuyện lập hậu đương nhiên do ngài làm chủ. Ngài cũng đã xem kỹ, chỉ cần tốt cho Đại Ngụy, giúp sức cho Hoàng đế, ta còn chỗ nào không được?”
Lan Thái hậu đã sớm nghĩ đến việc lập cháu gái mình làm hậu, lại lo bị ngăn cản. Vị trong cung Đôn Ý này, mặc dù không phải mẹ ruột Minh Đế song được Minh Đế chăm sóc như mẹ, dĩ nhiên tiếng nói cũng có chút phân lượng, là chỗ hỗ trợ quan trọng trong tính toán của bà. Hiện giờ bà ấy đã lên tiếng vậy, mừng rỡ trong lòng, hầu chuyện một lát thấy Thái phi lộ vẻ mệt mỏi bèn cáo lui, trước khi đi nói: “Vậy quyết định thế nhé? Qua mấy hôm sẽ có triều nghị, Hiền Vương và Phương Thanh đều có mặt, đến lúc đó, thiếp báo bọn họ cho bộ Lễ làm việc!”
Thái phi không nói, như đã ngủ, Lan Thái hậu bèn rời cung Đôn Ý về lại tẩm cung của mình, suy nghĩ trong lòng, ước gì triều nghị mau đến.
Bà đã nhận được tin, Nhiếp Chính Vương kết thúc Nam tuần, hiện đang trên đường hồi kinh, tháng sau về đến.
Chuyện con trai lập hậu bà đã hạ quyết tâm, không cho phép bất kỳ ai nhúng tay. So với để chậm trễ thêm nữa đêm dài lắm mộng nhỡ có sự cố, chi bằng thừa cơ định đoạt. Như vậy, đợi y về dù có dị nghị cũng không thể can thiệp, trừ phi có chuyện quan trọng y mới cùng nhà ngoại Hoàng đế rạch ròi. Nếu thực sự phải làm vậy, ý vị thế nào, hẳn y cũng nắm chắc.
Lan Thái hậu đang càng nghĩ càng hưng phấn, bỗng cung nhân truyền lời, Hoàng đế bệ hạ tới, Lan Thái hậu ngẩng lên, đã thấy con trai đi đến.
Lan Thái hậu ngồi chờ con bước đến thi lễ, lộ nụ cười từ ái.
Trên người con trai còn mặc triều phục, hẳn mới từ ngự thư phòng về, đang định hỏi ngài có mệt không, thì nghe cậu mở miệng hỏi: “Mẫu hậu lại đi cung Đôn Ý à? Làm gì vậy?”
Lan Thái hậu nghe cậu hơi xẵng giọng, ý cười biến mất, nói: “Nói chuyện với ta thế đấy à?”
Thúc Tiển đã nghe ngóng được, từ sau khi Tam hoàng thúc xuất kinh, Thái hậu âm thầm bận rộn chuyện lập hậu cho mình. Ngay từ đầu phía Thái hậu rất kín kẽ, không có tin tức gì, cậu không biết đến cùng là bà chọn trúng ai, cộng thêm Tam hoàng thúc đi rồi, lượng việc mỗi ngày nhiều đột ngột, trong một lúc không thể đoái hoài tới. Tháng trước, cậu có để ý Thái hậu từng mấy lần triệu con gái Lan Vinh vào cung, bắt đầu thầm nghi ngờ, phải chăng Thái hậu chọn trúng nàng ta.
Người chị họ của cậu, lớn hơn cậu mấy tuổi, dung mạo tài tình đều ở mức phổ thông không nói, lần trước vào cung cậu có bắt gặp, khúm núm, vẻ như phụ họa trước mặt Thái hậu.
Tiêu chuẩn lập hậu của Hoàng đế, không phải sở thích cá nhân cậu, Thúc Tiển dĩ nhiên biết đạo lý này từ sớm. Song cậu không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng bà chị họ này được lập làm hoàng hậu, mình và bà ấy kết làm vợ chồng. Cậu cực kỳ mâu thuẫn, nhưng mấy việc như này cậu đâu thể nào nói với bất kỳ ai, thấy gần đây Thái hậu hay chạy qua cung Đôn Ý, cậu âm thầm lo lắng, gấp rút mong chờ Tam hoàng thúc sớm về, thế thì xem như mình còn chỗ dựa. Cậu âm thầm viết một lá cho Tam Hoàng thúc còn trên đường Nam tuần, bảo hình như Thái hậu muốn lập con gái Lan gia làm hậu, xin ngài giúp cậu lên tiếng chặn ý đồ. Tính ra hồi âm của Tam hoàng thúc cũng sắp đến. Cậu đang nóng lòng chờ đợi, chiều nay, vừa xong việc ở ngự thư phòng lại thu được tình báo, Thái hậu lại đi cung Đôn Ý, ở lại còn lâu hơn thường ngày, lúc đi ra thần sắc vui vẻ.
Trực giác khiến Thúc Tiển cảm thấy không ổn, thực sự hết kìm nổi, chạy đến cung Thái hậu, mở miệng hỏi thẳng. Nghe giọng Lan Thái hậu có điều trách cứ, bèn hành lễ tạ lỗi mẹ: “Xin hỏi mẫu hậu, ngài vừa đi cung Đôn Ý là có việc gì?”
Mặt Lan Thái hậu tươi cười, ra hiệu con trai tới gần hơn, thấy cậu bất động, bèn tằng hắng, “Không có gì, chỉ là hầu hạ ăn cơm, nhàn rỗi nói mấy câu thôi. Nghe nói gần đây người Địch lại khởi sự gây chiến ở tám bộ Đại Hách? Hẳn Tiển Nhi đang rất quan tâm nhỉ, mẫu hậu thấy mặt con gầy cả. Con đói bụng không, mẫu hậu gọi người dọn lên vài món, vừa vặn, có lẽ lâu rồi mẹ con chúng ta chưa cùng dùng cơm—— “
Bà xoay đi gọi người chuẩn bị bữa, Thúc Tiển bảo mình đã có nếm qua ở ngự thư phòng, chằm chằm nhìn bà một lúc rồi cáo lui, ôm tâm sự nặng nề trở về tẩm cung.
Mấy thái giám và cung nữ thiếp thân hầu hạ thấy cậu đi vào, giúp cậu thay y phục. Lúc nới thắt lưng, cởi ngoại bào, bỗng Thúc Tiển lưu ý một cung nữ đỡ áo cho cậu đứng trước mặt. Người làm việc này vốn là một người khác. Cậu hỏi thì biết được cung nữ kia hôm nay bị Thái hậu gọi đi, bảo có việc dùng rồi phái người dự bị đến.
Bắt đầu từ năm ngoái, cung nữ trong cung cậu, phàm là khuôn mặt hơi chỉnh chu chút, rục rịch sau đó đều chẳng còn thấy người. Ban đầu cậu không để ý, dần dà, biết là ý Lan Thái hậu, dù trong lòng thấy không vui song cũng nhịn xuống, vì tâm tư của cậu cũng không đặt lên việc này.
Hôm nay tiểu cung nữ bị gọi đi, trước đây chuyên phục vụ ở ngự thư phòng cậu, vốn không để ý, tháng trước, vô tình cậu biết, nàng ta là người Nhạn Môn, lúc ấy cậu nghĩ đến Tam Hoàng thẩm, thấy cô bé nhìn thuận mắt mới đổi về tẩm cung, mỗi lần về, có khi sẽ chuyện phiếm với nàng ta vài câu, hỏi chút chuyện liên quan tới Nhạn Môn.
Nào ngờ, vậy thôi mà Lan Thái hậu cũng giang tay lấy người đi.
Thúc Tiển giận tím mặt, vung tay ném áo triều vừa cởi xuống đất, xoay người nhanh bước ra ngoài. Thái giám và cung nữ chung quanh sợ hãi, rối rít quỳ xuống.
Thúc Tiển vọt ra cửa tẩm cung, một thái giám đang bước nhanh vào, thấy cậu nổi giận đùng đùng đi ra, vội né sang một bên, bẩm: “Bệ hạ! Thư của Nhiếp Chính Vương điện hạ đến!” Nói xong hai tay trình lên.
Gần đây mỗi ngày Thúc Tiển đều nóng lòng chờ tin, nghe vậy mắt sáng lên, vội dừng bước nhận thư, quay vào lập tức mở ra. Song đọc xong thư thì thất vọng.
Tam hoàng thúc hồi âm nói, y đã lên đường về, tháng sau có thể tới. Liên quan tới chuyện Thúc Tiển gửi thư đề cập, an ủi cậu, bảo cậu chớ vội, chớ xung đột với phe Thái hậu. Cuối cùng y bảo Thúc Tiển yên tâm, nói chờ y về rồi bàn lại kỹ càng.
Thúc Tiển vốn nghĩ Tam hoàng thúc sẽ cho cậu một thái độ rõ ràng, đó là phản đối lập con gái Lan Vinh làm hậu, thế thì mình có chỗ dựa chống lại Thái hậu. Cậu đâu ngờ giọng điệu Tam hoàng thúc lại cũng chỉ lập lờ nước đôi, ở trong thư chỉ bảo mình yên tâm.
Sao cậu yên tâm cho được?
Thúc Tiển trừng mắt.
Thu năm ngoái ở Hộ Quốc tự, cậu ngu ngơ, vì không biết nữ tướng quân đến cùng là ai mở miệng nói xằng chửi bới. Tam hoàng thúc bảo, ngài lấy nữ tướng quân, là kế sách vì Đại Ngụy.
Tam hoàng thúc là người như vậy. Chính cuộc hôn nhân của ngài cũng vậy, giờ đến phiên Hoàng đế, nếu Tam hoàng thúc cũng nhận định mình cưới con gái họ Lan có lợi cho triều đình, ngài nhất định sẽ ép mình gật đầu.
Thúc Tiển tuyệt vọng. Trong lúc suy nghĩ lung tung bỗng dưng nghĩ đến nữ tướng quân.
Cậu nhớ rõ ràng, giữa tháng tư, lúc cậu đưa Tam hoàng thúc và thím ấy xuất kinh, thím đã nhận lời sẽ tỉ thí võ công với cậu. Lúc ấy cậu đầy chờ mong sau chuyến Nam tuần thím ấy sẽ cùng Tam hoàng thúc trở về, không ngờ thì ra sau khi thím đến Tiền Đường thăm hỏi Thái Hoàng Thái phi Trang thị xong lại đi thẳng về Nhạn Môn, tác chiến tám Bộ.
Đêm nay có lẽ do sa sút, tự dưng trong tích tắc này cậu lại nghĩ đến cảnh tiễn biệt hôm ấy, cảm thấy lạc lõng.
Cuối cùng cậu đã rõ, lúc Tam Hoàng thẩm nhận lời cậu, tại sao lại nói “nếu có cơ hội sẽ tỉ thí với ngài”, chứ không phải “lần này về tỉ thí với ngài”, hẳn là thím ấy đã có kế hoạch từ trước.
Tam Hoàng thẩm không nói với cậu thì thôi, dù sao giao tình có hạn. Song tất nhiên Tam hoàng thúc phải biết chứ. Ngài ấy giấu giếm mình, để mình hoàn toàn lơ mơ. Mãi đến lúc tin chiến sự tám Bộ đưa về Trường An, cậu mới biết thím ấy đã về Nhạn Môn.
Trong lòng Thúc Tiển lờ mờ cảm thấy như bị người tin tưởng nhất lừa gạt. Rất nhiều cảm xúc xông lên đầu, lần đầu tiên trong đời cậu, không ngủ, trằn trọc cả đêm.
Hai hôm sau là đại triều nghị. Lần triều nghị lần gần đây nhất là nói về chiến sự tám Bộ. Vừa lúc đêm qua một chiến báo mới nhất đưa đến, bảo đội quân khinh kỵ do Trường Ninh tướng quân thống lĩnh đã xuyên vào đất U Châu từ phía Bắc thuận lợi tiến đến thành Phong Diệp, hiện giờ đang toàn lực viện binh.
Đám đại thần vui vẻ ra mặt, trong đó đám nịnh bợ rối rít nói, bảo rằng trận đầu tuyến quân phía Bắc thắng là nhờ Hoàng đế và Nhiếp Chính Vương anh minh các thứ. Lúc triều hội giải tán, bọn Hiền Vương theo Thiếu đế chuyển đến Tây các.
Trong gần nửa năm Nhiếp Chính Vương xuất kinh, mỗi lần triều hội giải tán xong, Thiếu đế chắc chắn triệu đại thần trọng yếu về đây nghị sự. So với lúc Nhiếp Chính Vương ở đây, từng bước mọi việc Thiếu đế cũng cực kỳ cần cù, tự làm việc phải làm. Nhưng hôm nay, dường như cậu chẳng quan tâm, sắc mặt mỏi mệt. Hiền Vương thông cảm dù sao cậu tuổi còn nhỏ, liên tiếp mấy tháng e là đã vất vả quá sức, chỉ bàn mấy chuyện quan trọng rồi giải tán. Thiếu đế không nói một câu, đứng dậy rời đi.
Đưa tiễn Thiếu đế, Hiền Vương Phương Thanh đang định đi thì một người trong cung Thái hậu đến báo Thái hậu cho mời. Hai người không biết chuyện gì, song Thái hậu đã lên tiếng đành vội vàng vào đến. Thái hậu sai người ban ghế ngồi, đầu tiên là mỉm cười thăm hỏi, cảm ơn nửa năm qua nhờ hai người phụ tá Hoàng đế. Hai người khiêm tốn từ chối. Khách sáo xong, nghe Thái hậu nói: “Hai vị một là trưởng thượng, một là cánh tay của triều đình, hôm nay ta mời hai người đến là có một chuyện, muốn nhờ đi làm.”
Hiền Vương và Phương Thanh đứng dậy, đáp: “Thái hậu mời nói.”
Lan Thái hậu nói: “Chính là liên quan tới chuyện lập hậu cho Hoàng đế. Bệ hạ năm nay đã mười bốn, việc liên quan quốc thể, cần nhanh chóng lập định ra hoàng hậu. Bản cung luôn cân nhắc lựa chọn người tốt nhất, là con của Lan Vinh —— “
Bà nhìn Hiền Vương và Phương Thanh trước mặt, thoáng dừng, nói tiếp, nhấn mạnh: “Con gái của Lan Vinh, đức ngôn dung công đều rất giỏi, bổn cung đã cẩn thận kiểm tra, là hoàng hậu Đại Ngụy thì không có lựa chọn thứ hai! Việc này cũng không phải chỉ mình ý bổn cung, Đôn Ý Thái Hoàng Thái phi cũng khen ngợi có thừa. Chuyện đã định, hai người về báo bộ Lễ, lệnh cho lập tức xử lý, chiêu cáo thiên hạ.”
Giọng điệu Lan Thái hậu kiên quyết, lôi Lão Thánh mẫu trong cung Đôn Ý, chọn con gái nhà họ Lan, Lan Vinh chính là cậu ruột của Thiếu đế, đích thân lên làm thân.
… không tính những thứ này, riêng việc tuyển chọn con gái nhà họ Lan làm hậu đúng là chưa có chỗ có thể chỉ trích. Hiện giờ Lan Vinh là trọng thần triều đình, về phẩm đức tài cán, tiếng lành đồn xa, danh vọng nhà họ Lan luôn vô cùng tốt.
Do đó, dù Phương Thanh thấy chuyện có gấp cũng không dám tùy tiện mở miệng, chỉ nhìn Hiền Vương bên cạnh.
Hiền Vương đáp: “Thái hậu nói cực phải, đúng là nên cân nhắc việc lập hậu cho bệ hạ. Có điều cũng không cần nóng vội, giờ đang có chiến sự tám Bộ, trên dưới triều đình cực kỳ chú ý, không phải là cơ hội tốt để lập hậu. Không bằng chờ chiến sự qua đi, tiền tuyến ca khúc khải hoàn, đến chừng đó lại bàn, vui mừng gấp bội, há không tốt hơn?”
Ý cười trên mặt Thái hậu biến mất, thản nhiên nói: “Chuyện này thì có liên quan gì tiền tuyến? Bổn cung cũng đâu phải có ý lập tức đại hôn, chỉ là gọi bộ Lễ định ra người được chọn thôi!”
Hiền Vương phục nói: “Thái hậu nói có lý. Có điều, chuyện lập hậu, vừa rồi ngài cũng mới nói đấy, liên quan quốc thể, là chuyện lớn, ý kiến thần vẫn nên chờ Nhiếp Chính Vương điện hạ trở về rồi hẵng bàn, sẽ thích hợp hơn hiện giờ.”
Sắc mặt Thái hậu cực thay đổi, giọng the thé, “Việc này Đôn Ý Thái Hoàng Thái phi đã gật đầu! Huống chi, ta thân là Thái hậu, mẹ của Hoàng đế, lập hậu cho nhi tử chả lẽ không làm chủ được? Không phải là thấy ta cô nhi quả mẫu mà ép không được làm chủ chứ!” Nói xong cao giọng: “Triệu Hồ Bác Mân!”
Thượng Thư bộ Lễ vừa rồi được Lan Thái hậu triệu đến, giờ này vội vàng đi vào, nghe Thái hậu căn dặn bảo ông lập tức đi xử lý.
Hai người phụ chính, Phương Thanh không nói gì, song Hiền Vương hiển nhiên phản đối, huống chi, bên trên còn Nhiếp Chính Vương chưa về. Ông không dám gật, cũng không dám bảo không, cúi đầu chần chờ, thấy Hiền Vương bước một bước, lại nói: “Thái hậu bớt giận. Lão thần nào dám gánh tội danh ấy. Là trước khi Nhiếp Chính Vương xuất kinh đã ủy nhiệm lão thần phụ chính, lão thần cũng chỉ có thể cả gan góp lời. Chuyện này đúng là không nên nóng vội. Dĩ nhiên là Thái hậu làm chủ, nhưng ngại gì không chờ Nhiếp Chính Vương về hãy làm lễ. Thật sự đây là việc lớn, nếu qua loa, đối với bệ hạ, với con gái nhà họ Lan đều là bất kính.”
Giọng điệu Hiền Vương tuyệt đối không có ý hùng hổ dọa người song thái độ cực kỳ rõ ràng, đó là kiên quyết phản đối quyết định lúc này.
Lan Thái hậu không ngờ lão già tôn thất bình thường không nói không rằng, hôm nay lại ra mặt đến bước này, giận không kìm được vỗ bàn đứng dậy, lệnh Thượng thư bộ Lễ theo ý mình lập tức chấp hành, nhưng cuối cùng lực lượng không đủ, biết triều đình hiện giờ cũng không phải là mình có thể một tay thao túng, cuối cùng cố nén cơn giận, cắn răng nhìn Hiền Vương chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngụ ý ông là, nếu Nhiếp Chính Vương không gật đầu, quả phụ như ta sẽ không thể lập hậu thay hoàng nhi của ta?”
Vừa dứt lời, cửa điện đối diện bị đẩy ra, đánh rầm. Đám người nghe tiếng quay lại thấy là Thiếu đế tới. Cậu sải bước xông vào, lớn tiếng: “Mẫu hậu! Nhiếp Chính Vương dù có gật đầu, chuyện này, trẫm cũng tuyệt đối không đồng ý!”
Hiền Vương quay người bái kiến. Phương Thanh Hồ Bác Mân thấy chính chủ tự tới, còn lên tiếng vậy, rốt cuộc không cần bị ép tỏ thái độ— phải biết, nếu không đồng ý, thì là ngang nhiên đắc tội Lan Vinh. Dù sao, Lan Vinh là cậu của Thiếu đế, bình thường ngài và Lan Vinh cũng có chút gần gũi. Bọn hắn cũng không phải bề trên hoàng thất như Hiền Vương, quan hệ ấy ít nhiều vẫn có mấy phần kiêng kị. Thấy thế, âm thầm thở phào, vội bái kiến theo.
Mặt Lan Thái hậu mây đen giăng đầy. Thằng con dừng trước mặt bà trợn mắt không giữ chút thể diện gì cho bà. Bà miễn cưỡng trấn định tinh thần cố giữ phong độ bảo lui ra lần sau bàn lại. Đến khi đi hết chỉ còn hai mẹ con, mới không khống chế nổi lửa giận hừng hực từ đáy lòng, đập bàn bôm bốp mấy lần. Một chiếc vòng tay bằng ngọc bị đập vỡ thành mấy đoạn rơi xuống đất.
Bà trợn mắt, thở dồn dập, run cả người, bỗng nhổm dậy đi thẳng đến trước mặt Thúc Tiển, “bốp”, tát mạnh vào mặt con.
“Đồ bất hiếu! Ta sinh dưỡng mi, vậy mà mi dám ngỗ nghịch trước mặt người khác thế hả! Đây có phải mình ta định đoạt đâu! Đôn Ý Thái Hoàng Thái phi cũng đã gật đầu! Mi đừng có đối nghịch khắp nơi với ta vậy chứ. Ta nói cho mi biết, cuộc hôn nhân của ngươi, cả thiên hạ chỉ ta mới có thể làm chủ! Nhà họ Lan đức cao vị trọng, ngoài con gái nhà đó không ai gánh nổi ngôi vị hoàng hậu đâu! Kể cả Nhiếp Chính Vương, y là người ngoài, không quản được!”
Thúc Tiển ôm mặt, lát sau, chậm rãi buông tay. Lúc này Thái hậu mới phát hiện, thì ra một chiếc nhẫn mình đeo vừa rồi đã quẹt lên má cậu. Một sợi máu từ từ rỉ ra.
Lan Thái hậu lập tức luống cuống, vội vã bước tới định sờ mặt con, đã thấy cậu lùi một bước, trong mắt như lấp lánh lửa giận, nghiến răng rít lên từng chữ: “Bà thích lập hậu ai thì lập đi! Ngôi hoàng đế này, ta làm đủ rồi!” Dứt lời bỗng quay đầu, chạy thẳng.
Lan Thái hậu gọi Tiển Nhi đuổi theo mấy bước, ra tới cửa cung đã không thấy bóng dáng cậu đâu, vội cho người đuổi theo xem cậu đi đâu. Lát sau, cung nhân quay lại báo Hoàng đế bệ hạ đã về tẩm cung. Lan Thái hậu mới thoáng thở phào.
Vừa rồi trong cơn thịnh nộ, mất khống chế đánh con, còn vô ý làm rách mặt nó, cơn giận giờ đã qua đi, Lan Thái hậu đang hối hận. Song nghĩ đến chuyện tiến triển không thuận lợi, bản thân không ép được Hiền Vương, con trai trước chúng để bà xuống đài không được, trong lòng trào lên oán hận vô cùng. Bà thấy đầu vang ong ong, như ong vỡ tổ bay tán loạn, được người bên cạnh vịn vào ngồi, ngẩn người một lát, lại bảo người đến tẩm cung con xem, biết Hoàng đế không có chuyện gì, vết thương trên mặt cũng đã xử lý sơ không đáng ngại, mới tạm yên tâm cho tâm phúc âm thầm xuất cung chuyển lời cho nhà họ Lan..
Lan Vinh anh em bà tháng trước đi Hoàng lăng cách vài trăm dặm giám sát chuyện tu sửa còn chưa về.
Lan Thái hậu nhức đầu cả đêm, cung nhân bóp đầu cũng vô dụng. Hôm sau trời còn chưa sáng, bà tỉnh táo tự mình đi tẩm cung con, định thuyết phục xem sao. Đến nơi, cửa tẩm điện còn đóng, cung nhân nói, Hoàng đế đêm qua trước khi đi ngủ bảo sáng nay không đi triều hội, bảo đại thần tự quản, cậu sẽ ngủ dậy trễ chút, không được cậu gọi, không có bất cứ kẻ nào được phép vào quấy rầy.
Thái hậu đang lo vết thương trên mặt cậu bị đại thần nhìn thấy, nhỡ truyền ra ngoài rằng do mình gây nên e là không ổn. Cầu còn không được. Bèn dặn người chăm nom kỹ càng, nếu Hoàng đế dậy hãy báo mình, sau đó về cung ngồi đợi. Đợi mãi đến trưa, không biết đã bắt người sang hỏi biết bao nhiêu lần, Hoàng đế vẫn chưa thức dậy, không khỏi không yên lòng, thế là lại tự mình sang gõ cửa gọi người, không nghe tiếng trả lời mới đẩy cửa, cho người đứng ngoài còn bản thân vào trong, tới trước giường con.
Cách một lớp màn, Lan Thái hậu lờ mờ thấy bóng con nằm nghiêng không nhúc nhích, nghĩ hẳn còn đang giận, bèn nặng nề ho một tiếng, nói: “Tiển Nhi, mẫu hậu sai rồi, hôm qua đánh con xong mẫu hậu rất hối hận. Con là con của mẫu hậu, sao ta lại không tốt với con chứ? Chuyện hôn sự là ta đều nghĩ cho con! Tương lai đợi con tự mình chấp chính, ai mới có thể trung thành với con, trợ giúp cho con? Lẽ nào con còn không rõ sao?”
Thái hậu nói xong, Hoàng đế vẫn chẳng hề phản ứng, bà bèn vén màn tới gần giường, dụ dỗ: “Có phải là con giận mẫu hậu cho gọi cung nữ kia đi không? Là mẫu hậu sai. Nếu con thích, mẫu hậu sai người trả lại cho cô ta hầu hạ con —— “
Thái hậu vừa nói, vừa đưa tay dém góc chăn lại cho Hoàng đế, đột nhiên, khựng lại, cặp mắt trợn tròn, cả người đứng hình.
Trong chốc lát, cung nhân chờ bên ngoài nghe một giọng gào tê tâm liệt phế: “Người đâu —— “
Đám người cuống quýt chạy vào, ngây ra vì cảnh tượng trước mắt.
Trên giường rồng nào có bóng dáng Thiếu đế. Chỉ có một đống gối và y phục. Thái hậu một tay chống thanh cột giường, miễn cưỡng đứng thẳng, mặt trắng bệch, run rẩy, “Mau! Đi tìm Hoàng đế ——” cơn giận xông lên tim, té xuống đất, hôn mê bất tỉnh.