Chương 24: Bài bạc cứu người
Cố Cửu Tư nghệch mặt nhìn Liễu Ngọc Như, còn Giang Nhu kéo tay áo Cố Lãng Hoa. Cố Lãng Hoa lạnh lùng “hừ” một tiếng, hất tay áo ra rồi cùng Giang Nhu ngồi cạnh Cố Cửu Tư. Ông cứng ngắc hỏi, “Đỡ hơn chưa?”
Chả đợi Cố Cửu Tư trả lời, Cố Lãng Hoa đã nói, “Đủ sức mắng người như vậy dĩ nhiên đã khỏe hơn nhiều.”
“Được rồi, được rồi,” Cố Cửu Tư mất kiên nhẫn bảo, “có chuyện thì nói luôn đi, đừng quanh co nữa.”
“Tên nghịch tử này…”
“Lão gia, không phải đã bảo sẽ nói chuyện đàng hoàng sao?” Giang Nhu oán trách, cả người Cố Lãng Hoa cứng đờ. Lúc này ông mới ngồi xuống, dứt khoát ngậm chặt miệng và quay đầu nhìn ngoài cửa sổ chứ không thèm quan tâm Cố Cửu Tư.
Cố Lãng Hoa phớt lờ Cố Cửu Tư, Cố Cửu Tư cười nhạo rồi xoay đầu nhìn bên ngoài một cửa sổ khác.
Không thèm để ý thì thôi, ai sợ chứ.
Liễu Ngọc Như nhìn thế trận này thấy hơi buồn cười, nhưng phải làm mặt nghiêm. Giang Nhu tằng hắng, nhỏ nhẹ nói, “Cửu Tư đỡ hơn thì ta và phụ thân con cũng yên tâm. Ta cùng phụ thân con đã thương lượng chuyện hôm qua, chúng ta cảm thấy mọi việc sau này nên để con với Ngọc Như giải quyết. Rốt cuộc hai con đã thành hôn, không còn là trẻ con nữa. Chúng ta không thể đảm nhiệm hết mọi thứ, cũng nên dẫn các con theo để học hỏi.”
Cố Cửu Tư nghe vậy liền cụp mắt xuống, khẽ lên tiếng, “Vâng.”
Giang Nhu nhấp ngụm trà rồi nói tiếp, “Hôm qua ta và phụ thân con đã bàn bạc, Vương Thiện Tuyền gây ra chuyện này rõ ràng là nhắm vào cữu cữu con. Chúng ta tạm thời không thể xác định người đứng sau là ai; có thể là bệ hạ, cũng có thể là người khác. Song dù là ai chăng nữa, chừng nào Cố gia còn ở Dương Châu thì e rằng vẫn nguy hiểm. Vương Thiện Tuyền là tiết độ sứ, thương gia chúng ta không đấu với quan lại.”
“Vâng.” Cố Cửu Tư đồng tình, “Mẫu thân suy nghĩ thấu đáo.”
“Đó là ý kiến của ta!” Cố Lãng Hoa bất chợt lên tiếng.
Liễu Ngọc Như không nhịn nổi bèn phì cười. Cố Lãng Hoa nghe nàng cười thì hơi xấu hổ. Liễu Ngọc Như cũng xấu hổ, nàng vội cúi thấp đầu, giả bộ như chưa có gì xảy ra.
Giang Nhu khẽ ho, bà tiếp tục, “Sản nghiệp ở Dương Châu của chúng ta quá lớn, chuyển hết đi thì không thực tế, nơi ở mới cũng phải phù hợp. Ta và phụ thân con dự định đi thăm dò trước, xem khắp mười ba châu thì nơi nào thích hợp. Đến lúc đó chúng ta ban đầu sẽ mở mấy cửa hàng, sau đấy mới dần dần chuyển dời mọi thứ. Sản nghiệp ở Dương Châu như đất đai, trang viên, chúng ta sẽ từ từ bán lấy tiền mặt. Nhưng chuyện này không thể để người khác phát hiện, vì chúng ta chẳng đoán được Vương Thiện Tuyền sẽ làm gì.”
Liễu Ngọc Như nghe Giang Nhu nói, nàng nghĩ ngợi rồi hỏi, “Chừng nào mới có thể quyết định nơi ở mới ạ?”
“Nhanh thì một tháng, chậm thì nửa năm.” Giang Nhu cau mày, “Ta đã phái người đến kinh đô tìm đệ đệ hỏi thăm tin tức. Hiện giờ đệ ấy chưa thông báo chúng ta cần chuẩn bị gì cả nên có lẽ tình hình không đến nỗi nghiêm trọng. Chúng ta không cần thần hồn nát thần tính, trước mắt cứ sinh hoạt bình thường.”
Liễu Ngọc Như im lặng. Nàng nghiền ngẫm, nếu hoàng đế quyết tâm diệt trừ Lương Vương để lót đường cho tân hoàng thì bây giờ hoàng đế bệnh nặng chính là thời điểm Lương Vương mưu phản. Dựa theo cảnh trong mơ thì Giang Thượng thư trốn không thoát. Chẳng những vậy, có lẽ ông còn dính dáng rất sâu vào chuyện này nên hiện tại không dám mật báo cho Cố gia. Cứ như vậy mà kéo dài thời gian có khi là nguyên nhân khiến cuối cùng Cố gia không thể chạy ra khỏi Dương Châu.
Liễu Ngọc Như nghĩ cách làm thế nào mở miệng. Sau một hồi, nàng rốt cuộc đề xuất, “Bà bà, hay là đi U Châu đi.”
Giang Nhu hơi bất ngờ, “Tại sao con nghĩ vậy?”
“Nếu chúng ta phải một lần nữa chọn nơi an cư lập nghiệp thì hiện giờ cần coi trọng ba vấn đề. Thứ nhất là dễ dàng kinh doanh, có vậy thương gia chúng ta mới sống được. Thứ hai là nơi đó phải ổn định thì chúng ta mới sống tốt. Thứ ba là giao thông thuận lợi, như vậy khi chúng ta chuyển nhà sẽ không quá bất tiện. Xét theo ba điểm này, đầu tiên là U Châu nằm ở biên cảnh, thường xuyên giao dịch với Bắc Lương. U Châu từ trước đến nay coi trọng kinh thương, dù không bằng Hoài Nam giàu có và đông đúc nhưng vẫn có rất nhiều cơ hội.”
Giang Nhu lẫn Cố Lãng Hoa gật đầu, Cố Lãng Hoa lên tiếng, “Đúng thế, chỉ có điều…U Châu ở biên cảnh nên hay xảy ra chiến loạn, như vậy có bất ổn quá không?”
“Công công không cần lo, chúng ta không tới thành trì ở tiền tuyến.” Liễu Ngọc Như bình thản phân tích, “Con đã điều tr.a kỹ, U Châu tuy rằng chiến tranh liên miên nhưng lại là vùng thịnh vượng của Đại Vinh. Những năm gần đây Bắc Lương nhiều lần tới quấy nhiễu, U Châu có tường thành ngăn trở Bắc Lương; từ ngày Đại Vinh thành lập, vòng trong tường thành không hề xuất hiện trận chiến nào. Thế nên dù ngoài tường thành U Châu có đánh bao nhiêu trận thì bên trong vẫn vô cùng bình an.”
“Hơn nữa, điều hiện giờ chúng ta lo lắng là cữu cữu gặp bất trắc. Nhi tức phỏng đoán nếu cữu cữu xảy ra chuyện thì khả năng lớn là dính tới Lương Vương.”
“Nói cẩn thận!” Cố Lãng Hoa vội nhắc.
Giang Nhu giơ tay ngăn ông lại, bà nói với Liễu Ngọc Như, “Hiện tại chỉ có người trong nhà thì có thể nói thành tiếng, còn ra khỏi cửa thì giữ ở trong bụng.”
“Ngọc Như còn dám nói, lão già như ông sợ cái gì?” Cố Cửu Tư mở miệng, người dựa vào giường.
Cố Lãng Hoa bực tức, “Nghịch tử câm miệng!”
Cố Cửu Tư cười nhạo, hắn hất cằm bảo Liễu Ngọc Như, “Nói tiếp đi.”
“Lương Vương có vấn đề thì khắp nơi trong thiên hạ dù lớn dù nhỏ cũng sẽ rung chuyển. U Châu sở hữu binh tướng dũng mãnh, lại nắm quyền miễn nộp thuế muối, không khác gì một quốc gia độc lập. Thiên hạ có loạn thì nơi loạn trước cũng sẽ là Dương Châu trù phú nhưng quân đội yếu kém. Còn U Châu e rằng bên ngoài loạn đến đâu thì bên trong vẫn vững vàng, thành ra đây là nơi an toàn nhất.”
“Nói vậy,” Giang Nhu nghĩ ngợi, từ tốn thắc mắc, “binh tướng dũng mãnh, lại có đặc quyền miễn thuế muối thì trong mười ba châu vẫn có lựa chọn khác ngoài U Châu. Tại sao lại chọn U Châu?”
“Đây là điểm thứ ba.” Liễu Ngọc Như điềm tĩnh nói, “Lần này chúng ta rời khỏi Dương Châu không thể gióng trống khua chiêng, Vương Thiện Tuyền mà biết tuyệt đối sẽ không cho chúng ta đi. Chúng ta muốn di dời tài sản trong thời gian ngắn thì U Châu thuận tiện nhất về mặt giao thông.”
“Cái này…” Giang Nhu khó hiểu hỏi, “U Châu cách chúng ta hai châu thì sao lại thuận tiện?”
“U Châu ở vùng duyên hải,” Cố Cửu Tư bỗng lên tiếng. Giang Nhu lẫn Cố Lãng Hoa đều bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn họ đúng là quên mất!
Hoài Nam giỏi dùng thuyền, khi nào hàng hóa nhiều đều vận chuyển bằng đường thủy. So với đường bộ, đường thủy có thể vận chuyển nhiều hơn, ít chi phí hơn, thời gian lại nhanh hơn.
Tuy có Thanh Châu và Vĩnh Châu nằm giữa bọn họ với U Châu, nhưng bọn họ có thể đi đường biển theo vùng duyên hải để tới U Châu! Tới U Châu rồi thì không cần lo bè đảng Vương Thiện Tuyền nữa, sau đấy dùng đường bộ sẽ an toàn hơn nhiều.
Hơn nữa nếu đi đường bộ, qua mỗi châu đều phải xuất trình giấy tờ; còn dùng đường thủy thì không có quan phủ, ngoại trừ việc dừng lại ở vài bến tàu. Mà bến tàu chủ yếu là do Tào Bang[1] quản lý, thế lực quan phủ cực yếu. Như vậy bọn họ mới có thể thần không biết quỷ không hay mà dời Cố gia đến U Châu.
“Ngọc Như thật sự quá thông minh.” Giang Nhu nhịn không được cảm khái, “Thêm một thời gian nữa, Ngọc Như chắc chắn sẽ có thành tựu.”
Lời này khiến Liễu Ngọc Như ngẩn người, nàng chưa bao giờ nghe người ta nói thế về một nữ tử. Nàng khẽ ho, “Con chỉ vô tình nghĩ ra thôi. Rốt cuộc có ổn hay không vẫn phải nhờ bà bà cùng công công quyết định.”
“Đi chứ.” Cố Lãng Hoa lập tức quyết, “Biện pháp của con có thể thực hiện, ta có vài bằng hữu trong Tào Bang. Thời gian này chúng ta nghĩ cách bán hết tất cả, sau đó đổi thành vàng bạc. Đồ cổ, tranh chữ cũng dùng đường thủy vận chuyển đi hết. Ta sẽ phái người mở cửa hàng ở bên kia, rồi mua thuyền và nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng. Nếu xảy ra chuyện, chúng ta ngay lập tức rời Dương Châu!”
“Tại sao…không rời Dương Châu ngay?” Liễu Ngọc Như cân nhắc tìm lời, “Không dám gạt mọi người, thật ra trước kia con đã có một giấc mộng. Mộng này rất xui xẻo, Vương Vinh tới gây sự với Cố gia, Cố gia…”
Liễu Ngọc Như chưa nói xong đã thở dài, “Nên con nghĩ có thể sớm rời đi chừng nào hay chừng ấy. Gia sản để hạ nhân giúp đỡ bán lấy tiền mặt, chúng ta cứ đi trước.”
“Ngọc Như, ra khỏi Dương Châu không dễ như con nghĩ đâu.”
Giang Nhu nghe Liễu Ngọc Như nói liền kiên nhẫn giải thích, “Dù chúng ta đi đường thủy hay đường bộ, chỉ cần vượt quá trăm dặm đều cần quan phủ Dương Châu cấp giấy thông hành mới có thể ra vào thành trì. Trên giấy thông hành phải viết rõ xuất phải từ đâu, đến nơi nào, làm cái gì.”
“Cố gia là nhà giàu ở Dương Châu, chúng ta chiếm hơn phân nửa thuế hàng năm ở Dương Châu nên quan phủ luôn trông chừng. Ngày thường nếu ta ra ngoài thì lão gia phải ở Dương Châu, nếu lão gia ra ngoài thì ta và Cửu Tư phải ở Dương Châu; chưa lần nào cả nhà đều vắng mặt. Nếu cả nhà chúng ta cùng xin giấy thông hành, lại còn muốn đi U Châu, sợ rằng giấy thông hành chưa tới thì binh mã đã đến trước. Bọn họ sẽ tìm đại một lý do giữ chân, lúc ấy chúng ta cũng đành chịu. Nếu không có giấy thông hành, chúng ta chẳng thể vào được cái thành nào cách Dương Châu trăm dặm.”
Liễu Ngọc Như ngây ra, nàng chưa bao giờ rời Dương Châu nên hiện tại mới nhớ tới chuyện giấy thông hành. Liễu Ngọc Như đành hỏi, “Vậy làm sao bây giờ?”
“Trước hết chúng ta cần làm giả giấy tờ tùy thân.” Cố Lãng Hoa suy tư cất tiếng, “Ta lén mua chuộc người làm cho chúng ta bốn giấy tờ tùy thân, rồi cầm giấy tờ này đi quan phủ xin giấy thông hành. Sau đó chúng ta mua thuyền, ngồi thuyền đi U Châu, chỉ dừng ở bến tàu để tiếp viện thì trong thời gian ngắn là tới nơi. Bến tàu là lãnh địa của Tào Bang, quản lý không nghiêm nên hẳn sẽ không sao.”
“Thế phải mất bao lâu ạ?” Liễu Ngọc Như nôn nóng hỏi.
Cố Lãng Hoa ngẫm nghĩ, “Nhanh thì một tháng, chậm thì hai hoặc ba tháng.”
“Nếu trong thời gian này mà xảy ra chuyện…”
“Ngọc Như,” Giang Nhu giữ chặt tay nàng, dịu dàng bảo, “chỉ là một giấc mộng, đừng quá hao tổn tinh thần vì nó. Cảnh giác là tốt nhưng nếu vì thế mà ngày ngày hoảng sợ thì mất nhiều hơn được.”
“Phu nhân nói đúng.” Cố Lãng Hoa đứng dậy, “Ta đi làm ngay đây, càng sớm càng tốt.”
“Lão gia,” Giang Nhu gọi Cố Lãng Hoa. Ông quay đầu lại, bà cười nói, “Trên đường nhớ đừng nóng vội, đi chậm thôi.”
“Ta biết rồi.” Cố Lãng Hoa cười bất đắc dĩ, “Ta lớn chừng này mà bà còn phải dặn sao.”
Cố Lãng Hoa dứt lời liền xua xua tay rồi đi ra ngoài.
Sau khi Cố Lãng Hoa rời đi, Giang Nhu nhìn về phía Liễu Ngọc Như, “Gần đây con kiểm toán thế nào?”
“Còn sổ sách của ba cửa hàng chưa tr.a xong,” Liễu Ngọc Như cung kính đáp, “năm ngày sau con sẽ giao kết quả cho bà bà.”
“Vất vả cho con.” Giang Nhu gật đầu khuyến khích, “Lần đầu hơi cực, về sau sẽ đỡ hơn.”
“Không vất vả ạ.” Liễu Ngọc Như cười, “Có bà bà dạy bảo, con mừng còn không kịp.”
Giang Nhu thở phào, “Con hiểu là tốt rồi.”
Hai người hàn huyên một hồi, Giang Nhu dặn Cố Cửu Tư nghỉ ngơi cho khỏe rồi đứng dậy rời đi. Chờ Giang Nhu khuất dạng, Liễu Ngọc Như quay đầu lại, tay nhẹ nhàng đẩy đẩy Cố Cửu Tư, “Sao lại đối xử với cha ngươi như vậy?”
“Lão già này xấu lắm.” Cố Cửu Tư cười nhạt, “Ngươi đừng xen vào chuyện giữa ta và ông ấy.”
“Cố Cửu Tư,” Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, “ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Sao còn trẻ con thế.”
“Sao ngươi không hỏi cha ta bao nhiêu tuổi mà còn trẻ con vậy?” Cố Cửu Tư giơ tay che lỗ tai, “Không nghe, không nghe, ta muốn ngủ.”
“Đừng ngủ,” Liễu Ngọc Như kéo hắn, “nghe ta khuyên vài câu, đừng cãi nhau với cha ngươi nữa.”
“Ai da, ngươi đừng xen vào.” Cố Cửu Tư dứt khoát trùm chăn kín đầu, “Không nghe, không muốn nghe.”
Liễu Ngọc Như chịu thua hắn. Nàng thở dài, đi ra ngoài kêu người mang sổ sách đến. Sau đấy nàng ngồi cạnh Cố Cửu Tư; hắn ngủ còn nàng bắt đầu tính toán sổ sách.
Nàng có sự nhạy bén với các con số vượt xa người bình thường; sau khi xem sổ sách của mười cửa hàng, nàng không cần bàn tính vẫn có thể tính nhẩm chính xác. Vì vậy nàng không làm ồn Cố Cửu Tư, cúi đầu yên lặng điều chỉnh sổ sách.
Cố Cửu Tư ngủ giữa tiếng lật giấy của nàng. Ánh mặt trời buổi chiều ru người vào giấc ngủ, lá cây rung động xào xạc trong gió, tiếng ve kêu phảng phất quanh tai. Liễu Ngọc Như vừa ngước nhìn đã thấy Cố Cửu Tư đang ngủ say sưa.
Nàng bất giác cười, người này cũng quá an nhàn rồi. Nhưng tư thế nằm sấp của hắn nhắc nàng nhớ người này mang thân mình đầy thương tích chìm vào giấc ngủ.
Nàng lẳng lặng ngắm gương mặt khi ngủ của hắn. Lát sau, nàng lắc lắc đầu rồi vừa cúi đầu vừa cười, cảm thấy Cố Cửu Tư đúng là một đứa trẻ.
Cố Cửu Tư ngủ thẳng đến xế chiều. Hắn mở mắt ra, theo bản năng mà xoa xoa khóe miệng. Liễu Ngọc Như thấy vậy liền cười, Cố Cửu Tư mới nhận ra nàng cũng ở đây. Hắn lúng túng nói, “Cười cái gì, ngươi nằm sấp ngủ cũng vậy thôi.”
“Tỉnh rồi? Đói bụng chưa?”
“Vẫn ổn,” Cố Cửu Tư ngáp một cái, quẫy đạp chân tay hệt con ếch xanh ở trên giường.
Liễu Ngọc Như đứng dậy rồi đến ngồi cạnh hắn. Nàng xoa bóp tay hắn, “Muốn ăn gì thì để ta kêu phòng bếp nấu.”
Cố Cửu Tư há mồm gọi một loạt món ăn, hắn chưa bao giờ khiến bản thân thiệt thòi về phương diện sinh hoạt.
Liễu Ngọc Như nghe rồi chỉ thị người đi nấu. Nàng xoa bóp tay chân cho hắn, còn tìm sách du ký[2] theo yêu cầu của hắn.
Trước nay Cố Cửu Tư chả thích đọc mấy quyển sách nghiêm túc, chỉ hứng thú với chuyện xưa hay bản đồ du ký. Hắn nhàn rỗi vừa đọc du ký, vừa trộm nhìn Liễu Ngọc Như.
Liễu Ngọc Như vẫn đang xem sổ sách. Cố Cửu Tư đã tỉnh nên nàng không tính nhẩm nữa mà khảy bàn tính. Cố Cửu Tư tai nghe bàn tính kêu lạch cạch, mắt thỉnh thoảng trộm liếc một cái. Liễu Ngọc Như phát hiện hắn làm vậy thì không khỏi thấy buồn cười. Nàng quay đầu nhìn hắn, “Ngươi nhìn ta làm gì?”
“Ta nói này,” Cố Cửu Tư buông sách xuống, nghi hoặc hỏi, “xem sổ sách miết không thấy mệt sao?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người. Một lúc lâu sau nàng mới cười lên, “Đọc du ký miết không thấy mệt sao?”
“Ta đang thư giãn.”
“Ta là vì thích.”
Liễu Ngọc Như duỗi người một chút để vai và cổ đang cứng đờ thoải mái hơn. Nàng cầm bàn tính lắc lắc, “Ta thích cảm giác đếm bạc. Nhìn bạc nhiều hơn ít đi đúng số lượng làm ta thấy vui.”
“Ta ấy à, cực thích nhìn bạc trong sổ sách tăng không ngừng. Ta kể ngươi nghe, lần trước ta ra ngoài, chưởng quầy gọi ta là Liễu lão bản khiến ta sướng phát điên.”
“Sao ngươi lại mừng dữ vậy?” Cố Cửu Tư thấy nàng hơi kỳ quặc.
Liễu Ngọc Như nghiêm túc nghĩ, “Chắc vì danh xưng ấy chỉ thuộc về riêng ta?”
Liễu cô nương là trời sinh, Cố thiếu phu nhân là Cố gia cho, độc nhất Liễu lão bản tượng trưng cho nỗ lực của bản thân nàng. Dù nỗ lực này có sự giúp sức từ người khác nhưng suy cho cùng vẫn là nàng tự tay làm.
Liễu Ngọc Như vốn nghĩ Cố Cửu Tư không hiểu, chẳng ngờ hắn lại gật gù tán thành, “Ngươi nói đúng. Ta vẫn hy vọng có ngày mọi người sẽ kêu ta một tiếng Cố đại hiệp.”
“Vậy cũng tốt.” Liễu Ngọc Như gật đầu, “Thế này đi, về sau ngươi giao Cố gia cho ta kiếm tiền, mỗi tháng ta đưa ngươi một phần tiền cố định để ngươi lang bạt giang hồ. Ngươi thấy sao?”
“Được.” Cố Cửu Tư gật gù, “Đến lúc ta hành hiệp trượng nghĩa, làm chuyện tốt thì để lại mấy chữ ‘phu quân của Liễu Ngọc Như’. Đảm bảo thanh danh ngươi sẽ vang dội, mọi người sẽ đổ xô mua đồ trong tiệm của ngươi.”
“Nói hươu nói vượn!” Liễu Ngọc Như bất mãn, “Ngươi nên viết tên cửa hàng của ta mới đúng!”
Lời này khiến Cố Cửu Tư cười ha hả, “Được được được, sẽ viết tên cửa hàng của ngươi. Đến ngày đó, chúng ta sẽ cùng nhau nổi danh được không, Liễu lão bản?”
Liễu Ngọc Như đùa giỡn với hắn một hồi rồi ăn cơm, sau đấy hai người đều làm chuyện riêng.
Liễu Ngọc Như tính toán sổ sách, Cố Cửu Tư đọc sách.
Nến được thắp hết cây này đến cây khác. Lúc Liễu Ngọc Như tr.a xong cuốn sổ cuối cùng thì Cố Cửu Tư đã đỡ hơn nhiều, có thể xuống giường đi lại trong thời gian ngắn.
Cố Lãng Hoa ngày ngày bận rộn bên ngoài xử lý gia sản. Giang Nhu mua rất nhiều thư sinh để viết sự cố giữa Cố gia và Vương gia thành câu chuyện Biến Chiến Tranh Thành Tơ Lụa[3] lưu truyền khắp nơi. Chuyện kể rằng Cố gia rộng lượng hiểu lý lẽ, Vương gia kiêu ngạo ương ngạnh, Cố Cửu Tư tự quất hai mươi roi khiến quần chúng cảm động rơi lệ, nhao nhao tán thưởng tấm lòng son. Tuy không chỉ mặt điểm tên nhưng người thành Dương Châu ai cũng biết truyện đang nói cái gì. Chẳng mấy chốc, Vương Thiện Tuyền đã thành kẻ mà nơi nơi đều hát tuồng về ông ta.
Khi nhận được tin này, Cố Lãng Hoa đang uống trà trong phòng. Giang Nhu đặt chén trà xuống, lạnh nhạt bảo, “Hoài Nam là vùng biên giới, đừng hát xướng ở đó, đến Đông Đô mà làm.”
Cố Cửu Tư được Liễu Ngọc Như dìu đi dạo trong sân, hắn nhỏ giọng nói, “Nương ta mà điên lên thì Vương Thiện Tuyền xui xẻo rồi.”
Liễu Ngọc Như ngẩng đầu nhìn hắn, nàng trừng mắt, “Chú ý bước chân.”
Hai người đi tới cùng lúc với người canh cổng bên ngoài. Người canh cổng cung kính thông báo với Cố Lãng Hoa và Giang Nhu, “Lão gia, phu nhân, mới nãy Chu công tử phái người đưa tin nói người của ngài ấy ở sòng bạc Tam Đức gặp chút rắc rối, không biết lão gia và phu nhân có quen biết sòng bạc không để giúp một tay?”
“Chu công tử?” Cố Lãng Hoa mù tịt, “Chu công tử nào?”
“Nói là Chu công tử Chu Diệp.”
Nghe thấy cái tên này, Liễu Ngọc Như và Cố Cửu Tư liếc nhau một cái, trong lòng lập tức biết nhất định phải ra tay trợ giúp.
Dù vì biết ơn Chu Diệp từng hỗ trợ, hay vì thân phận của Chu Diệp, thì vẫn nhất thiết phải giúp.
Có điều Cố gia trước giờ không liên quan gì đến sòng bạc Tam Đức…
Cố Lãng Hoa lẫn Giang Nhu đang khó xử đã nghe tiếng Cố Cửu Tư từ bên ngoài kích động nói, “Ta đi, ta quen sòng bạc Tam Đức! Ta đi giúp Chu công tử!”
Mọi người: …
Lần đầu tiên mới thấy trò bài bạc của Cố Cửu Tư hữu dụng.
“Đi cái gì mà đi, ngươi đi thì còn về được sao?” Cố Lãng Hoa bực bội lên tiếng. Nhưng ngẫm lại, ngoại trừ nhi tử thì đúng là chẳng còn người có thể đi sòng bạc Tam Đức. Rốt cuộc ông vẫy vẫy tay, “Đi đi. Cầm theo ít tiền, đừng cá cược lung tung.”
Được lời này, Cố Cửu Tư cao hứng sai Mộc Nam chuẩn bị ngựa. Nét mặt hắn tỏa sáng, tinh thần sáng láng, hoàn toàn chả giống con ma ốm mà một khắc trước còn phải nhờ Liễu Ngọc Như dìu đi.
Dáng vẻ này của hắn khiến mọi người đều chần chừ, Cố Lãng Hoa nhịn không được bèn nói, “Ngọc Như đi cùng nó.”
“Ơ… A?” Liễu Ngọc Như hoang mang, muốn nàng đi sòng bạc?
Song nàng mau chóng phản ứng lại, đã đi thanh lâu thì đi sòng bạc có là gì?
Thế nên nàng nhu mì cười, “Lang quân chờ một chút, ta đi lấy đao.”
“Không cần!” Cố Cửu Tư nghe vậy vội ngăn, “Ta đi làm chính sự, mọi người yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không đánh bạc.”
Cố Lãng Hoa nói, “Giao hết bạc cho Ngọc Như!”
Cố Cửu Tư: …
Cố Cửu Tư không vui ra mặt với kết quả này nhưng hắn vẫn mang Liễu Ngọc Như đi cùng.
Vừa xuống xe ngựa, Cố Cửu Tư liền xốc rèm vào trước. Liễu Ngọc Như đi phía sau, chưa bước chân vào đã nghe bên trong có người lớn tiếng hỏi, “Cố công tử đặt lớn hay đặt nhỏ?!”
Người ta biết tính hắn nên chưa tới chiếu bạc đã mời chào cá cược!
Cố Cửu Tư đang định trả lời thì Liễu Ngọc Như đột nhiên vén rèm, cất cao giọng ở phía sau hắn, “Lớn nhỏ gì cũng không đặt, hôm nay Cố công tử không chơi cá cược.”
Xung quanh lặng im như tờ, mọi người đều nhìn Liễu Ngọc Như. Thanh lâu và sòng bạc luôn ở cạnh nhau, vì thế hôm nay có rất nhiều thanh niên từng chứng kiến Liễu Ngọc Như bước vào thanh lâu. Trong đó bao gồm bạn tốt của Cố Cửu Tư là Trần Tầm và Dương Văn Xương.
Trần Tầm nuốt khan, vô thức lên tiếng, “Đao đâu?”
Câu hỏi này được thốt nên giữa không gian yên tĩnh nên nghe có vẻ rất lớn tiếng. Cố Cửu Tư đến trước mặt hắn, chọt đầu bạn mình một cái rồi nói thẳng, “Đao cái gì mà đao, ta tới tìm người.” Cố Cửu Tư nhớ lại dung mạo của Chu Diệp, “Ngươi có gặp qua nam nhân độ hai mươi tuổi, dùng khẩu âm phương Bắc, trông rất tuấn tú không?”
“A, có gặp.” Dương Văn Xương lập tức trả lời, “Nửa canh giờ trước hắn còn đứng bên chiếu bạc phía trước. Ta nghe nói huynh đệ hắn thiếu tiền không chịu trả nên hiện tại đã đi hậu viện.”
Hậu viện sòng bạc Tam Đức là chuyên môn dùng xử lý những vấn đề không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Cố Cửu Tư nhíu mày. Hắn dùng thân mình che khuất động tác lấy thỏi bạc từ tay áo rồi đặt nó trước mặt Dương Văn Xương, miệng thì thào, “Đặt nhỏ.”
Nói xong hắn đứng dậy, xoay người đi đến hậu viện, Liễu Ngọc Như theo sát phía sau một tấc cũng không rời. Dương Văn Xương và Trần Tầm thấy vậy thì Dương Văn Xương cảm khái lắc đầu, “Đáng sợ, quá đáng sợ.”
Trần Tầm gật đầu tán đồng, “May không cô nương nào để ý ta.”
Dương Văn Xương trợn mắt nhìn hắn, “Chuyện đó mà cũng đáng ăn mừng?”
Nhưng nghĩ một hồi, Dương Văn Xương lại nói, “Hình như cũng đáng ăn mừng thật.”
Dứt lời, Dương Văn Xương mang bạc của Cố Cửu Tư đập cái “cạch” trên bàn, cao giọng hô, “Lớn!”
Cố Cửu Tư dẫn Liễu Ngọc Như đến hậu viện, vừa tới cửa đã bị hai nam nhân cường tráng ngăn cản. Hai người thấy Cố Cửu Tư thì khó xử nói, “Cửu gia, ngài biết quy tắc của Tam Đức, hậu viện này…”
“Ta biết.” Cố Cửu Tư quyết đoán bảo, “Gọi lão Ô Nha tới đây. Người mà hôm nay họ mang đi là bằng hữu của ta, ta sẽ giải quyết dựa theo quy củ.”
Hai người do dự một lát, không lâu sau liền có thanh âm già nua nịnh nọt vang lên, “Ồ, Cửu gia! Đã lâu không gặp!”
Cố Cửu Tư quay đầu nhìn Liễu Ngọc Như, hắn hất cằm, “Thưởng.”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, Cố Cửu Tư ra sức nháy mắt, “Đứng nghệch ra làm gì, mau thưởng!”
Liễu Ngọc Như chợt hiểu, nàng vội cho lão già một lượng bạc. Lão già cao hứng nhận lấy, cười bảo, “Vị này là phu nhân của ngài?”
“Ừm.” Cố Cửu Tư lười biếng đáp rồi hỏi, “Hình như hôm nay các ngươi có bắt người?”
“Cửu gia nắm tin tức nhanh nhạy thật.” Lão già cười cười, “Đây là lý do ngài đến?”
“Đúng vậy,” Cố Cửu Tư nhấc quạt lên, “dẫn đường đi. Ta biết Tam Đức có quy tắc của Tam Đức, ta sẽ không làm bậy.”
Lão già chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu, “Vậy Cửu gia đi cùng ta.”
Bạn đang
Cố Cửu Tư ừ hử đáp ứng, hắn và lão Ô Nha đi phía trước, Liễu Ngọc Như theo phía sau. Nàng lần đầu tới chỗ này, vừa tò mò lại vừa sợ hãi, đôi mắt cứ trộm ngó tới ngó lui. Cố Cửu Tư thấy vậy bèn thẳng thừng, “Muốn thì cứ nhìn công khai, liếc trộm làm gì.”
Hắn quay sang nói với lão Ô Nha, “Nữ nhân này không có tầm mắt, ngươi đừng chê cười.”
Liễu Ngọc Như: …
Lão Ô Nha vội bảo, “Thiếu phu nhân lần đầu tới mà, ai lần đầu cũng vậy. Có thể cùng ngài đến đây thì thiếu phu nhân cũng là nữ hào kiệt, vô cùng cởi mở. Gần đây không thấy Cửu gia tới, chúng ta còn lo thiếu phu nhân không cho ngài đi.”
“Nàng dám không cho ta đi sao?” Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như giận mà chẳng dám phản ứng liền cực kỳ vui sướng. Để tăng thêm thể diện, hắn tiếp tục khoác lác, “Ta mà muốn bài bạc thì nàng quản được chắc? Ta ở nhà nói một không hai, bảo nàng đi hướng đông nàng chả dám đi hướng tây. Thấy nàng ngoan ngoãn nên hôm nay mới dẫn tới đây.”
Ba người đi tới cửa, Cố Cửu Tư hất cằm về phía người canh cửa mà nói với Liễu Ngọc Như, “Thưởng.”
Liễu Ngọc Như duy trì nụ cười.
Nàng đưa bạc cho người canh cửa rồi hai người bước vào phòng, trong đây chen chúc một đám người. Chu Diệp ngồi trước chiếu bạc, trán lấm tấm mồ hôi lạnh. Cạnh hắn có một thiếu niên bị ép quỳ trên mặt đất, miệng nhét khăn, nhìn mặt có vẻ rất tức giận.
Cố Cửu Tư thấy tình cảnh này vẫn im lặng, hắn thong dong ngồi xuống bên cạnh, mở miệng nói với Liễu Ngọc Như, “Vắt cái khăn lau tay cho ta.”
Liễu Ngọc Như mỉm cười. Nàng đi vắt khăn rồi ngồi cạnh Cố Cửu Tư và lau tay cho hắn.
Cố Cửu Tư lâng lâng, hắn thấy sai bảo Liễu Ngọc Như thật quá đã. Liễu Ngọc Như cười với hắn, nàng đến gần Cố Cửu Tư và thì thầm bằng giọng nói bình tĩnh lẫn dịu dàng, “Ngươi chờ đấy.”
Câu này khiến Cố Cửu Tư giật mình thon thót. Hắn vội ngồi thẳng lưng, rút tay về rồi khẽ tằng hắng, “Được rồi, được rồi.”
Hắn quay đầu nhìn sang Chu Diệp, “Chu huynh, xin lỗi vì ta đã tới trễ.”
Lời tác giả
Một ngày của Cố Lãng Hoa:
Bà xã thật tốt.
Gậy của ta đâu?
Nghịch tử câm miệng!
Chú thích
[1] Theo mình hiểu thì đây là hội nhóm độc lập, không thuộc quyền quản lý của quan phủ, chuyên trông coi các bến tàu.
[2] Sách ghi chép những điều tai nghe mắt thấy trong khi đi du lịch.
[3] Ý chỉ dùng biện pháp hòa bình để giải quyết tranh chấp.