Chương 20: Âm khí di mạn
Tiêu Thần lùi lại rất nhanh, nhảy bổ vào giữa vòng vây của ba tên thủ vệ. Vậy nhưng gã tóc nâu chỉ cười lạnh, khống chế quyển trục kia mở ra, cũng không thèm bận tâm tới ba tên thủ hạ cũng đang ở trong phạm vi công kích.
Tiêu Thần bất đắc dĩ phá vòng vây của ba tên, vận công đến mức cực hạn, thân thể phát ra ánh sáng mờ ảo, đồng thời khoa tay theo một quỹ tích kỳ lạ, vận chuyển nguyên khí dao động kịch liệt, chỉ sau một tiếng "xoát", tất cả cành khô và đá cuội trên mặt đất đều bay lên bắn thẳng vào quyển trục giữa không trung.
Đương nhiên không chỉ có một bức họa quyển đang ở gần, tất cả các quyển trục còn lại đều nằm trong phạm vi công kích. Gã tóc nâu biến sắc mặt, bất đắc dĩ phải làm cho quyển trục kia bùng nổ mà không đợi nó hoàn toàn mở ra, phát ra dao động năng lượng khủng khiếp.
Một con hổ trắng dài chừng năm thước do năng lượng tạo thành phóng thẳng vào Tiêu Thần, đồng thời còn có mười tia sáng bắn tới. Cảm giác được dao động năng lượng đáng sợ, Tiêu Thần tăng tốc độ lên cực điểm, tránh né đòn đánh hung hiểm, mặt đất rung chuyển, trên mặt đất xuất hiện một hố sâu bốn thước, khói bụi mịt mù.
Ba tên hộ vệ tuy không bị đánh trúng nhưng cũng bị dư ba làm ngã vào đám bụi bặm. Tiêu Thần cũng không ngoái lại, nhanh chóng lao ra khỏi khu vực phong tỏa bởi năng lượng quyển trục.
Đợi cho bụi mù tan hết, gã tóc nâu nghiêm mặt quát lớn: "Đuổi theo!" Nói đoạn hắn thu hồi bảy quyển trục còn lại đồng thời dẫn theo ba tên thủ vệ đuổi theo Tiêu Thần.
Chính vào lúc này, tiểu thiên mã đưa Triệu Lâm Nhi từ xa đến thẳng chỗ này. Tiêu Thần cảm giác sự việc đã trở nên vô cùng nguy cấp, quyển trục nổ tung khiến năng lượng dao động đã đưa sinh tử đại địch đến đây, hắn nhanh chóng vọt vào giữa rừng thẳm chỉ để lại một tàn ảnh.
Độc giác thánh thú đã kịp thấy bóng lưng của Tiêu Thần, tựa hồ biết được chuyện vừa xảy ra, nó đột nhiên xoay chuyển thân hình đưa Triệu Lâm Nhi chạy ra xa.
Gã tóc nâu vô cùng kinh ngạc. Triệu Lâm Nhi cũng kinh ngạc như thế, nó phớt lờ mệnh lệnh của nàng ta, lại đưa nàng ta quay ngược lại chỗ ngọn cây phía xa xa, dường như nó không muốn nàng ta xung đột với Tiêu Thần.
Hoàng gia thiên nữ không còn cách nào khác, canh đúng thời điểm nhảy khỏi lưng tiểu thiên mã. Tiêu Thần chủ động xuất hiện, nàng ta cũng hiểu đây chính là cơ hội tốt, không muốn thả đối phương chạy đi. Hiển nhiên nàng ta cũng bắt đầu truy sát Tiêu Thần, bởi vì viện thủ của gã tóc nâu cũng sắp đến.
Triệu Lâm Nhi phối hợp cùng gã tóc nâu nhanh chóng truy đuổi Tiêu Thần. Bất quá, khu rừng quá mức rậm rạp, chỉ lơi ra một chút, Tiêu Thần đã chạy mất tăm.
Gã tóc nâu gỡ bở gương mặt lạnh lẽo rất nhanh, tự tin cười nói: "Điện hạ, không cần phải tiếc nuối. Cùng lắm là ngày mai viện thủ của ta sẽ tới, đừng nói là có mười con cự viên hỗ trợ hắn, gấp vài lần số đó cũng có thể hoàn toàn tiêu diệt." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
"Đa ta Cổ La huynh tương trợ." Hoàng gia thiên nữ Triệu Lâm Nhi dung mạo xinh đẹp, khí chất siêu trần thoát tục, không lời nào tả xiết.
Thoát khỏi địch nhân phía sau, vượt qua hang ổ của bạo long, Tiêu Thần dừng bước giữa rừng. Cứng rắn ra tay giết địch, sau đó còn phá vây thành công để rút lui, có thể nói cũng là một việc thành công.
Có một kẻ địch mạnh hơn, mối nguy hiểm của Tiêu Thần tăng thêm ba phần, hắn tập trung suy nghĩ tìm cánh ứng phó. Đêm đến, gã tóc nâu Cổ La đứng trước căn lều trúc, sắc mặt cực kỳ dữ tợn, năm tên thủ hạ dưới tay bị tiêu diệt, khiến hắn thực sự giận dữ. Hắn nắm chặt hai bàn tay khiến mười đầu ngón tay đều trắng bệch. Trước kia hắn muốn giết Tiêu Thần vì Triệu Lâm Nhi, bây giờ còn vì bản thân mình, hắn không thể để Tiêu Thần tiếp tục sống.
Triệu Lâm Nhi nói chuyện cùng tiểu thiên mã bên bờ hồ, nhưng dù nàng ta hứa hẹn thế nào, chỉ cần nhắc tới việc truy tìm Tiêu Thần nó lại lắc đầu quầy quậy, nàng ta cũng chẳng thể làm gì.
Lúc này Tiêu Thần đang đi vào sâu trong hải đảo. Không thể ở lãnh địa của bạo long bên bờ biển nữa, nếu còn tiếp tục ở lại, chắc chắn là ngày mai sẽ có một thảm cảnh chờ đợi hắn phía trước.
Đương nhiên trước khi rời đi hắn có bố trí nghi trận, lưu lại một loạt dấu vết chỉ thẳng đến một nơi cực kỳ nguy hiểm, nếu cuối cùng truy binh gặp vài con mãnh thú, hắn cũng đạt được mục đích của mình.
Ánh tà dương nhuộm sắc trời đỏ rực, khiến cho cả cánh rừng cũng tràn ngập sắc đỏ lờ mờ. Tiếng thú gầm gừ vang lên giữa khu rừng nguyên thủy, một con thú hoang đầu đàn ẩn hiện giữa rừng sâu.
"Rầm rầm rầm…."
Một con voi khổng lồ toàn thân phủ một lớp vảy xanh xuất hiện, cặp ngà voi sắc nhọn như dao, đôi mắt nó lấp lóe hung quang đuổi theo vài con trâu hoang gần chỗ Tiêu Thần đang nấp. Tiếng trâu gầm thê lương phát ra ngay sau đó.
Tiêu Thần nhìn xuyên qua tán lá, xem con voi khổng lồ ngấu nghiến thịt trâu, cảnh tượng đẫm máu khiến hắn thở dài, dị thú trên hòn đảo này quả rất nhiều và đáng sợ.
Cẩn thận tránh né những loài thú nguy hiểm, Tiêu Thần lần mò trong ánh sáng yếu ớt đi thêm chừng tám, chín dặm đến một đầm lầy ẩm thấp. Đầm lầy này yên tĩnh kỳ lạ, ngoại trừ những cây cổ thụ cao lớn, hoàn toàn không có con thú nào, thậm chí không có đến cả một con chim. Bùn, nước…tất cả đều yên lặng như một vùng đất ch.ết. Tiếng thú gầm gừ phía xa xa cũng không vọng đến nơi này, hai điều này khiến cho sự việc càng trở nên quái dị.
Đi càng sâu vào đầm lầy, không khí càng thêm ẩm ướt, mùi vị thối rữa đặc trưng của đầm lầy xộc thẳng vào mũi. Tiêu Thần khẽ nhíu mày, vì sao hắn không thể cảm nhận rõ ràng sự bất thường ở đây? Âm khí nặng nề khác lạ, tựa như có một khí tức đáng sợ ở đây.
Hắn đi được thêm vài dặm, ngoại trừ cây cối hắn vẫn không thể tìm thấy ở đây loài sinh vật nào khác. Bất quá, ở giữa đầm lầy có không ít xương cốt bị chôn vùi một nửa dưới lớp bùn nhão, giữa khu rừng tăm tối, cảnh tượng này quả thực đáng sợ.
Ở đây có đủ loại xương cốt, dài từ hai thước đến mười thước, ngoài ra còn có không ít bộ xương người khiến Tiêu Thần kinh ngạc. Dựa trên màu sắc những bộ xương người, Tiêu Thần biết được chúng đã ở đây hàng trăm năm.
Tia nắng chiều cuối cùng cũng vụt tắt, trời đất tối đen như mực, khu đầm lầy càng thêm âm trầm, thấp thoáng một bóng cây cổ thụ to lớn trông như bia mộ mọc lên giữa đầm.
"Rắc."
Sự yên tĩnh đột ngột bị phá vỡ bởi tiếng xương gãy, khiến đầm lầy trở nên cực kỳ đáng sợ. Tiêu Thần quay đầu lại xem nhưng cũng không thấy gì, có lẽ chỉ là tiếng xương khô bị gãy do phong hóa lâu ngày.