Chương 72: Thánh sơn
Nó dài hơn bốn mươi thước, nếu như phải mêu tả cái nhìn tổng thể mà nói, thì rất giống một con cá sấu lưng gù lớn, đương nhiên vẫn có điểm khác biệt là phi thường lớn. Trên đầu nó có một cái sừng ngọc bích phi thường sắc bén dài khoảng mười thước, đây là thần kiếm trời sinh, có thể nói là không gì không thể phá, chính là nguyên nhân mà nó có danh tự này.
Vả lại, hai bên thân sườn của nó còn sinh ra hai hàng xương gai ngọc bích dài khoảng mấy thước như dùi nhọn, có thể ngăn trở địch nhân tới gần, khi cần thiết chúng dùng sườn để đụng vào, càng là một lợi khí đả thương địch thủ đáng sợ! Hình thể kiếm long tuy rằng thua bạo long và sư vương long, thế nhưng toàn thân nó có có nhiều sừng gai sắc bén như đao phong vậy, khiến nó có thể cùng hai con trước tranh đấu mà không rơi vào thế hạ phong.
Mấy đầu hung long này đều là vương tộc trong các chi của Long tộc, mà trong dãy núi cách đó không xa còn có vài con rồng đang rít gào, biểu thị quá nữa là sẽ không yếu hơn so với ba con hung long kia. Vả lại, trong dãy núi hiển nhiên còn có hồng hoang man thú khác có thể cùng hung long đối kháng, Tiêu Thần đã mơ hồ thấy được mấy con quái vật khổng lồ.
"Chúng nó đang làm gì? Vì sao lại tụ tập ở đây……" Trong lòng Tiêu Thần tràn ngập nghi vấn.
"Y nha……" Kha Kha nhảy lên đầu vai của Tiêu Thần, dùng một thú trảo nhỏ chỉ về phía trước, dường như đang phát biểu ý kiến.
Kha Kha nháy động mắt to, vẫn "y nha" không ngừng chỉ vào giữa không trung.
"Kha Kha ngươi đang làm gì vậy?" Tiêu Thần không giải thích được.
Kha Kha cảm giác như lãng phí khí lực, thở hổn hển dùng thú trảo nhỏ kéo kéo một nắm tóc dài của Tiêu Thần, rồi sau đó từ đầu vai hắn nhảy xuống, chạy đến chỗ ba bộ xương khô bên kia.
Tiêu Thần quái lạ lắc đầu, thế nhưng lúc này hắn bỗng nhiên phát hiện giữa không trung hiện ra một tòa núi lớn không gì sánh được, một tòa thánh sơn khiến người ta thấy được khí tức lâu đời và tang thương vô tận.
Tiêu Thần thất kinh, tại sao lại có thể như vậy chứ? Thế nhưng, khi hắn đứng thẳng người ngửa đầu quan sát thì tòa núi cao nọ đột nhiên đã biến mất tiêu.
"Góc độ có vấn đề?!" Tiêu Thần bắt đầu di động cước bộ, liên tục thay đổi mười mấy vị trí, rốt cục lại thấy được tòa thánh sơn mông lung nọ.
"Kỳ quái, lẽ nào nơi đó có thần trận gì sao?" Nếu không thế nào lại tạo thành hiệu quả như vậy chứ, cùng chung một nơi mà chỉ vẻn vẹn có mấy điểm có thể quan sát được.
Đó là một tòa thánh sơn khiến Tiêu Thần hơi bị chấn động sâu sắc, thực sự quá to lớn rồi, đứng tại trên gốc cây thông thiên cổ mộc cao một nghìn năm trăm thước cũng phải ngước nhìn.
Chỗ đó sương mịt mù, không có cây cỏ, không có chim thú, từ xa có thể cảm giác được đó là một phiến tĩnh mịch. Có thể thấy rất nhiều di tích cổ to lớn bị tàn phá, một toà cung điện vĩ đại tràn đầy khí thế hào hùng, có thể là bởi vì đã trải qua năm tháng quá dài mà một số kiến trúc to lớn đã sụp xuống.
Thánh sơn cao to hùng vĩ, khí thế hào hùng, từ giữa sườn núi bắt đầu thẳng hướng đến cung điện vỡ nát cổ xưa, thấu phát ra khí tức tang thương và tĩnh mịch, khiến nơi này có vẻ thần bí vô cùng.
Mà hung long cùng hồng hoang man thú, thân đều ở dưới chân của thánh sơn.
Rất hiển nhiên, chúng nó tụ tập ở chỗ này, phân nửa nguyên nhân là bởi vì thánh sơn.
Sương mù dày đặc vây chặt thánh sơn, rồng hí thú rống, khiến người ta kinh hãi.
Tiêu Thần tại trên mặt cắt của cổ mộc không ngừng di chuyển vị trí, phát hiện hơn trăm thước vuông bên trong, chỉ có ba điểm có thể quan sát được thánh sơn, cái này thật thần dị phi thường, theo suy đoán cúa hắn nhất định là có thần trận cổ xưa phong khốn ở đây.
"Kha Kha trước đây ngươi đã từng nhìn thấy tòa thánh sơn kia chưa?"
Kha Kha lắc đầu, cọ xát một cái nhảy tới trên đầu Luân Hồi Vương, lại tò mò quan sát thánh sơn trên cao.
"Những man thú này phải chăng trước kia sinh sống tại khu vực này?" Tiêu Thần lại hỏi, hắn muốn biết hồng hoang cổ thú là gần đây mới đến hay là một mực lảng vảng ở vùng phụ cận thánh sơn.
Kha Kha gật đầu cũng là đang nói với Tiêu Thần, giải đất này chính là khu vực hồng hoang cổ thú thường lui tới.
"Xem ra thánh sơn điều không phải là mới hiển hiện gần đây được, những cổ thú này sớm đã biết sự tồn tại của nó." Tiêu Thần không khỏi suy tư đứng lên, đây là một tòa núi bị phong ấn của Long Đảo, nơi sinh sống của Long tộc có thể cùng thần chống đỡ trên Long Đảo tại vô tận năm tháng trước kia! Nói như vậy, khí thế hùng vĩ kia trên thánh sơn là của tòa cung điện cổ xưa mà thần bí, không biết là Long tộc năm đó xây dựng nên hay là cung điện của cổ thần.
Mà trước thánh sơn còn có một gốc thông thiên thần thụ, cái này càng khiến người ta suy nghĩ xa xôi vô hạn, bẻ gẫy gốc thông thiên cổ thụ kia, phân nửa là có quan hệ đến đám rồng.
Nhóm Tiêu Thần từ thông thiên cổ mộc trèo xuống , bọn họ lặng lẽ đột nhập về phía thánh sơn, đương nhiên phải đi vòng rất xa qua đám hồng hoang cổ thú kia, đối với hung long cùng ác thú này chỉ có thể tránh né.
Chỉ là, khi bọn họ vòng qua một khu vực lớn, một lần nữa tiếp cận tòa thánh sơn ẩn trên không trung thì phát hiện ra vô luận là phương hướng nào đều có hung thú. Nhìn từ xa, núi rừng như ngọn núi nhỏ lay động theo từng thú ảnh khổng lồ, khí tức hung thần thảm liệt tràn ngập trong rừng, kia tuyệt đối là mãnh thú kinh khủng giết ch.ết hàng nhìn hàng vạn sinh linh.
Tiêu Thần bất đắc dĩ phát hiện bọn họ căn bản không thể đến gần, bốn phương tám hướng của thánh sơn đều có man thú thường lui tới. Tiểu gia hỏa Kha Kha này không biết thật là lơ mơ hay là thực sự không sợ trời không sợ đất, cư nhiên muốn mạnh mẽ tiến lên, nếu như không phải Tiêu Thần gắt gao kéo nó lại, tiểu thú này sớm đã nhanh như chớp chạy qua.
Màn đêm đã buông xuống, tiếng thú rống đã ít đi rất nhiều, trong dãy núi kịch liệt lay động lên, đông đảo man thú rít gào rời khỏi nơi này, đều tự quay về tổ.
Ánh trăng như nước, bọn Tiêu Thần đã bắt đầu hành động, khó có được cơ hội như vậy, hắn quyết định ban đêm tiếp cận thánh sơn, dãy núi này cây rừng rất thưa thớt, giải đất không có thảm thực vật, bị man thú giẫm lên như nham thạch cứng rắn, đó là thú đạo của hồng hoang cổ thú.
Phía trước, thánh sơn sừng sững lúc ẩn lúc hiện, ánh trăng sáng tỏ chiếu xuống làm cho dãy núi phụ cận như là trùm lên một tầng lụa mỏng mông lung.
"Rống……" Một tiếng rống to đột nhiên vang lên, suýt nữa khiến hai tai Tiêu Thần hết nghe được, trong dãy núi lá rụng bay cuồng loạn, khí tức hung thần vô tận mênh mông cuồn cuộn ra. Đầu sư vương long kia dĩ nhiên vẫn chưa có rời đi, mặt quay về phía thánh sơn, chính là đang tương phản với trăng mà rít gào, toàn thân ánh vàng nhạt hầu như toàn bộ chuyển thành ánh kim chói mắt, mùi máu tanh vô tận tràn ngập ra, hiển nhiên đây chính là lệ khí đi kèm trong người nó sau khi giết được vô tận sinh linh.
Nó dường như phóng đến hướng thánh sơn, sau khi liên tục rít gào, mạnh mẽ chạy ra ngoài, quả nhiên là như trời run đất động, dãy núi phụ cận đều đang run động. Sư vương long khổng lồ như núi đụng vỡ vô tận cây rừng, thấu phát ra ánh kim rực rỡ, đã xông lên thánh sơn, thế nhưng đột nhiên tiếng rồng rống đã biến mất, sư vương long thoáng cái đã mất bóng.
Vương giả Long tộc dài năm mươi thước, phảng phất như bốc hơi trống rỗng!
Yên lặng như ch.ết!
Sư vương long bặt vô âm tín, phảng phất đã xông vào trong một thế giới vô danh.