Chương 132: Quá xa xỉ rồi


Hào quang tím trong nháy mắt liền bạo phát ra, Bất Tử Thiên Dực sau lưng Tiêu Thần mở rộng ra, cánh thần màu tím trong suốt như ngọc có thể nhìn xuyên qua. Thế nhưng lại ẩn chứa lực lượng cường đại, là cặp cánh thần không chỉ có thể "phi thiên độn địa" mà còn là một vũ khí dáng sợ. Hơn xa Bất Tử Thiên Dực của Yến Khuynh Thành biến hóa ra khi còn ở cảnh giới đệ ngũ trùng thiên. Bất Tử Thiên Dực ở cảnh giới đệ bát trùng thiên đã trở thành một kiện vũ khí kinh khủng lợi hại vô cùng, sắc bén như một thần binh.


Đây hoàn toàn là do năng lượng huyễn hóa thành, có thể thu phát tùy ý.
Xoát.
Thi triển cánh thần, Tiêu Thần giống như một tia sét màu tím bắn đến bên trong sân. Sau đó lại hóa thành một tia sáng tím trốn vào trong khu rừng phía trước. Sau đó lại ngự không bay trở lại.


Tất cả đều hoàn mỹ, Bất Tử Thiên Dực khiến cho tốc độ trên bộ của Tiêu Thần được đề thăng đến một cảnh giới khó có thể tưởng. Từ nay về sau có thể bay lên không trung mà không còn bị hạn chế chiến đấu kịch liệt trên mặt đất. Có thể nói có đôi cánh này trong người thì những chú sư, linh sĩ có thể ngự không đã không còn chiếm ưu thế đối với hắn nữa, hắn sẽ trở thành khắc tinh của những người đó.


Đứng ở bên cạnh giếng nước, từng thùng gỗ nước được hắn không ngừng dội lên người. Không thể nghi ngờ việc này khiến cho tâm tình Tiêu Thần thoải mái hơn rất nhiều.


Thức ăn bên trong phòng sớm đã nguội lạnh, Tiêu Thần đã ba ngày không có đi ra khỏi cửa. Người của nhà ăn đến vài lần nhưng cũng không quấy rầy hắn. Chỉ là yên lặng đặt cơm nước xuống. Đây có thể là một quy cũ trong môn phái.


available on google playdownload on app store


Mặc dù ăn cơm nguội thế nhưng Tiêu Thần lại có cảm giác như đang hưởng thụ bữa ăn của thần tiên. Đây chính là sự thỏa mãn trong tâm hồn, nửa năm cực khổ rốt cuộc cũng đã có thu hoạch. Giai đoạn đầu tiên có thể nói là đã tu luyện hoàn thành.


Ba bộ xương khô dường như cũng cảm giác được sự sung sướng của hắn. Từ một gian nhà khác đi đến, rung chiếc cằm tạo ra âm thanh "Rắc rắc" giống như đang chúc mừng hắn.
Đã rất lâu không có thấy tiểu Kha Kha và Tiểu Quật Long kia. Tiêu Thần nhẹ nhàng đi đến phía sau núi.


Yến Khuynh Thành đang ở một bãi cỏ tu luyện, màn sương mờ ảo bao phủ xung quanh nàng. Tiếng chim hót du dương trên các cành cây xung quanh đây. Tuyệt đại giai nhân như hòa vào một cảnh đẹp sinh động.


Tiêu Thần lẳng lặng quan sát một lúc, cũng không phá đi cảnh đẹp như tranh này, tránh khỏi đó rồi tiếp tục đi về phía trước. Cho đến khi hắn đã đi khá xa, Yến Khuynh Thành mở đôi mắt đẹp ra liếc hắn một cái rồi nhắm lại.


Đi qua một dòng suối nhỏ, phía trước truyền đến từng trận âm thanh gió thổi. Tiểu Quật Long quả nhiên đang ở gần long động chiến đấu kịch liệt. Tiêu Thần kinh dị phát giác ra tốc độ của nó trên mặt đất như được tăng lên. Kỹ xảo chiến đấu của nó cũng phong phú hơn nhiều. Bất quá đại đa số lần là nó cậy mạnh mà ngạnh kháng.


Trải qua một thời gian dài tìm hiểu. Tiêu Thần cũng đã biết được tính lỗ mãng của tiểu long này không phải do trời sinh ra. Mà dường như nó có ý định lấy yếu đánh mạnh. Liều mạng rèn luyện thân thể, không tiếc mỗi lần bị trọng thương. Như muốn kích phát ra tiềm năng ẩn dấu của long thể. Về phần kỹ xảo chiến đấu, nó tựa hồ có thiên phú hơn người, tuy rằng rất ít dùng đến thế nhưng ngày càng thành thạo. Nó dường như đúng như lời nói của đôi vợ chồng Dực Long vương kia. Nắm giữ một ít Long tộc cổ chiến kỹ trong truyền thuyết. Bởi vì phương thức chiến đấu của nó đều huyền ảo và cao minh vô cùng.


Lúc này, đang cùng với Tiểu Quật Long chiến đấu lại là cha của tiểu Dực Long, giống như người một nhà đang dạy dỗ cho tiểu long này. Đương nhiên là xuất thủ rất có chừng mực. Dùng lực lượng vừa đủ công kích toàn thân của Tiểu Quật Long. Long nguyên lực không ngừng thẩm thấu vào khiến cho vảy của tiểu hắc long thẩm thấu ra một ít vết máu. Tuy rằng đã bị thương nặng nhưng lại không hề nguy hiểm đến tính mạng.


Tiểu Quật Long dường như rất thỏa mãn với kiểu chiến đấu như vậy. Xuất ra liên tiếp các động tác mà Tiêu Thần trước giờ chưa thấy qua. Trong lúc giao chiến chỉ lưu lại một cái tàn ảnh, phương thức chiến đấu rất cổ quái mà cực kỳ hiệu quả. Tuy rằng không có khả năng làm bị thương cha của tiểu Dực Long nhưng cũng đã biểu hiện ra chiến kỹ phi phàm.


Tiêu Thần đã nhìn ra một ít phương thức trong đó, thật đúng là một kỹ xảo chiến đấu rất phù hợp với Long tộc. Tiểu Quật Long dường như đang hồi đáp lại đôi vợ chồng Dực Long mấy ngày nay liên tục bồi tiếp nó chiến đấu. Tiểu tử này tuy rằng khá lãnh khốc nhưng lại rất thông minh, bất kỳ điều gì cũng đã có chủ ý trong đó.


Tiểu Dực Long đang quan chiến ở một bên tựa hồ như đang nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng tia hưng phấn trong mắt đã dần dần thay đổi tâm tình của nó.
Ngay khi chiến đấu kết thúc, Tiểu Quật Long mang theo thương thế đến gần tiểu Dực Long. Bỗng nhiên vương một vuốt chỉ lên trán của tiểu Dực Long.


Tiểu Dực Long này từ nhỏ đã hiểu được ngôn ngữ của nhân loại, hiển nhiên là không tầm thường rồi. Nó thoáng sửng sốt một chút rồi cúi đầu xuống. Không giống như Tiểu Quật Long can đảm như vậy.


Một điểm sáng từ trong vuốt của Tiểu Quật Long phát ra ngoài. Giống như nước bắt đầu lan tỏa, lại tựa như đang đi vào trên trán của tiểu Dực Long.


Cho đến khi Tiểu Quật Long đi xa thì tiểu Dực Long mới khôi phục tinh thần, nó lầm bầm nói: " Kỳ thực tiểu tử vô lại này không phải nếu như mỗi ngày đều quấy rầy ta thì rất khả ái. Vừa rồi lại truyền cho ta một ít kỹ xảo chiến đấu."
Cha của tiểu Dực Long xoay qua Tiêu Thần cười nói: "Hết sức cảm ơn!"


" Không cần, đây chính là chủ kiến của Tiểu Quật Long. Ta có thể hiểu được đó là điều nó muốn, ta cho rằng sở dĩ nó dạy cho con các ngươi cổ chiến kỹ là bởi vì nó cũng hiểu được nó không có ý tứ mà quấy rầy các ngươi mỗi ngày."


" Đúng, đúng. Ta đều bị nó làm cho điên rồi." Tiểu Dực Long nhỏ giọng.


Tiêu Thần đuổi theo Tiểu Quật Long, ngay khi hắn rời đi thì dường như hắn nghe được cha của tiểu Dực Long nói nhỏ hai chử "Long Vương". Đang nói Tiểu Quật Long sao? Không giống. Chẳng lẻ lại muốn cho con của hắn tấn giai lên long vương? Đây quả là một suy nghĩ lớn mật. Nhưng quả thật rất có thể sẽ làm được. Tiểu Dực Long kia nhìn như thế nào đi nữa cũng không hề đơn giản. Nhỏ như vậy có thể hiểu được tiếng người.


Rất nhanh Tiêu Thần đã đuổi kịp Tiểu Quật Long bị trọng thương kia, tiểu tử kia lại hướng đến Tiêu Thần gật gật đầu như mọi lần, không có biểu thị dư thừa nào rồi tiếp tục đi đến trước.


Trở lại hang của nó, Tiểu Quật Long yên lặng dùng nước nóng tẩy rửa máu trên thân thể. Chịu đựng cái loại đau nhức khắp thân thể này. Sau đó bắt đầu nuốt Hỏa Vân quả, khôi phục lại tinh khí thần của chính mình.


Mặc dù trong vài tòa thạch động đều treo đầy các loại quả trong suốt như mã não. Vả lại Tiểu Quật Long và tiểu thú trắng muốt mỗi ngày chỉ ăn một ít linh quả này. Nhưng trải qua mấy tháng thì Hỏa Vân quả đã bị ăn sạch. Trên vách tường hầu như chỉ còn lại cành cây trụi lũi.


Có lẽ Tiểu Quật Long tiến bộ nhanh như vậy có liên quan đến loại quả này sao? Sau mỗi lần trọng thương đều có loại linh quả này bổ xung rất nhanh nhu cầu của thân thể nó. Giúp nó tiến thêm một bước kích phát tiềm năng của thân thể.


Đồng thời Tiêu Thần cũng chú ý đến một loại quả khác còn lại trong động phủ. Quan sát tỉ mĩ lại phát giác ra nó rất giống tử tinh lê. Hắn biết được đây không phải là do Tiểu Quật Long có thể tự mình tìm thấy. Vì tiểu tử này chỉ biết vùi đầu vào trong tu luyện và chiến đấu. Khẳng định sẽ không tốn công sức để đi tìm kiếm chỉ để thỏa mãn việc ăn uống.


Tiêu Thần liền nghĩ đến Kha Kha, tiểu thú này quả là khắc tinh của tinh túy trong trời đất. Những thứ tốt ở gần đây thì hơn phân nửa đã không có thể thoát khỏi bàn tay của nó, quan sát khắp ngõ ngách trong động thì Tiêu Thần lại phát hiện không ít tử kim linh chi. Lãng phí. Thật sự là quá lãng phí, lại có thể lãng phí thiên tài địa bảo như vậy.


Kha Kha thật sự xuất quỷ nhập thần, Tiêu Thần đã rất lâu không thấy nó, hiện tại xem ra nó giống như là cá gặp nước trên phiến tiên sơn này.


Tiêu Thần ở nơi đây chờ đợi ba ngày mới có thể nhìn thấy được tiểu thú. Tiểu tử kia lại ôm một củ nhân sâm cực lớn như một củ cải trở về. Nhưng nó lại xem như là củ cải bình thường tùy ý đưa cho Tiểu Quật Long.


Bộ lông của Kha Kha ngày càng phát sáng, trong suốt giống như được tỉ mỉ tạo ra từ thần ngọc. Đôi mắt to lưu chuyển lại linh động hơn nhiều. Có thể nói là linh khí khắp người, đương nhiên lại béo hơn trước, có thể tưởng tượng được mấy ngày nay nó đều hưởng dụng các loại linh túy trời đất. Thật khiến cho Tiêu Thần sửng sốt, thật sự là quá xa xỉ rồi.


Thấy Tiêu Thần tới, đôi mắt của tiểu thú dường như có chút chột dạ. Ánh mắt nhìn thế nào đi nữa cũng có chút không thích hợp.
" Ngươi có chuyện gì gạt ta sao?"


Cố sức lắc đầu, tiểu thú đem củ nhân sâm như củ cái kia hướng đến Tiêu Thần, ý muốn cho Tiêu Thần hưởng dụng, có ý muốn lấy lòng.
" Ý, là do ngươi chột dạ. Nói đi, có đúng hay không đã xảy ra chuyện gì?"


Khó tránh tiểu thú này lại lộ ra một tia thần thái không có ý tứ. Dùng móng vuốt nhỏ chỉ chỉ vào củ nhân sâm lớn này, sau đó lại bắt đầu hoa tay múa chân. Tuy rằng đã rất ăn ý với nhau nhưng mất hơn nửa ngày Tiêu Thần mới hiểu được nó đang nói điều gì. Nhân sâm này là từ trong vườn dược thảo lấy ra.


Khi đó Tiêu Thần thật sự không biết phải nói gì. Không cần hỏi cũng biết lấy tính cách của nó khẳng định là đã đến thăm một số vườn dược thảo rồi, đem dược thảo của người ta thành rau cỏ của chính mình.
" Nhân sâm như vậy ngươi đã lấy bao nhiêu ?"


Tiểu thú trắng muốt suy nghĩ một chút liền vươn ra một cái vuốt nhỏ.
" Năm cây?"
Tiểu thú trắng muốt thu hồi vuốt lại, đem lòng bàn tay hướng xuống.
" Mười cây?"
Vuốt nhỏ lại múa một cái.
Tiêu Thần cứng họng.
Vuốt nhỏ lại tiếp tục xoay chuyển.


Tiêu Thần cảm giác đầu óc có chút đen lại. Thấy nó còn muốn tiếp tục liền vội vàng ngăn cản lại.
" Đừng làm nữa, ta muốn biết ngươi lấy củ này từ đâu. Trong mắt ngươi thì những củ nhân sâm lớn này không đáng giá chứ?"


Tiểu thú trắng muốt chớp đôi mắt to linh động của nó, không có ý tứ gãi gãi lên đầu.
" Ngoại trừ nhân sâm này ra ngươi còn có lấy những thứ khác hay không?"


Kha Kha từ trong góc động phủ lôi ra một ít rể cây, một ít quả. Thật sự làm cho người ta cảm thán. Đầy đủ chủng loại hết, nào là linh chi, tử tinh lê, liệt dương tảo, xích kim liên…
Ngay lúc đó trong đầu Tiêu Thần cảm thấy căng ra.


Vườn dược thảo là trọng địa nhất của Bất Tử Môn. Đây quả thật là một tai họa không nhỏ chút nào.
Bất quá tiểu thú này lại không úy kị chút nào. Trái lại có chút đắc ý khoa tay múa chân, trải qua một phen tỉ mỉ câu thông, Tiêu Thần cũng hiểu rõ được ý tứ của nó.


Kha Kha nói nó không hề lưu lại bất kì sơ hở nào. Vườn dược thảo to lớn, nó ở đây nhổ một cây, ở kia hái một quả. Tại cây đai thụ này hái một trái, cây kia hái một trái.


" Ngươi thật giảo hoạt, thế nhưng ngươi có biết hay không loại vật linh túy này người ta như thế nào lại không để tâm đến. Trong khoảng thời gian ngắn tuy bỏ qua nhưng sau này lập tức sẽ bị phác giác ra thôi.
" Ngươi lại chuốc họa cho ta rồi."


Tiểu thú cuối cùng cũng không còn đắc ý nữa. Ủ rũ biểu thị nó đã biết. Sau đó lại không chút hào khí nào chỉ chỉ Tiểu Quật Long,


Tiểu Quật Long đầy ngạo khí mà lãnh khốc kia liền lập tức cảm thấy xấu hổ, nó quả thực đã dùng một ít vật linh túy này. Tiêu Thần thật sự không còn cách nào khác, bất đắc dĩ a


Trải qua một phen tìm hiểu, Tiêu Thần vừa tức vừa buồn cười. Rốt cuộc cũng biết tại sao vài ngày nay không nhìn thấy bóng dáng của nó, cứ như xuất quỷ nhập thần. Nó cư nhiên lại "thường trú" tại vườn dược thảo. Đem nơi đó thành nơi vui chơi của nó.


" Xem ra chúng ta phải rời khỏi Bất Tử Môn." Kỳ thực, cho dù không có việc này đi nữa thì Tiêu Thần cũng phải rời khỏi đây. Đến đây đã hơn nửa năm. Sóng gió bên ngoài cũng đã dừng lại. Hắn ở đây cũng đã có đủ thu hoạch, hẳn cũng nên đổi một hoàn cảnh tu luyện mới.


Trước khi đi hắn liền đem bảo điển phát hiện trong động giao cho trưởng giáo Bất Tử Môn. Dù sao sau này nếu như hắn thi triển ra Bất Tử Thiên Dực, nếu không làm như vậy thì mọi người sẽ cho rằng hắn đã có thể lẻn vào trong Bất Tử Môn làm chuyện xấu. Quang minh chính đại giao ra bản cổ tịch đó thì trưởng giáo Bất Tử Môn cũng không đến nỗi nào phải thu hồi lại Bất Tử Thiên Dực của hắn. Dù sao thì hắn cũng cùng với cái vị xưng là giáo tổ Ma Giáo có giao tình nhất định. Như vậy mà nói nếu sau này thi triển ra Bất Tử Thiên Dực cũng không có vấn đề gì.


Ngoài dự liệu của Tiêu Thần, ngay khi gặp chưởng giáo Bất Tử Môn thì đối phương sớm đã biết được hắn tu luyện Bất Tử Thiên Dực. Điều này khiến cho Tiêu Thần hơi giật mình. Nhìn lão nhân mờ ảo phía trước, trong lòng hắn cảm thấy sâu không thể dò.


Bất Tử chưởng giáo cũng không trách mắng hắn, tiếp nhận bản cổ tịch nhìn một chút liền nói: "Đây quả thực là của tổ sư Tà Vương, cùng với bảo điển bên trong giáo không có khác nhau. Nguyên lai tổ sư đã từng ẩn cư ở đó, sợ sau này trong giáo đánh mất bảo điển nên đã cố ý lưu lại một bản cho người có duyên."


Sau đó Tiêu Thần biểu thị ra hắn muốn rời khỏi nơi đây, đến các địa phương khác trên Trường Sinh đại lục tôi luyện.


" Ta đã từng nói qua ngươi có thể tùy thời mà rời khỏi đây. Tuy rằng theo lý mà nói ngươi vẫn phải đóng cửa ở trong phòng nhưng niệm tình ngươi đã tìm lại được bút tích của Tà Vương liền sớm trả lại tự do cho ngươi. Còn nữa, do ngươi đã tu luyện thành Bất Tử Thiên Dực nên cũng đã hiểu được một ít bí pháp của bổn giáo. Hiện tại ta muốn phong ngươi làm "Ngoại Giáo Hộ Pháp" của bổn giảo. Không hề có bất cứ quyền lực nào nhưng nếu Bất Tử Môn gặp phải nguy nan, ngươi cần phải xuất thủ tương trợ. Ngươi có bằng lòng hay không?"


Tiêu Thần âm thầm suy nghĩ, có thể không đồng ý sao? Lão nhân gia đã nói như vậy. Bất quá cũng phải làm như vậy, dù sao thì cũng đã tu luyện qua trấn giáo bảo điển của người ta. Chỉ là nghĩ đến cả đời này cần phải ra tay tương trợ cho Bất Tử Môn mà có thể tiêu diệt được môn phái như Bất Tử Môn thì ngay cả thần linh ra tay cũng phải cân nhắc kĩ càng.


Cuối cùng ngay khi Tiêu Thần đang suy nghĩ làm sao để cáo từ thì bị một câu nói của chưởng giáo Bất Tử Môn khiến cho hắn tỉnh mộng. Đem ngụm trà trong miệng trực tiếp phun ra ngoài.
" Ngươi có bằng lòng lấy Yến Khuynh Thành làm vợ hay không?"






Truyện liên quan