Chương 157: Ôn Tuyền Tiên Cảnh
Hơi nước mờ ảo, hương hoa ngào ngạt, trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh trồng nhiều kỳ hoa dị thảo, có rất nhiều cây đậu tía quấn trùng điệp quanh cây gỗ, hình thành một tầng che chắn tự nhiên đem khu khách quý phân biệt ra.
Tiêu Thần đích xác vượt quá ranh giới. Khi thấy Yến Khuynh Thành, hắn biết tình huống có chút không ổn, cũng may hắn tu vi cao thâm. nhẹ nhàng mở ra, rất nhanh bay lùi ra ngoài hơn mười thước.
Kha Kha và Tiểu Quật Long hai mặt nhìn nhau. Cúi đầu cũng hướng trở về.
Tốt rồi, không ai chú ý bên này, bằng không thì dám chắc một trường sóng gió ồn ào xảy ra…
Tiêu Thần đem y phục bỏ đi. Sảng khoái đắm chìm vào trong làn nước nóng thì tỳ nữ xinh đẹp đưa tới rượu ngon. Đây là một nữ tử Man tộc, da dẻ trắng nõn mềm mại vô cùng, hai cái lỗ tai lông xù khả ái, phía sau còn mọc ra một cái đuôi cáo. Man tộc tiểu tỳ nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đem rượu ngon đựng vào khay gỗ hương để vào trong hồ nước nóng, nhẹ nhàng nói: " Xin hỏi ngài còn cần phục vụ gì khác nữa không?"
" Hả?" Tiêu Thần ngạc nhiên. Nhưng thấy tiểu tỳ nữ mắt to long lanh. Lập tức chợt hiểu, nói: " Không cần."
" Vâng, nếu có việc gì ngài có thể kéo dây thừng rung chuông. Chúng thiếp trước tiên sẽ tới đáp ứng yêu cầu của ngài." Tiểu tỳ nữ lắc mông lui ra.
Sương mù mông lung. Tiêu Thần ngâm mình tại trong làn nước nóng mênh mông ấm áp, ngửa người dựa vào vách hồ, hương hoa nhẹ thấm vào ruột gan, thuận tiện uống chút rượu trong khay. Cảm giác cả người đều thả lỏng xuống, thật là một loại hưởng thụ.
" Trước làm cho cơ thể sảng khoái chút, sau đó tìm tên bại hoại kia tính sổ."
Không thể không nói bố cục của Ôn Tuyền Tiên Cảnh rất đẹp và vui mắt, dựa núi mà xây. Vườn cây có phong cách, có hương thơm hoa cỏ so với Thiên Đế thành ồn ào thì thật không khác nào đang ở thiên đường.
Phải biết rằng ở đây hơi nước lượn lờ rất khó để chăm sóc những cành hoa ngọn cỏ kia sống sót. Thế nhưng lúc này, nơi đây là trăm loài hoa quý tranh nhau khoe sắc, cây cao xanh um tươi tốt. Cây đậu tía quấn trùng điệp.
Rượu cống phẩm rất ngon miệng, Tiêu Thần khó có được cơ hội thả lỏng như vậy. Lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, cả người thư thái vô cùng, cho tới nay thân thể hắn đều ở vào trạng thái căng thẳng cực độ. Lúc này uống một mình, tại trong hồ nước nóng dĩ nhiên hơi có men say.
Tại giờ khắc này hắn suy ngẫm, nghĩ tới rất nhiều rất nhiều. Ngoài ý muốn đi tới Trường Sinh Giới, sau này hắn phải đi con đường nào?
Thực sự rất muốn trở lại Nhân Gian Giới, nhớ đến cha mẹ, bằng hữu, nhớ tới tất cả người thân, ngay cả mấy tên cừu nhân ngày trước cũng hiện lên trước mắt, cũng thấy chúng cũng không ghê tởm như vậy.
Làm sao mới có thể trở lại Nhân Gian Giới đây. Khi biết tin hắn đi tới thế giới này thì có cảm giác vô lực. Chính là người có thể phá vỡ sinh tử, đạt đến cảnh giới Trường Sinh. Muốn phá toái hư không tiến nhập Nhân Gian Giới đều cửu tử nhất sinh.
Nếu như từ Nhân Gian Giới có đủ thực lực phá toái hư không tiến vào Trường Sinh Giới thì như xuôi dòng nước chảy. Mà từ Trường Sinh Giới tiến vào Nhân Gian Giới lại như trong dòng nước xiết đi ngược chiều, độ trắc trở trong đó cũng không phải chỉ là một cấp bậc.
" Ngay cả cửu tử nhất sinh ta cũng muốn quay về xem sao." Tiêu Thần tự tiến vào Trường Sinh Giới thì một mực theo phương hướng đó đi ra. Đó chính là không ngừng nỗ lực tu hành, tranh thủ một ngày kia đột phá mà tiến vào cảnh giới Trường Sinh.
Một nghìn năm cũng không thấy xuất ra một người thì Ranno hơn ba mươi tuổi liền đạt đến cảnh giới Trường Sinh, dung nhan vĩnh trụ. Nhất là bối cảnh tại Nhân Gian Giới linh khí thiếu thốn, có thể tu đến cảnh giới kia thì Ranno càng thêm có vẻ siêu trần thoát tục. Đúng là xứng danh thiên kiêu tiên tử.
Tiêu Thần không hy vọng xa vời hơn ba mươi tuổi liền tiến vào cảnh giới Trường Sinh. Hắn định ra thời gian cho mình là trước bốn mươi lăm tuổi tiến vào Trường Sinh đỉnh phong. Đây là một mục tiêu đối với người bình thường mà nói chính là mờ ảo không thể thực hiện.
Thế nhưng Tiêu Thần phải nghiêm khắc với bản thân như vậy, hắn đã hai mươi mốt tuổi, mà cha mẹ đã gần năm mươi rồi. Hai mươi bốn năm sau không biết cha mẹ có còn trên đời hay không. Hắn không cho phép bản thân có chút thời gian dư thừa mà phung phí.
Hai mươi bốn năm kế tiếp là lúc rực rỡ nhất đời người, từ thanh niên nhất định trải qua thời kỳ trung niên, thiếu nữ kia tại nhân gian giới phải chăng sẽ trở thành một người vợ?
Hoa đẹp sớm tàn, hồng nhan sớm phai.
Đã từng rung động sẽ theo thời gian vô tình mà nghiền nát thành mảnh nhỏ. Tiêu thần không dám hy vọng xa vời, sau hai mươi bốn năm, nếu như đối phương còn nhớ đã từng có một thanh niên gọi là Tiêu Thần, hắn đã thỏa mãn rồi.
" Hai mươi bốn năm đấy, ta dùng tuổi thanh xuân để tu hành, nhưng không cách nào thấy kết quả."
Tiêu Thần trong lòng có một chút chua xót khổ sở. Bất đắc dĩ thở dài một hơi. Ánh mắt nàng trong trẻo, lông mi dài, miệng nàng cười hồn nhiên, bóng lưng nhỏ nhắn xinh đẹp, chậm rãi đi xa, chậm rãi phai dần, Tiêu Thần dùng sức kéo mái tóc dài đen bóng. Sau đó mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
" Tự tìm phiền não, đã từng yêu, đã từng rung động. Như vậy đủ rồi." Không thể không nói Tiêu Thần tâm chí phi thường kiên định. Hắn rất nhanh ép buộc chính mình thoát khỏi tâm tình yếu đuối kia.
" Chúc nàng tìm được một người thực sự đáng giá trao thân gửi phận." Tiêu Thần ánh mắt như cắt thời không, như lại lần nữa thấy được tiếng cười của nàng, thiếu nữ với đôi mắt đẹp linh tuệ đang chờ mong.
Sau đó, hắn đẩy khay gỗ hương ra, tại trong làn nước bắt đầu tu luyện. Nếu có người thấy hình dạng này của hắn. Nhất định sẽ thầm nói thực sự là một tên cuồng tu.
Kha Kha thoải mái ngâm mình trong nước nóng. Mà Tiểu Quật Long dường như cũng có cảm giác sảng khoái, chúng nó đều lộ ra thần thái thỏa mãn. Tại trong hồ nước bơi qua bơi lại, sau cùng Kha Kha hướng khay gỗ hương bơi tới. Nắm lấy bầu rượu uống ực ực hai ngụm lớn, kết quả tiểu thú trắng muốt ho sặc sụa, đôi mắt to rưng rứng nước mắt. Tại chỗ ném bầu rượu. Sau đó nhanh như chớp chạy khỏi hồ nước.
Tiêu Thần cũng không có tu luyện sâu. Rất nhanh hắn liền cảm thấy được có người tới gần, chính là tiểu tỳ nữ Man tộc có lỗ tai dài lông xù.
" Công tử, ta là đến đưa rượu cho người."
" Để ở chỗ này đi."
Sau khi tiểu tỳ nữ đem khay để vào trong hồ nước, Tiêu Thần hỏi: " Cái tên bại hoại gia tộc Reagan ở chỗ này sao?"
" Cái này. . . Ý ngài là nói thiếu gia Hoffman sao?"
" Chính là cái tên bại hoại đó."
" Cái này. . ." Tiểu tỳ nữ chần chừ do dự. Dường như rất khó xử.
" Ngươi yên tâm. Ta sẽ không đại náo ở đây, từ thần thái của ngươi ta đã nhìn ra cái tên bại hoại kia ở chỗ này." Tiêu Thần lời nói rất bình tĩnh, nhưng khiến người ta có một cảm giác cực kỳ cường thế, nói: " Ngươi đi nói cho hắn. Ta không đi tìm hắn, kêu hắn qua đây cho ta!"
" Thế. . . . Cứ nói như vậy sao?" Tiểu tỳ nữ cảm thấy tim đập nhanh thình thịch, người kia là ai chứ? Đã vậy còn quá kiêu ngạo, kia chính là cậu ấm của gia tộc Reagan a. Có mấy người dám trêu chọc tên gia hỏa kia chứ.
" Đúng, chính là nói như vậy!"
" Hắn muốn hỏi người là ai làm sao bây giờ?"
" Hắn biết ta là ai. Nếu như hắn không biết nói hắn ch.ết chắc rồi!"
" Vâng, vâng. Tỳ nữ lập tức đi ngay." Tiểu tỳ nữ thất kinh mà chạy, cảm thấy đây tuyệt đối là một người mất trí.
Khi tiểu tỳ nữ Man tộc đi tới khu khách quý số 7 thì mấy tên ăn chơi trác táng đang cùng vài ả nữ tử xinh đẹp thân thể mặc lụa mỏng tại trong hồ nước trêu đùa.
" Hoffman thiếu gia còn đó không?" Tiểu tỳ nữ Man tộc biết rõ thói quen của đám cao lương đệ tử này, đối với những cậu ấm này giữa ban ngày ban mặt mạnh dạn trêu đùa trong lòng có chút sợ hãi.
" Ha hả, thì ra là một tiểu nha đầu Man tộc, mau tới đây bồi bản thiếu gia." Một tiểu mập mạp hướng về phía tiểu tỳ nữ Man tộc lộ ra bộ dạng tươi cười không có ý tốt, nói: " Bản thiếu gia rất yêu mến nữ tử dị tộc."
Tiểu tỳ nữ Man tộc vội vàng thấp giọng nói: " Gia Cát thiếu gia. Có người muốn tìm Hoffman thiếu gia, không biết thiếu gia có còn ở đây không?"
" Hắc hắc. . ." Vài tên ăn chơi trác táng đều nở nụ cười.
Vài ả nữ tử phong tao ở trong hồ nước cười ha ha. Cười run rẩy hết cả người, trong đó một nữ tử gắn sức bĩu môi. Nói: " Tại trong phòng đó."
Cách hồ nước nóng không xa chính là gian nhà hoa và cây cảnh, đây là một loạt nhà gỗ nhỏ được sắp xếp tinh xảo, mặt trên quấn đầy cây đậu tía có vẻ vô cùng hài hòa tự nhiên. Trong đó, từ một gian nhà gỗ nhỏ bên trong truyền đến tiếng rên rỉ như có như không khiến người khác nghe mà mặt đỏ tới mang tai.
" Hoffman có người tìm ngươi." Tiểu mập mạp không có ý tốt la lớn.
" Không nên làm phiền ta!" Trong nhà gỗ nhỏ truyền ra thanh âm bực mình.
" Thực sự không ra? Là thiếu nữ Man tộc xinh đẹp a. Không ra ta hưởng thụ mất thì quên đi."
" Phanh!"
Cánh cửa nhà gỗ nhỏ bị lực mạnh mẽ đẩy ra. Một nam tử tóc vàng vội vàng buộc khăn tắm quanh người bước nhanh đi ra, lông trên người rất nhiều, trên bắp đùi cùng với bộ ngực dài hơn chừng một tấc dày đặt đen kịt, có chút dọa người. Hắn thân hình cao lớn, giống như một đại tinh tinh.
" Sách sách. Thực sự là một cô nàng Man tộc ngọt ngào a. Ha ha. . ." Hoffman phá lên cười, bước bước nhanh đi tới, đi theo phía sau là một nữ tử tóc đen quần áo không ngay ngắn. Đúng là một nữ tử quyến rũ. Bờ eo vặn vẹo đứng lên như là rắn nước đang bơi lội chuyển động. Vẻ mặt xuân tình.
" Hoffman thiếu gia, có người. . . Có người muốn mời người đi gặp mặt."
" Sao. Chuyện gì xảy ra?!" Hoffman lập tức thu hồi nụ cười ɖâʍ đãng trên mặt, trong ánh mắt toát ra ánh sáng cảnh giác, nói: " Là ai?"
" Tỳ nữ không biết rõ, hắn nói. . . Kêu người đi tới. Tại khu khách quý số 2."
Nghe đến đó, Hoffman hoàn toàn thu hồi suy nghĩ, trầm giọng hỏi: " Hắn rốt cuộc nói những gì, ngươi dựa theo lời nói ban đầu kể lại cho ta một lần."
Khi nghe tiểu tỳ nữ Man tộc kể lại, ngay lúc đó con mắt Hoffman dựng lên, cả giận nói: " Mẹ nó, đến tột cùng là tên hỗn đản nào ngạo mạn. Là tên bại hoại nào dám chỉ đích danh tên họ ta mà mắng chửi, kêu ta cúi mình đi qua, thực sự là ngược đời! Lại còn dám xuất khẩu cuồng ngôn, mẹ nó thực sự là ăn gan hùm mật gấu rồi!"
Trong hồ nước đến tiếng cười của tiểu mập mạp: " Nhân phẩm tên gia hỏa ngươi quá kém. Cừu gia nhiều lắm, rõ ràng cũng không biết đắc tội qua người nào."
Hoffman trừng mắt nói: " Gia Cát Khôn ngươi ít nói chuyện bóng gió đi. Ngươi làm chuyện xằng bậy vẫn còn ít sao?! Không nói mỗi ngày hai ba vụ cũng không sai biệt lắm, mỗi ngày đều bị người trả thù. Ngươi có thể nhớ được rõ ràng sao?"
Trong hồ nước một công tử trẻ tuổi ôm một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, nói: " Người này quả thực quá điên cuồng, dám nói như thế tất có chỗ dựa. Ta nghĩ có thể là các ngươi gần đây chọc phải kẻ nào rồi."
" Ta chọc nhiều người lắm. Ta thế nào biết là kẻ nào muốn ch.ết." Hoffman hung tợn chửi bới, mặc vào một cái áo tắm dài. Quay về vài tên công tử trong hồ, nói: " Đi. Chúng ta cùng đi xem. Giáo huấn cái tên ch.ết tiệt chán ghét này một chút."
Đẩy những nữ tử vóc người nóng bỏng kia ra, vài tên công tử đi ra hồ nước. Cùng nhau hướng khu khách quý số 2, chỗ Tiêu Thần đi đến.
" Tên vương bát đản nào hung hăng càn quấy như vậy? Dám gọi Hoffman ta tới cửa tạ tội. Không muốn sống nữa sao?!" Người chưa tới nhưng thanh âm đã tới trước rồi, trước ngực phơi bày ra một mảnh lông đen, Hoffman cao to như một đại tinh tinh cường tráng.
Tiêu Thần nhìn hắn một cái. Ngoài ra phát hiện một người quen, trong bốn người công tử này dung mạo coi như không khó nhận biết lắm. Dĩ nhiên là người mà nha đầu bảo bối Kanati gia tộc Mander gọi là thất ca. Tên gia hỏa này đã từng tại đấu thú trường có chút kiêu ngạo mời Tiêu Thần tới gia tộc Mander làm khách, kết quả Tiêu Thần không đi, do đó dẫn phát một ít sự việc.
Tiêu Thần không có phản ứng với Hoffman, nhìn thất ca của Kanati. nói: " Trước kia đã gặp qua. Xưng hô như thế nào?"
" Luo Gouau." Không biết vì sao. Luo Gouau không có vạch trần thân phận Tiêu Thần.
" Cũng tự hạ mình báo danh hiệu đi." Tiêu Thần chính là lời nói rất lạnh nhạt, mang theo một cổ giọng điệu mệnh lệnh. Giống như quan tướng răn dạy tân binh.
" Ngươi con mẹ nó là ai hả?! Dám như thế nói khoác mà không biết ngượng. Tự tìm cái ch.ết sao!" Một nam tử tóc đen ở giữa bốn người trên mặt không hề ít tàn nhang lộ vẻ dữ tợn, nói: " Nhớ kỹ thiếu gia ta là Lý Đông Ba, không phải ngươi có thể chọc nổi. Không có việc gì không nên giả trâm thầm làm lão đại." Hắn nói rồi cất bước về phía trước. Dường như muốn đến chỗ Tiêu Thần mà tát vào mồm hắn.
" Ba"
Tiếng vang vô cùng trong trẻo. Một cú hung hăng đánh vào miệng rộng. Có điều không phải Lý Đông Ba đánh ra mà là Tiêu Thần hung hăng đánh ra. Một cái tát đem Lý Đông Ba đánh bay ngang ra ngoài. Ùm một tiếng rơi vào trong hồ nước nóng.
" Ta!" Lý Đông Ba sau khi rơi xuống nước, tức khắc nhảy dựng lên. Thẹn quá hóa giận mà quát: " Ngươi mẹ nó muốn ch.ết. Tiểu tử ngươi lần này ch.ết chắc rồi." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Tiêu Thần không phản ứng với hắn. Quay về Hoffman ba người nói: " Tự báo họ tên."
" Ta, ngươi nghĩ ngươi là ai? Lão tử gọi là Hoffman." Hoffman thân ngựa to lớn kìm chế lửa giận. Bước từng bước vào trong hồ nước. Ngồi đối diện với Tiêu Thần, người cùng hắn kết thù kết oán rất nhiều. Hắn ngược lại giả bộ thâm trầm muốn nhìn một chút người trước mặt này có thể xuất ra thủ đoạn bịp bợm nào.
" Ta là Gia Cát Khôn." Tiểu mập mạp rất ung dung, chậm rãi bước vào trong hồ nước.
Tiêu Thần suýt nữa bị chọc cười, thế nào mà nhà Gia Cát lại lắm người béo a. Tên này so với Gia Cát Lượng và Gia Cát Minh không có kém hơn. Khuôn mặt sẹo béo ú lồi ra trực tiếp rung rung. Ban đầu Tiêu Thần còn muốn đi tìm tên gia hỏa này. Thật không ngờ hắn cùng một chỗ với Hoffman, cái này tránh được rất nhiều phiền phức.
Sau cùng Luo Gouau cũng đi vào trong ôn tuyền.
Trong bốn tên công tử thì Lý Đông Ba và Hoffman tức giận nhất, người trước mặt quá cuồng vọng, bọn chúng hận không thể ngay lập tức cho hắn ăn một trận tàn nhẫn.
" Tiểu tử muốn tìm cái ch.ết mà đùa như vậy thì tìm sai chỗ rồi!" Hoffman mang theo một tia coi thường lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thần. Chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, mười mấy tên cao thủ bảo vệ hắn bên ngoài sẽ chạy ào vào. Trước tiên sẽ đem Tiêu Thần băm vụn. Đây là nguyên nhân hắn không có sợ hãi.
" Ta thực sự không cách nào hiểu, đại tinh tinh lông vàng ngươi điên cuồng ngu xuẩn như vậy thế nào có thể sống đến bây giờ." Tiêu Thần thở dài một hơi khiến Hoffman thiếu chút nữa nghẹn tức ch.ết.
" Ta!" Hoffman lúc đó đã muốn nhảy dựng lên, bất quá lại nhịn xuống, tàn nhẫn cười nói: " Được, ta cùng ngươi từ từ chơi đùa."
" Kha Kha, đem mọi người bên ngoài chộp tới cho ta. Hả?" Tiêu Thần sửng sốt, phát hiện tiểu thú trắng muốt không biết lúc nào sớm đã mất dáng. Hắn trong lòng cảm giác có chút không ổn. Tiểu thú này rất có thể làm bậy rồi, như thế nào một hồi công phu đã chạy đi đâu? Bên cạnh hình như có vài vị mỹ nhân Nam Hoang đang ngâm mình trong nước nóng. Sẽ không chạy qua bên kia gây rắc rối chứ?
Trong hồ nước nóng bên cạnh, vài vị mỹ nhân Nam Hoang đang luống cuống tay chân, đồng loạt tại trong nước vây kín tiểu thú trắng muốt.
" Bắt nó, mau. Thiếu chút nữa thôi."
" Bên kia bên kia, mau ngăn nó lại."
" Ô kìa. Ta thiếu chút nữa bắt được."
Tiểu thú trắng muốt tại trong nước ầm ĩ rất vui thích, làm cho vài vị nữ tử chạy tới. Không để ý cảnh xuân tiết ra ngoài vây lấy nó.
Đùi thon dài trắng như tuyết kia, cánh tay ngọc nõn nà mềm mại như mỡ. Eo thon siết chặt uyển chuyển. Lụa mỏng phất phới, ngọc thể đung đưa. Một cảnh tượng khiến người ta chảy máu mũi.
Nếu có một nam tử đứng ở chỗ này, tất nhiên sẽ không chịu nổi, không phải máu huyết sôi trào dẫn đến huyết quản nứt toác mà ch.ết thì cũng là kích động mà ngất đi.
Kha Kha tội nghiệp, bởi hiếu kỳ mà uống hai ngụm rượu lớn. Cổ họng sặc sụa như bóc cháy. Chạy ra khu khách quý số 2 muốn tìm một chút thức ăn ngon. Kìm nén rượu cay kia xuống, không ngờ đi tới chỗ hồ nước của mấy vị nữ tử. Lập tức đem món điểm tâm ngọt của các nàng quét một hơi sạch sẽ, nhưng khiến một đám nữ tử vây đuổi chặn đường, hai mắt mỗi người đều lóe lên tia sáng, có vẻ hận không thể ra sức ôm nó vào trong ngực.
Tiểu thú trắng muốt không ngờ có thể phân biệt tốt xấu, biết rõ các nàng không có ác ý. Nàng dường như rất yêu thích nó, nhưng như vậy càng khiến nó sợ hãi, không muốn dùng thần thông đối phó với các nàng. Tại trong hồ nước trốn thoát bỏ chạy đi.
Chỉ có Yến Khuynh Thành không có tham gia. Bởi vì nàng nhận ra Kha Kha. Biết rõ nó thuộc về ai, đôi mắt đẹp của nàng đảo qua rồi đảo lại. Khóe miệng dần dần mỉm cười lên.
" Phù phù"
" Ôi chao. Ta thế nào đột nhiên bị quẳng bay lên tới trong nước vậy."
Kha Kha cuối cùng không ngờ cũng ra tay, dùng cầm cố thần thông trói buộc hai ả nữ tử, sau đó nhanh như chớp trốn trở về khu khách quý số 2.