Chương 14: Chuyện cũ (ba)
Lời này của Hàn Dịch hoàn toàn xuất phát từ thật tâm, những hán tử này vừa nhìn đã biết là không có khí lực, cũng chẳng có nền tảng võ công, ngay cả một mình hắn cũng đánh không lại, chứ đừng nói đến Tiểu Thụ có thiên phú dị bẩm. Nhưng lọt vào tai đối phương thì có khác nào miệt thị trắng trợn, người ta đương nhiên không chịu rồi, bắt đầu hùng hùng hổ hổ.
Sắc mặt hán tử cầm đầu cũng không tốt: "Lời này của người huynh đệ có chút khinh thường đối thủ đấy. Đấy là chưa kể chúng ta người đông thế mạnh, mà trong đám các ngươi chỉ có mình ngươi là đàn ông, cho nên lời này không nên tùy tiện nói ra ngoài!"
Hàn Dịch thở dài. Hắn vội vã đưa hai mẹ con sau lưng ra ngoài, sau đó lại còn muốn trở về quận lý để tr.a rõ chuyện tình trong trấn này, vì thế chẳng có tâm tình dây dưa lòng vòng, định bước lên trước, ôm quyền nói với hán tử cầm đầu: "Ngươi đã không tin, vậy thì thế này đi, ta với ba huynh đệ ngươi đánh một trận, nếu là trong vòng ba chiêu ta toàn thắng, ngươi hãy để chúng ta đi, như thế nào?"
Hán tử kia còn chưa mở miệng, các huynh đệ sau lưng liền nổi giận: "Đại ca, chúng ta xông lên thôi. Tên mặt trắng nhỏ này đúng là khinh người quá đáng, phải đánh ch.ết hắn cho hả!". Hán tử cầm đầu trầm tư một lát, phất phất tay, ba người sau lưng lập tức đứng dậy, xông về phía Hàn Dịch.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, ba người vừa xông lên liền ngã lăn ra đất, không biết bị Hàn Dịch đánh trúng chỗ nào mà luôn miệng gào thét kêu đau, nhất thời đều không thể đứng lên. Thủ lĩnh kia bị màn phủ đầu này của Hàn Dịch làm cho sững sờ, trầm mặt phất tay phái người kéo những người đang nằm trên đất về, sau đó hung hăng nhổ một bãi nước bọt lên đất, nhưng vẫn chưa bỏ hết chướng ngại vật trên đường ra. Sắc mặt Hàn Dịch trầm xuống, cả giận nói: "Không ngờ huynh đài lại nuốt lời. Hôm nay mặc kệ các ngươi có nhường lối hay không, Hàn Dịch ta cũng phải đi qua nơi này!"
Tên cầm đầu rũ mắt suy tư trong chốc lát, sau đó vung tay lên, người phía sau liền nhanh tay lẹ chân dời chướng ngại vật trên đường đi."Hôm nay ta đã đắc tội nhiều, kính xin huynh đệ chớ so đo. Xin mời!"
Mặc dù Hàn Dịch rất ngạc nhiên vì người nọ đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, nhưng không có cách nào hỏi cho ra nhẽ, dẫn đoàn người vội vã chạy tới quận thành.
Tiễn hai người kia đi, Hàn Dịch trực tiếp trở về phủ Đô Úy, cầm tờ văn thư mới nhậm chức lên, đổi một bộ quần áo liền ra cửa, cho đến tận hai ngày sau mới trở về.
Hàn Dịch vừa đến nhà không bao lâu, lập tức có người phủ Thái Thú đưa thiệp tới, mời Hàn Dịch đến tụ họp một chút. Mặc dù không hề có danh tiếng, nhưng Hàn Dịch không tiện cự tuyệt, thay quần áo khác, liền đi đến đó.
Đến phủ Thái Thú, nhìn thấy người đang ngồi trên bàn tiệc, Hàn Dịch mới hiểu được mục đích của Ngô Vu Điền. Tên kia rõ ràng chính là hán tử cầm đầu chặn đường họ ở bạch câu trấn.
Trong lòng Hàn Dịch vừa kinh ngạc vì Ngô Vu Điền thế nhưng lại chịu để bang trộm cướp giật dây, mặt khác lại vô cùng tức giận vì đã làm nhục sứ mệnh của mệnh quan triều đình, thông đồng làm bậy, vì vậy khi Ngô Vu Điền nhiệt tình lôi kéo ngồi vào bàn thì sắc mặt không khỏi có chút cứng ngắc.
Ngô Vu Điền nâng chén lên, cười ha hả nói: "Hàn Đô Úy, lần này mời ngươi tới, là vì huynh đệ Cát Minh ra sức cầu khẩn nhờ ta làm sứ giả hòa giải hiểu lầm giữa hai người,, hôm nay trên bàn cơm này mọi người cùng nâng chén xóa bỏ hết hiềm khích lúc trước là tốt rồi!".
Cát Minh cũng nhân cơ hội mời rượu: "Hàn Đô Úy, chúng ta có thể nói là không đánh nhau thì không quen biết. Hôm đó bởi vì đau lòng ấu đệ, cho nên đã đắc tội, ta cạn một ly trước, hi vọng ngài đại nhân đại lượng, không so đo với những dã phu như chúng ta!".
Hàn Dịch làm sao mà nuốt trôi ly rượu này, lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói: "Ngô đại nhân, thân thể ta có chút không thoải mái, bữa cơm này sợ là không có cách nào ăn tiếp, xin bồi tội, cáo từ trước!". Dứt lời liền phất tay áo ra ngoài phòng mặc kệ Ngô Vu Điền có chèo kéo thế nào cũng không ở lại.
Còn chưa đi tới cổng lớn của phủ Thái Thú, Ngô Vu Điền đã đuổi theo, trực tiếp kéo tay áo Hàn Dịch lại, luôn miệng nói: "Hàn Đô Úy dừng bước, xin dừng bước. Đều tại ta, không biết tình huống liền tự tiện làm người đứng ở giữa, là do ta không đúng, kính xin Hàn Đô Úy dừng bước, chúng ta thương thảo một chút."
Hàn Dịch thấy sau lưng Ngô Vu Điền không có bóng dáng của Cát Minh, mới dừng lại: "Cũng tốt. vừa lúc Hàn mỗ có một số việc cần thương lượng với Thái Thú ngài. Mới vừa rồi, vị kia......"
Ngô Vu Điền vội vàng cười cười: "Yên tâm, yên tâm, nhà hắn có việc nên đã về trước rồi, ta cũng không lưu lại. Hàn Đô Úy có chuyện cứ việc nói, ta và ngươi đều là mệnh quan triều đình, phối hợp lẫn nhau cũng là việc nên làm."
Hàn Dịch gật đầu tỏ vẻ đồng ý rồi đi theo Ngô Vu Điền tới thư phòng.
Người hầu mang nước trà đi vào rồi nhanh chóng lui ra, trước khi đi còn đóng chặt cửa lại. Hàn Dịch uống một hớp trà, sau đó liền kể lại tất cả mọi chuyện mà huynh đệ Cát thị vẫn làm, nào là khi nam bá nữ, chuyện ác nào cũng chẳng từ ở trấn Bạch Câu mà bản thân đã đích thân thị sát trong hai ngày qua. Ngô Vu Điền nghe xong tỏ vẻ rất khiếp sợ, liên tục giải thích mình bị Cát Minh lừa gạt, hoàn toàn không biết tí gì về những việc mà hắn ta đang làm. Hàn Dịch tuy nghe thế nhưng bụng lại nửa tin nửa ngờ.
Hắn vốn cho rằng Cát Minh dám ngông cuồng như thế chẳng qua là đã cấu kết với Huyện lệnh nhưng đến hôm nay mới phát hiện thì ra núi dựa của người ta lại là vị đứng đầu một Quận này, chả trách mấy lần xuất binh cũng không san bằng được cái trại cỏn con. Xem ra, việc làm này chẳng qua chỉ làm bộ làm tịch, lừa gạt dân chúng mà thôi. Nhưng nếu muốn xuất binh trừ phiến loạn, thì còn phải phối hợp với Ngô Vu Điền mới càng dễ làm việc, vì vậy hắn cũng không giấu giếm, nói thẳng với hắn ta. Có lẽ Ngô Vu Điền cấu kết với Cát Minh hơn phân nửa là bởi vì tiền tài, nhưng nếu nguy hiểm đến mũ cánh chuồn của chính mình thì có lẽ hắn ta sẽ không dám can dự quá nhiều. Làm gì có người làm quan nào mà liêm khiết trong sạch từ trong ra ngoài, mục đích của hắn chính là trừ hại cho dân, không cần thiết phải khiến cho người ta ngồi không vững cái ghế Thái Thú này.
Chờ Ngô Vu Điền giải thích rõ ràng, Hàn Dịch mới lại mở miệng nói ý đồ muốn xuất binh trừ phiến loạn, cũng nói rõ cần Thái Thú chi viện binh khí lẫn toàn lực phối hợp. Ngô Vu Điền nào dám cự tuyệt, không ngừng gật đầu liên tục, chỉ hận không lập tức xé xác Cát Minh.
Thấy mục đích đạt được, Hàn Dịch cũng liền cùng Ngô Vu Điền nói sang chuyện khác, mang ý răn đe cảnh tỉnh một phen. Nói chuyện một lúc, Hàn Dịch khéo léo từ chối lời mời ở lại dùng bữa của Ngô Vu Điền, trực tiếp đi đến sân huấn luyện.
Mắt thấy Hàn Dịch biến mất ở đầu hẻm, Ngô Vu Điền mới xoay người vào thư phòng, bên trong phòng đã có người đang ngồi đó, không ai khác ngòai Cát Minh vốn đã rời đi từ sớm.
"Ngươi nghe rõ ràng rồi chứ, hiện tại không phải là ta không giúp ngươi, mà họ Hàn này thật sự khó trị, ta ngay cả việc tự bảo vệ mình cũng là cả một vấn đề rồi. Chính ngươi gây họa, thì tự mình giải quyết đi!".
"Ôi chao, ngài đang nói gì thế. Thì ra ngài đã quên, mấy năm nay là ai đã giải quyết biết bao mối họa giúp ngài rồi à? Lần này ngài mà mặc kệ, thì ta cũng chưa chắc những danh tiếng mà ngài đang cố bảo vệ có còn giữ được hay không?"
"Ngươi! Ngươi còn muốn muốn ta làm gì?"
"Cũng không có gì. Cũng chỉ là một cái mạng của họ Hàn thôi, không cần ngài tự thân động thủ, chỉ cần trong lúc mấu chốt nhấc tay một cái là tốt rồi, còn lại, cứ để huynh đệ ta lo. Mặc dù bản lãnh của ta không lớn, nhưng nếu có người dám chọc tới, thì cái miệng chưa chắc đã ngậm chặt lại đâu. Đến lúc đó những chuyện bẩn thỉu của Thái Thú ngài vài năm gần đây tại Ung quận này sẽ được truyền đến tai của tất cả mọi người!".
Ngô Vu Điền giận đến trắng bệch cả mặt, hung hăng vỗ bàn một cái, cắn răng nói: "...... Được! Ta giúp ngươi là được chứ gì!".
"Ha ha ha, thế mới đúng là quan dân một nhà chứ. Vậy huynh đệ ta liền cám ơn Ngô đại nhân ngài trước!".
Còn Hàn Dịch sau khi trở về phủ, Thẩm Trại Hoa thấy hắn vội vã như thế liền quan tâm hỏi mấy câu, nghĩ nghĩ motọ lát hắn mới nói với nàng chuyện dẹp trừ phiến loạn, thuận tiện còn nhắc tới chuyện Ngô Vu Điền lén lút lui tới với Cát Minh, bảo nàng nên đề phòng một chút.
Thẩm Trại Hoa thấy hắn vì dân trừ hại, liền vỗ tay khen hay, không ngừng giúp đỡ Hàn Dịch thu thập những thứ cần dùng, chỉ sợ làm trễ nãi chuyện trừ phiến loạn. Trời dần tối đen, Hàn Dịch liền dẫn đám binh lính đã sớm tuyển chọn từ trước lặng lẽ ra khỏi thành. Hai ngày trước hắn đã sớm nghe ngóng, biết vị trí của sơn trại kia nằm ở một vị trí dễ thủ khó công, vì vậy mới tính tóan đánh bất ngờ vào ban đêm, để đám người kia trở tay không kịp, đánh nhanh thắng nhanh. Hơn nữa, hắn cũng đã suy nghĩ kỹ càng, thật sự thật không thể tin Ngô Vu Điền được nên cũng không hề trông cậy vào việc phối hợp với hắn ta trừ phiến loạn. Nếu đã như vậy, còn không bằng tự mình ra tay trước, không cho Ngô Vu Điền và Cát Minh có cơ hội thương lượng.
Hàn Dịch mới vừa lãnh binh ra khỏi cửa thành, thì đầu này Thẩm Trại Hoa liền lôi kéo Tiểu Thụ đổi một thân xiêm áo đơn giản lén lén lút lút ra cửa, trực tiếp chạy tới phủ Thái Thú. Thân là người đứng đầu một Quận mà lại dám cấu kết với đám trộm cướp, không cho hắn ta nếm chút đau khổ, thật sự đã sống uổng phí bao năm nay.
Lật người vào phủ Thái Thú, Thẩm Trại Hoa kéo Tiểu Thụ trực tiếp chạy về phía thư phòng. Ngày thường Lão tặc này vẫn luôn ra vẻ đạo mạo, nghiêm túc, cả ngày thì có đến hơn nửa thời gian đều ở đây làm việc công, cũng tạo điều kiện cho nàng tìm kiếm dễ dàng hơn.
Thận trọng lật một mảnh ngói lên, quả nhiên, Ngô Vu Điền đang ngồi ngay ở trước thư án, trước mặt có một hầu đang nhỏ giọng nói gì đó. Thẩm Trại Hoa vừa dán tai lên, liền nghe thấy Ngô Vu Điền nhỏ giọng nói: "Mau phái người đi đường tắt báo tin cho Cát Minh, thuận tiện đưa qua cho hắn cung tiễn đã chuẩn bị xong, ngàn vạn đừng để Hàn Dịch biết!".
Người hầu cúi đầu đáp một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài. Thẩm Trại Hoa biết ngay không ổn, xem ra là đã có người nói cho Ngô Vu Điều chuyện Hàn Dịch lãnh binh ra thành, còn lão tặc này lại phái người đi mật báo cho Cát Minh. Lần này Hàn Dịch chuẩn bị đánh bất ngờ, vì vậy không mang theo nhiều người, huống chi Cát Minh còn có Ngô Vu Điền giúp một tay, binh khí trong tay không kém chút nào, tên giặc này chiếm hết địa lợi nhân hòa, chuyến này Hàn Dịch đi sợ là có chút nguy hiểm.
Thẩm Trại Hoa cũng không quan tâm đến việc giáo huấn Ngô Vu Điền nữa, lập tức lôi Tiểu Thụ chạy như bay, muốn đuổi theo Hàn Dịch, để cho hắn còn chuẩn bị sẵn tinh thần.
Chạy như bay đến cửa thành, vậy mà lúc này lại rơi vào thời gian cấm đi lại ban đêm, cổng lớn đã khép chặt, Thẩm Trại Hoa khổ sở cầu khẩn lính gác giúp đỡ, nhưng lại không hề có tác dụng. Ruột nóng như lửa, thấy cầu khẩn không có kết quả, liền xắn tay áo lên muốn động thủ, một tay túm cổ áo người nọ. Binh lính cũng không cách nào chống đớ, liền nói: "Cô nãi nãi của ta ơi, kể cả ngươi có đánh ch.ết ta cũng không có cách nào đâu. Chìa khóa chỉ có hai cái, một cái do Hàn Đô Úy giữ, cái còn lại ở chỗ Ngô Thái Thú, ta thật sự hết cách. Kể cả hôm nay có đánh ch.ết ta ở chỗ này, cũng không có cách nào mở cổng cho ngươi được!".
Thẩm Trại Hoa bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là bảo Tiểu Thụ về phủ trước, còn mình lại chạy đến phủ Thái Thú, tìm một vòng trong thư phòng Ngô Vu Điền nhưng chẳng thấy bóng dáng chiếc chìa khóa đâu, lúc này mới nhớ tới, hình như hắn ta đã đưa chìa khóa cho người đưa tin. Trong lúc nhất thời vô cùng ảo não, hối hận không chờ người đưa tin ra khỏi phủ, nửa đường chặn lại. Trong lòng vừa hối hận vừa vội, hốc mắt không nhịn được mà cay cay.
Tìm kiếm không có kết quả, Thẩm Trại Hoa đành phải quay trở lại chỗ cổng thành. Cảm giác lo lắng trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, không thể làm gì khác hơn là chờ đợi, mong cho trời mau sáng, Hàn Dịch sớm trở lại. Người binh lính kia lúc trước đã nếm qua công phu của nàng, lại nghe giọng nói không giấu nổi nghẹn ngào kia, cũng không dám truy cứu nữa, để mặc nàng đứng ở đó.
Lo lắng đau khổ chờ đợi, cuối cùng phía chân trời cũng có ánh bình minh ló dạng. Còn chưa tới thời gian mở cửa thành thì ngoài cổng đã vô cùng huyên náo, cửa thành liền bị đẩy ra. Chính là nhóm người đi theo Hàn Dịch vào núi lúc ban tối.
Thẩm Trại Hoa nhìn mãi mà không thấy bóng dáng Hàn Dịch đâu, mặt không khỏi trầm xuống