Chương 42
Editor Phương Thuỷ
Sau khi phủ tướng quân bị bao vây hai ngày, sáng sớm tiếng trống vẫn cứ vang lên như thường, trăm quan vào triều. Đêm qua bên trong phủ Tả tướng đèn sáng suốt đêm, người đến người đi cả đêm không ngớt .
Giờ Thìn canh ba, cửa nhà Khâu Giản bị đập mạnh. Mở cửa ra, Khâu Giản nhìn thấy một tướng quân mặc khôi giáp dẫn theo một đội cấm quân. Tướng quân kia không đợi Khâu Giản mở miệng, đã hắng giọng hỏi: "Cố nhị công tử có đó không? Chủ tử nhà ta có chuyện quan trọng cần bàn."
Khâu Giản mơ hồ nhận được người đứng trước mặt là người đứng đầu trong cấm quân, đang muốn đáp lời, Thẩm Trại Hoa đột nhiên từ khuê phòng bước ra ngoài: "Ai là Cố nhị công tử? Quân gia có phải hay không tìm lộn địa phương?"
Tướng quân kia cười nói: "Phu nhân đừng sợ, tiểu nhân là phụng lệnh Ân tướng quân tới, muốn mời Cố nhị công tử vào cung một chuyến, có chuyện quan trọng muốn cùng ngài ấy thương lượng."
Thẩm Trại Hoa vẫn tỏ vẻ nghe không hiểu, "Ôi dào quân gia, chúng ta là dân nghèo, từ đâu tới cái gì công tử hay không công tử , quân gia nhất định là tìm nhầm rồi. Để ta hỏi giúp ngài thử chung quanh đây có ai là Cố nhị công tử không?"
Kẻ nọ đang muốn giải thích, sau lưng lại đột nhiên truyền đến một tiếng hét thảm, gã quay đầu lại nhìn thì một thanh đao còn dính máu đã gác ở trên cổ của gã. Ánh mặt trời hắt lên lưỡi đao rất chói mắt.
Máu trên lưỡi đao nhỏ xuống quần áo gã. Sau lưng gã, người cầm đao cười khẩy, tay vừa động, máu liền phun ra.
Chỉ là trong chốc lát, tất cả đoàn người vừa gõ cửa kia đã ngã xuống hết con ngõ hẻm, máu bắt đầu chảy tràn theo khe hở giữa những phiến đá xanh. Thẩm Trại Hoa hướng về phía người trước mặt nói: "Đa tạ ra tay tương trợ."
Người nọ chắp tay: "Cô nương không cần phải nói tạ, chúng ta theo lệnh Tướng quân bảo vệ Cố công tử, đây đều là nhiệm vụ của chúng ta."
Mùi máu tươi ngoài cửa rất tanh, Thẩm Trại Hoa tránh người ra, nói: "Không biết nên xưng hô như thế nào?"
Người kia nói: "Cô nương gọi ta Trường Phong là được rồi."
Thẩm Trại Hoa: "Trường Phong đại ca, vào nhà trước đi, ở cửa nhiều người chú ý, mùi máu tươi rất nồng."
Trường Phong nghe vậy, thu đao trong tay, dẫn mấy người sau lưng vào nhà. Ai ngờ còn chưa đi mấy bước, lại có người hỏi: "Cố nhị công tử có đó không?"
Nghe vậy, đao trong tay đám người Trường Phong liền ra khỏi vỏ, Thẩm Trại Hoa lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Ta ra trước hỏi thử." Lại mở cửa viện, bước ra sân.
Lúc này dẫn đầu lão thái giám mặt mũi hiền lành, tóc hoa râm, cả lông mày cũng trắng. Thấy Thẩm Trại Hoa ở cửa thì cười híp mắt nói: " Làm phiền phiền cô nương mời Cố nhị công tử cùng lão nô vào cung một chuyến."
Thẩm Trại Hoa đang muốn mở miệng chối từ, Cố Nam Châu lại đột nhiên nói: "Lý công công, bao năm không thấy rồi, thân thể tốt không?"
Lý công công thấy Cố Nam Châu, vội cúi người, nói: "Đa tạ Cố thiếu gia nhớ." Lại nói, "Còn làm phiền Cố thiếu gia sắp xếp, mang theo tiểu quá. . . Tiểu thiếu gia cùng đi một chuyến thôi."
Cố Nam Châu gật đầu, nói: "Ngài vào nhà ngồi trước, đợi chúng ta sửa soạn thì lên đường ngay."
Lý công công nghe vậy, đi theo Thẩm Trại Hoa vào nhà chính. Cố Nam Châu vào phòng ngủ của mình, lấy y phục Cố Đồi ra chỉ là động tác trong tay càng ngày càng chậm, mắt cũng nhòe đi không nhìn thấy đồ.
Cố Đồi ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn Cố Nam Châu ở một bên bận việc. Hồi lâu, Cố Nam Châu cuối cùng cùng để quần áo bên cạnh Cố Đồi, giọng nằng nặng nói: "Thay thôi."
Cố Đồi nghe theo thay cái áo dài màu xanh ngọc, buộc lại đai lưng, đứng ở trước mặt Cố Nam Châu, im lặng thật lâu. Cố Nam Châu đứng dậy đi ra ngoài, nói: "Đi thôi."
Cố đồi đột nhiên gọi: "Phụ thân."
Chân Cố Nam Châu ngừng lại, cương quyết nhắm lại mắt, mới xoay người về phía Cố đồi cười nói: "Cũng không thể kêu ta là phụ thân nữa. Sau này, ngươi chính là Ân Đồi rồi."
Cố Đồi lại đột nhiên nhào tới ôm chân lấy chân hắn, mặt chôn ở trong quần áo của hắn, nói: "Đây là lần cuối cùng, phụ thân, về sau con sẽ không gọi nữa. Người đã từng đã dạy con, cuộc sống có số, việc làm người, người làm cha, người làm thần, người làm quân, đều có chuyện ứng với mình, con cũng như vậy. Từ nay về sau con cũng cần gánh vác trách nhiệm của mình, sẽ không bao giờ là Cố Đồi nữa, không bao giờ nhi tử của người nữa. Nhưng con sẽ nhớ mãi Cố Đồi, nhớ phụ thân của y."
Cố Nam Châu cúi đầu nhìn Cố Đồi chỉ đứng tới hông mình, trong lòng không rõ cảm giác gì. Hôm nay, hài tử này còn chưa đầy chín tuổi, lại phải gánh trọng trách do huyết thống mang lại. Cố Nam Châu nhớ lúc đầu, lúc Cố Đồi vẫn còn trong tả, gầy teo nhỏ xíu, so những hài nhi mới ra đời khác gầy yếu hơn rất nhiều, khóc cũng không to.
Khi đó, Cố Nam Châu chỉ sợ Cố Đồi không sống được, lúc nào cũng đợi bên cạnh hắn, một bước cũng không dám rời đi, ngay cả khi bà ɖú cho Cố Đồi ßú❤ sữa thì hắn cũng chỉ ra ngoài chờ là cùng. Trong biệt viện ít nha hoàn, hắn sợ tiểu nha hoàn tay chân vụng về đụng Cố Đồi, tự mình lo cho Cố Đồi từ ăn uống đến vệ sinh, từ lúc bắt đầu luống cuống tay chân cho đến lúc mọi việc đều trôi chảy, hắn không biết được là đã trải qua bao lâu.
Sau này thân thể Cố Đồi từ từ khá hơn, từ gầy yếu nhỏ xíu, từ từ biến thành một tiểu tử mập mạp, ở trong biệt viện quậy phá khắp chung quanh, trong lòng hắn hài lòng biết bao nhiêu.
Thời gian chín năm này quá dài, hắn đã quên mất, đứa bé trước mắt này, có ngày phải rời xa hắn.
Hốc mắt ửng đỏ, nước mắt không kìm được chảy xuống. Cố Nam Châu đặt tay lên đầu Cố Đồi, nói: "Nếu con khó chịu, thì ôm chân phụ thân khóc một lát nữa. Chỉ là ra khỏi cửa này, con không thể khóc nữa. Con sẽ phải đối mặt tất cả, không thể có chuyện con mềm lòng."
Cố Đồi ôm Cố Nam Châu chặt hơn, trong miệng phát ra tiếng ô ô, lưng lại run dữ dội. Hồi lâu, Cố Đồi buông hai tay ra, sửa sang lại áo, nói: "Đi thôi."
Trong nháy mắt, Cố Đồi yếu ớt thường ngày đã không còn tồn tại.
Cố Nam Châu theo bản năng muốn duỗi tay nắm tay Cố Đồi, lại nữa chừng thu về, nghiêng người sang, để Cố Đồi đi trước còn mình thì lặng lẽ theo sau.
Ở nhà chính, Lý công công thấy Cố Đồi, tay bưng ly trà run run. Cố Nam Châu hướng về phía Lý công công nói: "Công công, lúc này đi thôi, chớ để người trên sốt ruột."
Lý công công phục hồi tinh thần lại, gật đầu liên tục, đứng dậy ra khỏi nhà.
Nơi đầu hẻm xe ngựa đã được chuẩn bị xong, Cố Đồi được Lý công công đỡ lên xe ngựa, Cố Nam Châu đứng ở bên cạnh xe ngựa, Thẩm Trại Hoa nhỏ giọng nói: "Tạm biệt, ta chờ ngươi về cùng nhau ăn cơm."
Bên trong xe Cố Đồi nghe vậy, vén rèm xe lên, mặt chờ mong nhìn Tiểu Thụ bên cạnh, hi vọng Tiểu Thụ cũng nói mấy câu, lại không nghe nói gì. Cố Đồi thất bại, đành mở miệng nói: "Ngươi ở nhà chờ ta, đừng lo lắng quá."
Tiểu Thụ chớp chớp mắt: "Ừ."
Cố Đồi: ". . . . . ."
Thấy Cố Nam Châu lên xe, phu xe giơ roi ngựa, bánh xe chuyển động.
Lúc sau, Thẩm Trại Hoa nắm tay Tiểu Thụ, nói: "Đi về trước thôi."
Cố Nam Châu đi chuyến này, không có tin gì mặt trời xuống núi cũng không thấy trở lại. Khâu Giản chạy vài lượt đến Hoàng thành, chỉ thấy cửa thành đóng chặt.
Lúc nửa đêm, vốn là thời gian cấm đi lại trên đường đột nhiên ồn ào hẳn lên. Tiếng vó ngựa ầm ầm, tiếng thiết giáp loảng xoảng vang khắp kinh đô, thỉnh thoảng có đập vỡ cửa phủ đệ đại môn, sau chính là tiếng kêu khóc chói tai.
Thẩm Trại Hoa từ trong mộng thức tỉnh, nghe được trên đường có người kêu la, vội vàng đứng dậy nhìn thử, chỉ thấy hướng Thành Đông ánh lửa ngút trời, khiến nửa bầu trời kinh thành đều là màu đỏ. Khâu Giản đột nhiên từ ngoài cửa chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng: "Phủ tướng quân cháy."
Thẩm Trại Hoa hoảng sợ, "Vậy Bạch Hoa đâu?"
Khâu Giản nói: "Không rõ lắm. Lửa kia đột ngột bốc lên, thế lửa rất lớn, hôm nay trên phố cực kỳ hỗn loạn, không hỏi được tin tức Bạch Hoa."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cố Nam Châu đã dẫn Cố Đồi vào cung rồi mà? Hai người bọn họ đâu? Có tin tức hay không?"
Khâu Giản: "Lão tặc Giang Hữu Tứ âm mưu tạo phản chứ sao. Ta nghe nói, Phó thống lĩnh cấm quân là môn sinh trước kia của gã, một đao giết ch.ết thống lĩnh, đoạt quyền điều khiển binh, hiện tại đang cho cấm quân đến từng nhà bắt gia quyến của các văn thần đấy."
"Bọn Cố Nam Châu đâu? Ngươi có tin gì không?" Nghe tin Giang Hữu Tứ tạo phản, Thẩm Trại Hoa càng thêm lo lắng cho an nguy của hai phụ tử Cố Nam Châu, nắm tay Khâu Giản luôn miệng hỏi.
Nhưng Khâu Giản cũng chỉ có thể lắc đầu mà thôi: "Cổng thành khép chặt, không ai đi ra được, ta đi vài chuyến, cũng không thăm dò được tin tức gì." Dừng một chút, lại an ủi, " Ngươi yên tâm, Ân tướng quân vẫn còn ở trong cung, bọn họ nhất định là không sao.”
Mặc dù Khâu Giản an ủi, nhưng Thẩm Trại Hoa không bớt lo lắng chút nào. Nàng không ngủ được, đốt nến, ngồi ở bên cạnh bàn chờ tin tức.
******
Quay đầu lại nhìn đốt phủ tướng quân bị lửa thiêu đốt, Bạch Hoa hung hăng nghiến răng: Mẹ nó chứ! Ép lão nương ta tự đốt nhà mình, để xem sau này lão nương ta tính thế nào với ngươi.
Thế lửa quá lớn, đã muốn cháy lan đến nhà những người khác nhà trên phố, từng người cũng vội vàng chạy ra khỏi nhà, chạy trên đường liên tục xách nước chạy tới phủ tướng quân dập lửa, cả đường phố trong lúc này đèn sáng rực, mọi người tấp nập. Bạch Hoa ngồi bệt một lúc rồi vội vàng đứng lên chạy không ngừng tới cổng thành.
Một đường chạy như điên, còn phải né tránh cấm quân giới nghiêm, Bạch Hoa mệt đến muốn ngất mới lẻn được đến cổng thành. Lúc này mệt mỏi quá, Bạch Hoa há miệng thở hồng hộc chỉ chưa lè lưỡi ra thôi.
Thở xong, Bạch Hoa núp ở hẻm nhỏ đối diện cổng thành, đếm cấm quân canh giữ ở cổng thành, trong lòng lo lắng không ngừng : Mới ở đây một khắc, cổng thành đã có ba tiểu đội cấm quân đi qua, nhiều người như vậy, một cô gái yếu đuối như mình làm thế nào để qua đây? Ân Kỳ Lôi đã nói với Bạch Hoa : Chỉ cần muội đến nơi này nhất định sẽ có người dẫn đường, mang muội đi ra ngoài nhưng hôm nay Bạch Hoa đã đến, người dẫn đường ở đâu?
"Mẹ nó, người dẫn đường đâu? Không biết ch.ết ở đâu rồi!" Bạch Hoa không kiên nhẫn chờ được nữa, nhỏ giọng lầm bầm nói.
"Thuộc hạ không có ch.ết."
Trên đỉnh đầu, đột nhiên một giọng nam trầm vang lên, làm Bạch Hoa bị dọa, sợ quá ngồi bệt xuống đất.
Bạch Hoa ngẩng đầu nhìn lại, một bóng đen đang đứng trên đầu bức tường mà mình dựa vào. Sau một khắc, bóng đen kia chuyển động, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Bạch Hoa."Thuộc hạ Thanh Phong."
Bạch Hoa từ dưới đất đứng dậy, phủi bụi trên tay, hắng giọng, nói: " Dẫn đường đi."
Thanh Phong gật đầu, đi vào con hẻm. Bạch Hoa thừa dịp người nọ quay lưng về phía mình, đưa tay vuốt vuốt mông thật nhanh, lại giả bộ làm như không có việc gì đi theo sau Thanh Phong.
Đợi đến Bạch Hoa nhìn thấy đường Thanh Phong đi thì hoàn toàn vỡ mộng.