Chương 1: Mở đầu
Sáng sớm, ánh nắng chiếu bừng mọi vật. Một căn biệt thự giàu có mang màu trắng sang trọng nằm tráng lệ giữa khu S hứng trọn sự đẹp đẽ ấy. Trên tầng cao nhất của biệt thự, chiếc rèm màu trắng sữa được vén lên từ từ bởi một bàn tay thon dài, trắng muốt. Rèm vén hết. Phượng nhan của cô công chúa Giang gia được ánh ban mai làm nổi bật rõ nét. Mái tóc ngắn, đôi mắt to tròn, làn da trắng mịn hồng hào cùng đôi môi căng mọng đỏ hồng. Giang Kim Hạ khẽ vươn vai, quay người tập yoga trên chiếc thảm nhập ngoại cao cấp. Từng động tác mềm dẻo tựa như múa.
Lục Quân ngáp ngắn ngáp dài bước vào trụ sở. Mái tóc rối chưa kịp chải, hẳn tối qua cậu ta đã thức khuya nghiên cứu vụ án. Lục Quân đi nhanh đến chỗ mình, đặt gói ăn sáng lên bàn. Không hẹn mà lên, các đồng chí chưa ăn sáng lao tới tranh nhau phần. Để coi, bánh quẩy, bánh nướng, bánh mì, sữa chua, sữa tươi, bánh flan,.. 1, 2, 3,...8, 9..12 Ha ha ha đủ rồi. Mọi người không hẹn cùng nghĩ tên tiểu tử Lục Quân mới vào nghề này tuy đến không quá sớm nhưng vẫn còn chu đáo với anh em như vậy. Đáng khen, đáng thưởng. Lục Quân còn đang lơ ma lơ mơ thì có bàn tay vỗ vai anh:
- Vì việc làm hôm nay của chú, anh quyết định tặng chú một phần thưởng hậu hĩnh nhất từ trước tới giờ
Lục Quân vội tỉnh hẳn cả người:
- Trịnh ca ca à, em chưa muốn mệt ch.ết đâu, đừng hòng lừa em nha
Nói rồi, cậu lao đi nhanh như gió về bàn làm việc của mình. Vừa ngồi xuống, cậu liền chăm chú đọc tập tài liệu dày cồm cộm đặt ngất ngưởng trên bàn. Cũng phải nha, nếu cậu không tỉnh ngủ ngay sau khi vị Trịnh ca kia nói vậy, thể nào kết quả cũng thảm như lần trước. Chuyện là lúc đấy Lục Quân còn chưa quen với tác phong ở Sở, sáng dậy ngơ ngẩn đưa đồ ăn sáng cho bọn họ rồi ngủ gật tại chỗ. Chẳng thể hiểu sao, khi thức dậy liền bị điều đi dọn vệ sinh trong 1 tuần liền. Lục Quân ngu ngơ không biết làm thế nào, công việc ở Sở của mọi người cũng rất bận, cậu chính là chỉ biết lùi lũi đi dọn. Về sau mới nghe mọi người trêu đùa mới biết bản thân bị ký vào đơn xung phong lao động cho Sở a. Và chủ mưu chính là vị ca ca họ Trịnh lúc nãy.
Cậu khẽ thở dài đáng thương, Haizzz, luôn luôn phải đề phòng cảnh giác với những trò đùa của bọn họ thiệt là mệt mỏi quá đi. Ôi con tim mong manh của Lục Quân tôi T^T
Bỗng nghe thấy tiếng động bàn đối diện, Lục Quân lập tức nghiêng người về phía trước, ngạc nhiên cười tươi tắn như hoa mặt trời, y như chú cún con nhìn thấy chủ mình:
- Chào Diệp Phong ca ca!
-...
Đáp lại cậu chỉ có tiếng sột soạt của giấy tờ, tiếng bút lia nhanh trên tờ lịch nháp, tiếng người người rôm rả trò chuyện trước giờ làm việcvà nếu cẩn cẩn thận thận nghe thì sẽ phát hiện có tiếng "Ừm" nhỏ như muỗi kêu giữa những tiếng ồn ấy.
Lục Quân liếc nhanh đồng hồ tròn treo trên tường. Ừm còn gần 15 phút nữa mới đến giờ làm việc. Cậu hỏi vị Diệp Phong ca ca bàn đối diện:
- Anh ăn sáng chưa? Vẫn còn một phần đấy!
Lâm Diệp Phong nhíu nhíu mày, cảm thấy cậu nhóc trước mặt thật phiền toái. Nhưng rồi hắn khẽ xoa bụng mình, dừng lại suy nghĩ chốc lát rồi cũng gật đầu nhả ra 2 chữ:
- Phiền cậu.
Lục Quân vui hẳn lên. Aaaaa. Thích quá đi. Mình cư nhiên được anh Phong nhờ đưa đồ ăn sáng nha. Là anh Phong đó.
Lâm Diệp Phong từ nhỏ về việc học hành đã cực kỳ thông minh, học một biết mười, kỳ thi nào cũng đứng nhất toàn khóa, thi đại học trúng liền 2 trường vô cùng danh giá, nhưng sau cùng lại rẽ ngang cuộc đời mình vào học viện Cảnh sát tốt nhất cả nước chứ không học vào ngôi trường Y nổi tiếng còn lại. Cuộc sống khi đại học vẫn vậy, hắn vẫn luôn đứng nhất, là tấm gương chói lóa mà các thầy cô ở đó đã nhận xét rằng khó có học sinh thứ 2 có thành tích tốt bằng hắn trong mấy năm qua. Lục Quân chính là vô cùng vô cùng thần tượng vị Lâm ca ca này.
Nghĩ đến đây Lục Quân liền tung tăng đi lấy đồ rồi chạy nhanh về bàn làm việc của Diệp Phong, bộ dạng như một chú cún con vui vẻ chờ chủ nhân khen mình. Diệp Phong ngẩng đàu cũng lười,khẽ "ừ" một tiếng cho qua rồi vừa ăn vừa làm.
Lục Quân đứng một lúc bắt đầu thấy chán nản, chợt nhớ ra còn tập tài liệu dày cộm trên bàn. Cậu đành quay về bàn tiếp tục xử lý công việc.
Lâm Diệc Phong ngồi vừa làm vừa ăn được một lúc thì nhẹ buông bút. Hắn khẽ xoa xoa mi tâm. Dạo này công việc ở Sở thật nhiều, tài liệu cùng các hồ sơ vụ án cũng chất như mấy ngọn núi nhỏ trên bàn làm việc. Lâm Diệc Phong khẽ nhắm mắt lại, cảm thấy 2 bên thái dương giần giật hơi tê tê mà hơi đau đau. Hắn nhớ đến hành động của Lục Quân vừa rồi. Đúng là tuổi trẻ, khi gặp được đúng thần tượng của mình thì như bị tiêm thuốc kích thích quá liều, luôn nhanh nhẹn làm việc mà không nề hà gì.
Hắn bỗng suy nghĩ về bản thân mình khi còn bằng tuổi Lục Quân. Mười mấy năm đi học, hắn luôn đứng đầu về thành tích học tập. Bất cứ ai dù phục hay không cũng phải thừa nhận tài năng của hắn. Ngoài ra, vẻ ngoài của hắn cũng vô cùng thu hút, tràn đầy nam tính. Mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ tao nhã cùng khí chất lạnh lùng, băng sương ngọc lãnh trời sinh. Dù tính tình lãnh đạm, lại cổ quái, không thích nói chuyện với bất cứ ai và năng lực châm chọc người khác ghê gớm nhưng bất cứ cô gái nào gặp hắn cũng y như rằng say như điếu đổ, chỉ hận không thể lập tức bày tỏ cho thỏa nỗi niềm ngày nhớ đem mong, nhất kiến chung tình với hắn.
Đó cũng là một phần lý do hắn không hề có một người bạn nào thật sự chân chính trong hai mấy năm qua. Có kẻ đến để chọc ngoáy, chế giễu hắn, có kẻ đến vì tư lợi, có kẻ đến làm thân để tiện chép bài, có kẻ đơn giản chỉ muốn xem tính tình hắn cổ quái đến mức nào. Lúc đầu hắn cực kỳ thống khổ, Ở trường chẳng ai làm bạn với hắn, cho dù hắn cố gắng thế nào, cũng chẳng ai quan tâm. Đôi khi có những ủy khuất nghẹn ngào, hắn cũng chỉ biết giữ sâu trong lòng. Mẹ hắn thường xuyên gọi điện hỏi thăm hắn nhưng Diệp Phong không muốn mẹ mình phải lo lắng. Khoản phí học hành đã quá đủ để bà lo lắng lắm rồi, hắn không muốn tạo bất kỳ áp lực nào cho mẹ mình cả.Nghĩ đến đây, môi hắn khẽ cười khổ. Nhưng dần dà, hắn cũng cảm thấy quen rồi chẳng hề để ý đến đám con sứa xung quanh mình nữa.