Chương 13
Tiêu Nhiễm cùng Lôi Vô Nhai tùy tiện đi loanh quanh một hồi lâu không hiểu sao đã đến trước cửa thư phòng. Thừa lúc xung quanh không có ai liền đột nhập vào. Cả hai nhanh chóng tận dụng thời cơ lục soát khắp mọi ngóc ngách. Nhưng thật đáng tiếc ở đây hoàn toàn không có chút manh mối nào. Đang lúc chán nản, đột nhiên Lôi Vô Nhai cảm thấy có gì đó rất đáng ngờ. Hắn liếc nhìn Tiêu Nhiễm rồi liền tiến đến bên cửa sổ, dùng ngón tay đâm thủng một lỗ nhỏ trên cửa sổ giấy.
Bên ngoài thư phòng lúc này cung thủ đang dàn hàng chờ đợi, Tiền viên ngoại hiện tại cũng đang đứng ở giữa chỉ huy.
Tiêu Nhiễm thở dài một tiếng lắc đầu. Lôi Vô Nhai thầm nghĩ với tính tình của Tiêu Nhiễm thì không thể nào lại dễ dàng bỏ cuộc đến vậy. Quả nhiên, Tiêu Nhiễm bắt đầu thong thả dạo bước khắp phòng, tựa như vô cùng nhàn nhã.
Lôi Vô Nhai chợt nhìn ra manh mối, hắn cố thử dò xét mọi thứ thêm một lần nữa. Hai người nhất thời đều không lên tiếng, tránh để âm thanh lọt ra ngoài. Vào lúc này nên chỉ ra hiệu để cùng nhau hành động. Cuối cùng, Lôi Vô Nhai dùng tay di chuyển một bình hoa trên giá, trên tường liền mở ra một địa đạo.
Tiêu Nhiễm nhìn hắn cười khen ngợi, nhanh tay kéo tay áo của hắn, không cần suy nghĩ thêm liền chui vào mật đạo.
Bên ngoài lúc này thấy không có động tĩnh gì, hiểu ngay rằng có điều không ổn liền lập tức phá cửa xông vào. Quả nhiên bên trong không một bóng người.
Địa đạo này vốn có chín đường thông ra mười tám lối, lại quanh co, khúc khuỷu. Không biết bọn Tiêu Nhiễm đã đi lối nào. Tiền viên ngoại thở dài, hạ lệnh cho cung thủ lui xuống, đành phải tìm đối sách khác.
Bên trong địa đạo không u ám như hai người tưởng tượng. Bởi lẽ cứ cách một khoảng nhất định lại có một viên dạ minh châu được khảm trên tường.
“Tiền viên ngoại đúng là lắm tiền nhiều của.” Tiêu Nhiễm thở dài nói.
“Kẻ có tiền không phải là Tiền viên ngoại.” Lôi Vô Nhai nói: “Ngươi làm sao biết trong thư phòng có mật đạo?”
“Tri kỷ tri bỉ.” Tiêu Nhiễm đáp. “Tốt xấu gì ta cũng là thủ lĩnh của Thiên Võng mà.”
“Cho nên ngươi mới có thể tiêu diêu tự tại đến đây sao?”
“Không hẳn vậy.” Tiêu Nhiễm khẽ cắn môi: “Trong lòng ta không phải không lo lắng.”
“… ” Lôi Vô Nhai thở dài một cái.
Tiêu Nhiễm nghe thấy chỉ mỉm cười: “Nhưng trời sinh ta ra đã vậy rồi, ta đã từng nói, ta yêu thích mạo hiểm mà. Chỉ bất quá…”
“Ân?”
“Bất quá, ta luôn đơn thân độc mã hành động. Đây là lần đầu tiên có thêm người đi chung.”
“… ” Tuy hắn hiểu được nguyên tắc của y, nhưng vì không muốn Tiêu Nhiễm bị vây trong cái tình cảnh nguy hiểm “yêu thích” của mình, Lôi Vô Nhai không còn sự chọn lựa nào khác.
Hai người cùng nhau dò đường. Trong này có rất nhiều ngã rẽ, nếu không cẩn thận sẽ rất dễ lạc đường, Tiêu Nhiễm lấy ra một hộp yên chi (polly: ài là son đó, nhưng ta thấy để yên chi nghe hay hơn, còn lại thì tùy beta nhé!^^ Kumiko: I agrre!!), đi qua nơi nào, liền lưu lại một vệt hồng ở nơi đó. Tại sao lại là son?
Tiêu Công Tử đáp: “Yên chi có màu tươi sáng, lại khó bôi xóa, còn có hương thơm thoang thoảng, vốn là vật cần thiết để tránh lạc đường.”
Cuối cùng đến được một gian thạch thất có chín cánh cửa, không lớn, cũng không có bày biện gì. Tiêu Nhiễm bước đến giữa phòng, nhắm mắt lại, dường như đang yên lặng lắng nghe cái gì đó. Lôi Vô Nhai cũng không đến làm phiền y, mà chỉ đứng nhìn mỗi nơi một chút. Sau đó lại bị một đống hộp nhỏ nằm trong góc thu hút.
Một hồi lâu, Tiêu Nhiễm mở mắt ra, chỉ vào một thông đạo, nói: “Gió từ bên này.”
Lôi Vô Nhai kéo kéo tay y: “Lại bên này đi, hình như có thứ gì đó rất thú vị.”
Hai người liền ra sức tìm kiếm, lục lọi trong đống hộp đó. Nhưng chỉ có mấy loại thảo dược dùng để tránh côn trùng, tránh mục mát mà thôi. Đang lúc có chút thất vọng, Tiêu Nhiễm đột nhiên phát hiện ra bên trong một cái hộp còn có ngăn bí mật. Y mở ra xem thử, nhất thời trợn tròn hai mắt.
“Làm sao vậy?” Lôi Vô Nhai hỏi.
“Bằng chứng nhận hối lộ của An Vương gia.” Tiêu Nhiễm vừa xem vừa trả lời. “Còn ghi rõ lại lịch từng người, mỗi chữ mỗi nét đều vô cùng rõ ràng.”
“Không lẽ lại cố tình để ở đây sao?” Lôi Vô Nhai hỏi.
“Nếu thế Tiền viên ngoại có để cho chúng ta bình yên mà dạo loạn trong này không?” Tiêu Nhiễm hỏi ngược lại. “Huống hồ, nhiều chương mục như thế này, không thể nào ghi hết trong một quyển sách được, lại còn không theo thứ tự thời gian, đây rõ ràng chỉ là bản sao.”
Tiêu Nhiễm mở đến trang cuối cùng, có một tờ giấy nhỏ rơi xuống, mở ra chỉ có vài chữ:
“Ta là một tên trộm vặt. Ngẫu nhiên nhặt được vài tờ giấy, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đã chép lại hết. Người hảo tâm nào nhặt được thứ này, xin giao cho đại quan, để tích thêm công đức.”
“Thật sự là do một tên trộm làm sao?” Lôi Vô Nhai hỏi, ngữ khí có chút không tin nổi.
“Là một tên trộm hết sức thông minh, thừa biết có đem thứ này cho quan phủ cũng vô ích, nên đã lén giấu ở đây. Chờ đến khi có người đến đây điều tra, sẽ phát hiện được.” Tiêu Nhiễm cười nói. “Mặc kệ là thế nào, coi như không cần tốn chút công sức. Khó có được may mắn thế này, thật đúng là nhờ phúc của ngươi mà.”
“Vậy lần sau ngươi cũng nhân tiện cho ta theo với.” Lôi Vô Nhai nửa thật nửa đùa thử dò xét.
“Ha ha, cái đó bàn sau đi.” Tiêu Nhiễm mỉm cười nói.
Tiêu Nhiễm đứng lên, bắt đầu cởi thắt lưng.
Lôi Vô Nhai trợn mắt, há hốc mồm nhìn y, bất giác nuốt nước bọt một cái, một lúc lâu sau mới có phản ứng: “Ngươi làm gì vậy?”
Tiêu Nhiễm đã cởi hết áo ra, dùng áo lót bọc thật kỹ quyển sổ lại. Sau đó y mặc lại sam y cùng ngoại bào, đem quyển sổ bỏ vào trong lòng: “Cái áo này vốn dùng tơ tằm ngàn năm dệt thành, vừa chống lửa, chống nước, chống mục nát.”
Lôi Vô Nhai vẫn còn đang ngẩn ngơ với những đường nét tuyệt mỹ lúc nãy, từ xương quai xanh gợi cảm, cho đến hai hạt hồng châu ở trước ngực.
Cố sức lấy lại bình tĩnh, đè xuống dục hỏa đang gào thét trong người, Lôi Vô Nhai hỏi: “Chúng ta đi được chưa?”
“Ân.”
Hai người theo hướng gió mà đi, cuối cùng cũng đã thấy được ánh sáng mắt trời từ ngoài chiếu đến. Nhìn nhau, gật đầu, hai người đều dừng bước.
Lôi Vô Nhai lấy từ trong tay áo ra một hạt dạ minh châu, lúc này mình tiện tay gỡ từ trên tường xuống dùng sức bắn ra xa. Quả nhiên nghe được tiếng người xôn xao.
“Một hạt minh châu cũng không thể vượt qua, xem ra ngoài đó có không ít người.” Tiêu Nhiễm thở dài.
“Bây giờ ngươi tính sao?” Lôi Vô Nhai lại hỏi. Không phải là hắn mềm yếu vô năng, không biết xử lý. Nhưng một Tiêu Nhiễm thông minh cơ trí thế này, khiến cho hắn có cảm giác vô cùng hấp dẫn.
Tiêu Nhiễm nghĩ một lúc lâu liền sau đó y đem quyển sổ được gói kỹ ra, xé làm hai. Đồng thời cũng xé đôi áo lót của mình ra, đưa một phần cho Lôi Vô Nhai: “Ra khỏi đây chính là phía sau núi của Tiền phủ. Nếu chúng ta có thể an toàn thoát hiểm thì quá tốt, bất quá để phòng ngừa vạn nhất…”
Lôi Vô Nhai nhận lấy phần của mình: “Được rồi, ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, còn ngươi tìm cách ra khỏi đây.”
Tiêu Nhiễm cũng thu lại phần của mình, phủi phủi tay áo, nhẹ nhàng cười với Lôi Vô Nhai một cái. Trực giác cho Lôi Vô Nhai thấy không ổn, trong đầu nghĩ muốn kéo y lại, nhưng cả tay áo cũng không kịp chụp lấy. Tiêu Nhiễm một lần nữa lại vụt khỏi tay hắn.
Hừ lạnh một tiếng, hắn quyết không để sự tình này xảy ra, không thèm nghĩ tiếp, liền trực tiếp đuổi theo Tiêu Nhiễm đến cửa động.
Tiêu Nhiễm vung cao hai ống tay áo, một lượng lớn phấn mê đánh gục không ít người. Y muốn mở đường máu cho Lôi Vô Nhai, chính mình cũng dụ theo đám còn lại vất vả chạy lên vách núi.
Tiền viên ngoại đem người đuổi theo phía sau, trơ mắt nhìn y thả mình xuống vách núi. Còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một thân ảnh phóng ngang qua đầu mình, chỉ với một suy nghĩ duy nhất, phải bắt cho bằng được Tiêu Nhiễm.