Chương 15: Điện thoại di động. . . Là của ai? !"

Hai trợ lý của Dương Linh Tư vội vàng chạy tới bên cạnh cô ta, dùng sức dìu cô ta đứng lên.
Một người trong đó nghi hoặc mở miệng: "Sao lại có mùi hôi vậy"


Tầm mắt đám người trong đoàn làm phim, đều rơi xuống dưới chân Dương Linh Tư, thì thấy quần của cô ta đang ướt nhẹp nước, rõ ràng là sợ tới tè ra quần.
Mọi người đồng loạt cúi đầu, bả vai từng người run run.


Dương Linh Tư chậm rãi lấy lại tinh thần, nhìn phản ứng người xung quanh: "oa" một tiếng liền khóc lớn.
Mắc cỡ ch.ết người
Thân thể là một nữ minh tinh, cái này sẽ là lịch sử đen tối trong kiếp nghệ sĩ không thể xóa được


Bời vì Dương Linh Tư bị dọa sợ, cho nên mọi người tạm thời nghỉ ngơi trước, Thẩm Lương Xuyên ngồi ở dưới dù che nắng, người đại diện tiến tới: " Thẩm ca, anh là người vốn thích đua xe, đến phanh với chân ga đều không phân rõ thì có phải anh cố ý hay không, cô Dương Linh Tư đó đã trêu chọc anh gì rồi."


Thẩm Lương Xuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, người đại diện lập tức vươn tay: "Ok, tôi không hỏi "
Ở trên xe taxi, Kiều Luyến đã nghĩ sắn trong đầu, khi vào trong công ty, chỉ dùng nửa giờ, sẽ đi biên tập ra một bài viết sống động.


Trong đó đem chuyện nữ minh tinh Dương mượn danh ảnh đế yêu cầu lục soát, còn bộ mặt ghê tởm, miêu tả sinh động không thể hơn, dùng từ sắc bén, ý vị mỉa mai rõ ràng.
Chờ đến khi đánh một chữ cuối cùng, tay phải Kiều Luyến đều đã mềm nhũn, cô hài lòng duỗi lưng một cái.


available on google playdownload on app store


Dám đánh cô, thì phải tiếp nhận trả thù dưới ngòi bút của cô
Rời ánh mắt khỏi màn hình, liền thấy Tô Mỹ Mỹ đang đứng phía sau, thấy cô ngẩng đầu, mỉa mai cười nói: "A, biểu hiện chăm chỉ ghê, hôm nay không định cút sao"
Giọng có chút cao, để người trong phòng làm việc, đồng loạt nhìn qua.


Kiều Luyến cau mày, lấy tay nâng cằm, ai oán thở dài: " Tô Mỹ Mỹ, tôi thực sự là có chút hoa nhường nguyệt thẹn, thế nhưng là cô cũng không cần lúc nào cũng chú ý tới tôi như thế, tô không phải Bách Hợp "


Tô Mỹ Mỹ bị cô chọc tức, sắc mặt tái xanh: " Kiều Luyến, cô đừng có ở chỗ này ba hoa, nói cho cô, chủ biên tập nói, không biết Thẩm phu nhân là ai, thì việc cô phải viết đơn từ chức có cần tôi viếp giùm cho hay không"


Kiều Luyến cười: "À, tuy kinh nghiệm của cô phong phú hơn tôi, nhưng trước mắt tôi không cần "
Mọi người cười vang.
Tô Mỹ Mỹ sắp bị tức chết, quay đầu nhìn tổng biên tập mặt đen từ phòng đi ra, Tô Mỹ Mỹ lập tức mở miệng: "Chủ biên tập, Kiều Luyến ở chỗ này "


Tổng biên tập nghe nói như thế, hằm hằm nhìn sang Kiều Luyến, cầm điện thoại di động đi tới: " Kiều Luyến, có phải cô muốn tôi gọi nhiều cuộc điện thoại cho như vậy không, cô còn dám không nhận "
Kiều Luyến nghi ngờ lấy điện thoại từ trong túi ra: " điện thoại của tôi không có phản ứng mà"


Chủ biên tập cúi đầu, mở máy gọi, trong điện thoại vang lên tiếng "U u": " Tôi thấy trạng thái không ai trả lời, điện thoại của cô không vang thì cô cho rằng không cần tiếp điện thoại của tôi sao, hôm nay không cần biết thế nào, Thẩm phu nhân là ai, cô không tr.a được, thì  lập tức xéo ngay cho tôi "


Kiều Luyến mở điện thoại di động ra, lọt vào tầm mắt lại là một màn hình khóa xa lạ.
Cô bỗng nhiên nhớ tới, chính mình đã ném điện thoại di động trên ghế sofa, thế nhưng  lúc đi làm lại cầm ở trên bàn trà, điện thoại mà cô đã cầm là của ai bỗng nhiên hiện lên trong đầu.


Giống như là vì nghiệm chứng suy đoán của cô, điện thoại chủ biên tập bỗng nhiên được kết nối.
Đối diện trực tiếp vang lên tiếng không nhịn được của Thẩm Lương Xuyên: "Alo."






Truyện liên quan