Chương 110: Vì sao cô lại tốt với tôi như vậy? (10)
Kiều Luyến không chịu thua, lại đến!
Lần này, còn không tới gần, đã bị Tử Xuyên đánh ch.ết.
Lại đến!
Lại sống lại, lại bị đánh ch.ết.
Một mực đến khi trò chơi kết thúc, Kiều Luyến cũng không đánh quái, kim tệ đều không có được, toàn bộ hành trình đều tìm ch.ết.
Đếm kỹ, cô đã ch.ết chín lần!
Kiều Luyến vỗ xuống đầu của mình, lại thêm một ván, phân phối ngẫu nhiên một lần nữa.
Cô tiến vào một tổ, đang yên lặng trong đám người, lại chợt phát hiện Tử Xuyên lại đến, vả lại! Còn cùng tổ đội với cô!
Kiều Luyến lập tức lên tiếng chào trong khung chát tổ đội:
【 Tiểu Kiều: Hi, Tử Xuyên, một ván trước anh chơi thật lợi hại! 】
Thật không nghĩ đến, vừa nói, đối phương trực tiếp ra khỏi tiểu tổ.
Kiều Luyến:...
Cô yên lặng tìm tài khoản đối phương, xin tăng thêm bạn bè.
Nhưng đối phương chậm chạp không đáp ứng.
Kiều Luyến lại gửi tin nhắn qua:
【 Tiểu Kiều: Tử Xuyên, sao anh lại đi? 】
Tin nhắn này, sau trọn vẹn năm phút, mới đáp trả.
Tử Xuyên trả lời rất gọn gàng mà linh hoạt:
【 Tử Xuyên: Tôi không theo một tổ ngu ngốc. 】
Kiều Luyến:...!!
——
Kiều Luyến nhìn chằm chằm điện thoại di động: "Phì" một tiếng, cười ra tiếng.
Đó chính là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện phiếm.
Trẻ tuổi nóng tính, nghĩ mình vĩ đại, lại cứ như vậy bị một câu kia chọc giận.
Nghĩ đến hành động điên cuồng về sau của mình, Kiều Luyến cũng không nhịn được che kín mặt, cảm thấy quay đầu nhìn sang, lúc đó chính mình, đơn giản là đứa não tàn.
Cô trở mình, đèn treo trên trần trong phòng, đưa cô về hiện thực, nụ cười trên mặt, từ từ biến mất.
Nhớ lại càng ngọt ngào, hiện thực càng bi ai.
Nếu như cô và Tử Xuyên gặp nhau, là một nhân duyên, như vậy cái mối tình đầu, chỉ có thể coi là hữu duyên vô phận.
Cô rủ tầm mắt xuống, lắc đầu, không để cho mình nhớ lại, sợ lâm vào cô độc trong tám năm trước.
Hít vào một hơi thật sâu, cô nhìn vào máy tính, phát hiện video gửi cho như nước chảy đã hoàn tất.
Trên wechat, như nước chảy gửi tin nhắn tới:
【 Như nước chảy: Kỳ thật những cái này còn chưa đủ chứng minh Vương Văn Hào hận Thẩm ảnh đế, nếu như chúng ta có biện pháp trực quan hơn thì tốt. 】
Kiều Luyến nhìn thấy câu nói này, ánh mắt trầm xuống.
Đương nhiên cô có video càng trực tiếp, chỉ là hiện tại, còn không phải lúc.
Nám điện thoại di động qua bên cạnh, cuối cùng cô nằm lỳ ở trên giường ngủ mất.
Trong phòng ngủ sát vách.
Thẩm Lương Xuyên còn không ngủ.
Anh cầm điện thoại di động, đang lướt weibo, chợt thấy như nước chảy tung ra một video.
Ấn mở, quan sát hoàn tất, anh khẽ nhếch khóe môi. Người khác giữ gìn, luôn luôn để cho lòng người vui vẻ.
Đưa tay ra sau gáy, anh nằm xuống, như thế nào cũng không ngủ được.
Dứt khoát đứng dậy, anh đi tới phòng khách.
Nhẹ nhàng mở cửa phòng, phát hiện cô đang nằm sấp ngủ thiếp đi.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên trầm xuống, cô cái gì cũng không đắp, nhiều năm như vậy, sao vẫn không học được việc chăm sóc mình?
Đi qua, cầm lấy cái chăn, đắp lên cho cô, dự định cầm máy tính của cô qua một bên, thế nhưng khi nhìn thấy nội dung trên máy, cả người anh ngây ngẩn.
Quay đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm người phụ nữ trên giường.
Cô nói phải bận rộn làm việc... Cho nên, kỳ thật vẫn chỉnh sửa video này sao?
Trong lòng, bỗng hiện lên một dòng nước ấm và xúc động.
Anh bỗng nhiên lên giường, trực tiếp đè lên người cô, khi cô mơ màng mở mắt, đột nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Kiều, vì sao cô lại tốt với tôi như vậy?"