Chương 118: Anh thay đổi thất thường (8)
Kiều Luyến đứng ở cửa, nhìn bộ dáng của cậu, trái tim hơi hơi tê rần.
Đây chính là em trai của cô.
Trong trận hỏa hoạn tám năm trước, hai chân bị cột gỗ nện đứt, về sau không còn đứng lên được.
Cha mẹ đều mất, em trai duy nhất thành bộ dạng này, trong nhà bị cháy không ra bộ dạng, công ty đóng cửa, cô người không có đồng nào.
Ngay cả tiền bồi thường của cha mẹ, đều bởi vì bị phán xử cha mẹ tự sát tử vong, mà bị ngân hàng cự tuyệt.
Lúc đó cô mang theo em trai, rốt cuộc vượt qua thế nào?
Cô nghỉ học, bời vì là vị thành niên, một ngày làm ba phần công việc, mới miễn cưỡng duy trì cuộc sống của họ, chân em trai cũng bởi vậy bỏ qua kỳ chữa trị tốt nhất.
Lúc đó sinh hoạt, không phải gian khổ bình thường.
Mỗi lúc trời tối cô về đến nhà, đều sẽ mệt mỏi khóc lớn.
Sau đó, cô gặp Thẩm Lương Xuyên.
Lúc cô sinh hoạt khó khăn nhất, mỗi một câu của anh, đều giống như vì chiếc đèn chiếu sáng tương lai cô.
Cho nên, đừng hỏi vì sao cô đối tốt với Thẩm Lương Xuyên như vậy, ngoại trừ Fan hâm mộ đối với thần tượng, cô còn cảm kích với anh.
Lúc Kiều Luyến đang tự hỏi, Kiều Dịch giống như phát giác nhìn qua bên này, khi thấy cô, hai mắt phát ra ánh sáng, tiếp đó lộ ra nụ cười xán lạn.
Kiều Luyến đi lên, đỡ lấy cậu, lúc này mới chợt phát hiện, hình như em trai cao lớn.
Rốt cuộc đã bao lâu không tới?
Trong thoáng chốc, cô đỡ Kiều Dịch ngồi vào xe lăn bên cạnh nghỉ ngơi.
Kiều Dịch nhìn cô cười: "Chị, sao chị lại tới đây?"
Kiều Luyến nghe nói như thế, tim đau xót.
Áp lực sinh hoạt, không để cho cô không mệt mỏi, cho nên cô rất ít tự mình chăm sóc em trai.
Giống như, trong tháng này, cô chỉ làm bạn với cậu trong ngày phẫu thuật, đây là lần thứ hai cô tới.
Cô vươn tay muốn nhéo mặt cậu, Kiều Dịch lập tức nghiêng đầu: "Chị, chớ có sờ, đều là mồ hôi."
Dáng vẻ thiếu niên khó chịu, để cho cô không nhịn được cười rộ lên: "Được, chị mua cho em hạt dẻ em thích ăn nhất, đi, chúng ta qua ăn đi."
Kiều Dịch nhìn huấn luyện đỡ sau lưng một chút, muốn nói điều gì, nhưng vì Kiều Luyến bên cạnh, cuối cùng vẫn không nói gì, là lạ đi theo cô trở lại phòng.
Kiều Luyến cầm lấy hạt dẻ, định bóc cho cậu, nhưng ngắm nửa ngày đề vô dụng, đành phải dùng biện pháp cũ, định dùng răng cắn.
Lúc này, bỗng nhiên Kiều Dịch vươn tay, hai ngón tay cậu vừa dùng lực, hạt dẻ lập tức vỡ ra, sau đó lấy nhân, đưa tới bên miệng Kiều Luyến: " Chị, ăn."
Kiều Luyến cười, ăn một miếng, sau đó lại cầm lấy một cái, nghĩ Kiều Dịch sẽ tự mình ăn, thật không nghĩ đến, cậu lại đưa tới bên miệng mình.
Kiều Luyến sững sờ, "Tiểu Dịch, em ăn đi!"
"Chị, em nhớ được, chị cũng thích ăn hạt dẻ."
Kiều Luyến hoảng hốt một chút, mở miệng cười, "Đúng vậy, chị đã quên."
Khẩu vị của cô và Kiều Dịch giống nhau, từ nhỏ đều thích ăn hạt dẻ nhất.
Thế nhưng kinh tế túng quẫn, có đôi khi chỉ có thể mua mấy hạt, cô nhịn ăn, đều để lại cho Kiều Dịch.
Không nghĩ tới, cậu còn nhớ rõ mình thích.
Kiều Luyến cười, liền nghe thấy Kiều Dịch mở miệng: "Chị, em là đàn ông, em trưởng thành, về sau em sẽ chăm sóc chị."
Kiều Luyến sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía cậu.
Kiều Dịch cười rất dịu dàng, duỗi bàn tay thon dài ra, vỗ vỗ bờ vai cô: "Chị, công việc làm không vui, thì đừng làm nữa. Chị khổ cực tám năm, chuyện còn lại, để cho em làm."
Đột nhiên cô lệ nóng quanh tròng.