Chương 124: Một cái tát (4)
Kiều Luyến sưng khuôn mặt, kinh ngạc ngồi ở trên giường.
Thẩm Lương Xuyên đã một tuần chưa có trở về nhà, mà hiện tại lại là ban ngày, cho nên cô cho là anh sẽ không về nhà lúc này, thế nhưng là...
Cô nhảy dựng lên, chạy đến cửa sổ chỗ nhìn ra phía ngoài, liền thấy Thẩm Lương Xuyên mặc thân tây trang màu đen từ trên xe xuống, thân hình ưu nhã tự phụ, giống như vị thần, sãi bước đi vào.
Tâm Kiều Luyến bị nhấc lên.
Cô nhìn vào gương, tuy sưng đỏ trên mặt được băng làm dịu, thế nhưng liếc một chút là có thể nhìn ra!
Nghiêm trọng như vậy, trừ phi che mặt lại, nếu không khẳng định sẽ bị phát hiện.
Thế nhưng...
Cô lại không muốn để cho Thẩm Lương Xuyên biết.
Cô ở trong phòng nhảy loạn, nóng nảy không chịu được.
Lần này làm sao bây giờ?
----
Một tuần chưa có về nhà, tức giận củaThẩm Lương Xuyên, chắc giờ đã bình thường lại.
Vào giờ này, cô hẳn là không ở nhà, cho nên anh trở về để lấy tài liệu.
Mặt lạnh tiến vào phòng khách, anh đang định đổi giày, lại nhìn thấy đôi giày thể thao màu trắng của cô đặt ở trên tủ giày.
Nói như vậy... Cô ở nhà sao?
Động tác Thẩm Lương Xuyên dừng chút, ngẩng đầu lên.
Vị trí lầu hai trống trơn, cô không có đi ra nghênh đón.
Hiện tại không sớm không muộn, cô ở trong phòng làm gì?
Minh biết mình trở về, cũng không ra nghênh tiếp... Là bởi vì ngày đó anh tức giận, đem đã hù dọa cô sao?
Thẩm Lương Xuyên không hiểu nhíu mày, mặt không thay đổi lên lầu.
Tiến vào thư phòng, anh cố ý ngồi chốc lát, thế nhưng người phụ nữ kia cũng không đến.
Thẩm Lương Xuyên cầm văn kiện đi ra, muốn trực tiếp rời đi như vậy, nhưng đi qua phòng ngủ chính, lại bị quỷ thần xui khiến dừng bước.
Anh đứng ở cửa trong chốc lát, cười nhạo trạng thái lo được lo mất của mình.
Đây là nhà anh, anh muốn đi đâu thì đi, tại sao phải để ý cô như vậy?
Anh trực tiếp đưa tay, đẩy cửa phòng ra.
Bàn trang điểm và ghế sofa trong phòng, tuy nhìn qua sạch sẽ, nhưng đối với người bị bệnh thích sạch sẽ như anh mà nói, vẫn là có chút loạn, anh nhíu mày lần nữa, người này... Chẳng lẽ một tuần không có dọn dẹp phòng ở?
Ánh mắt anh nhìn quanh phòng, sau cùng rơi vào trong phòng vệ sinh.
Đi qua, dự định đẩy phòng vệ sinh ra, lại phát hiện cửa bị khóa trái, người phụ nữ bên trong thận trọng hỏi thăm: "Thẩm tiên sinh sao?"
Thẩm Lương Xuyên nhíu mày, đi qua ghế sofa, chờ mười phút đồng hồ.
Người phụ nữ trong phòng vệ sinh, còn chưa có đi ra.
Anh đứng lên, đi tới cửa, đưa tay gõ hai lần, liền nghe thấy người phụ nữ bên trong mở miệng: "Thẩm tiên sinh, tôi tiêu chảy... Nếu anh cần dùng nhà vệ sinh, thì dùng ở phòng khách đi."
Thẩm Lương Xuyên:...
Một tuần không có trông thấy khuôn mặt hoạt bát của cô, kỳ thật anh chỉ muốn nhìn cô một cái.
Nhưng nghe nói như thế, Thẩm Lương Xuyên nhíu mày lần thứ ba, phiền muộn mở miệng: "Tôi đi làm."
"A, được, đi đi!"
Nghe được mình phải đi làm, cô vui vẻ như vậy sao?
Trong lòng Thẩm Lương Xuyên càng khó chịu, quay người đi ra ngoài: " Bịch", khép cửa phòng lại.
Xuống dưới lầu, lúc đổi giày, bỗng nhiên nghĩ đến tiếng cô suy yếu.
Tiêu chảy... Rất nghiêm trọng sao?
Anh quay người, tìm thuốc từ trong ngăn kéo, trầm mặc một chút, vẫn là lên lầu.
Mở cửa phòng ngủ ra, liền thấy Kiều Luyến đã đi ra khỏi phòng vệ sinh, nghe được tiếng mở cửa, cô kinh ngạc quay đầu!
Thấy được mặt cô, anh nhíu mày lần thứ tư.