Chương 173
Nhiệt độ chợt hạ, hôm nay Kiều Luyến lại không mặc thêm quần áo.
Cô đứng ở bên ngoài khách sạn, dậm chân, thở ra khí, thỉnh thoảng nhìn giờ.
Hiện tại mới vừa giữa trưa, bầu trời âm u, còn có một chút mưa nhỏ, cô cảm giác toàn thân mình đều bị đông cứng rồi.
Yến hội buổi tối mới bắt đầu, mà cô vừa mới làm rõ, đây là người yến hội tư nhân.
Loại yến hội này bình thường không bắt được tin mới gì, chủ biên đột nhiên phái cô tới, chính là vì tr.a tấn cô.
Cái Lão Vu Bà này!
Kiều Luyến nhìn bốn phía, đang định đi tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, hoặc là qua quán Cafe bên cạnh làm một ly cà phê nóng để ủ ấm thân thể, bỗng nhiên một chiếc xe ngừng ở trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Tô Mỹ Mỹ lộ ra, mang theo ý cười: "Ò, chúng Tam Nương liều mạng của chúng ta lại bắt đầu làm việc! Thật đúng là kính nghiệp."
Kiều Luyến liếc cô ta một cái, quay người muốn đi, Tô Mỹ Mỹ gọi cô lại: "Cô dừng lại!"
Kiều Luyến không nghe, tiếp tục đi lên phía trước.
Tô Mỹ Mỹ liền trực tiếp xuống khỏi xe, vây quanh trước mặt cô, cười nhạt một chút: "cô bảo cô dừng lại, cô không nghe thấy sao?"
Kiều Luyến cười tủm tỉm với cô ta: "Cô lấy tư cách gì để bảo tôi dừng lại?"
Đều là ký giả, Tô Mỹ Mỹ này cho là trên có tổng biên, là có thể vượt mặt trong tòa soạn sao? Quả thực là não có bệnh!
Tô Mỹ Mỹ gần đây, thật đúng là rất đắc ý.
Lần trước Vương Văn Hào giận đánh Kiều Luyến, bị cô ta cho lên internet, cô ta cũng coi như là thành danh.
Lại thêm tổng biên ủng hộ, Tô Mỹ Mỹ càng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa trong tòa soạn. Mà lần trước tổng biên còn nói, phần thưởng nhân viên tốt nhất của năm, sẽ cho cô ta.
Nghĩ đến đây, Tô Mỹ Mỹ cười rộ lên: " Kiều Luyến, có lẽ cô không biết, hôm nay lúc ra cửa, tổng biên và bác có nói, xét thấy gần đây cô biểu hiện không tốt, nếu như hôm nay còn không đào ra được tin gì mới, cô có thể đóng gói xéo đi!"
Kiều Luyến nhíu mày: "Cho nên?"
"Cho nên, tốt nhất là cô ngoan ngoãn đừng ở chỗ này! Miễn cho bỏ lỡ tin tức gì lớn!"
Đây là quyết tâm muốn làm khó cô!
Nếu như là mới làm ký giả, bị tiền bối nhìn không vừa mắt, đều trừng phạt đối phương như thế.
Nhưng muốn trừng phạt cô như thế, đơn giản là buồn cười.
Ký giả mới không đào được tin tức, dù trông cả ngày, không có có công lao cũng có khổ lao!
Về phần cô... Không canh giữ ở bên ngoài, không đào được tin tức, chủ biên đều sẽ không bỏ qua cô!
Kiều Luyến không nói lời nào, dù là cóng đến toàn thân rét run, nhưng vẫn trừng to đôi mắt, giống như nhìn thằng ngốc mà nhìn Tô Mỹ Mỹ.
Tô Mỹ Mỹ bị cô nhìn khiến toàn thân không được tự nhiên: " Cô nhìn cái gì?"
"Đang nhìn ngu ngốc dưỡng thành thế nào."
Cô đi lên phía trước, vòng qua Tô Mỹ Mỹ: " Làm sao cô biết tôi không đào được tin tức gì?"
Ngoan ngoãn nghe bọn họ, đông lạnh ở chỗ này, cô cũng không đứa não tàn!
Kiều Luyến không nói lời nào, tiến vào quán Cafe.
Đồng thời, đôi mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Đến bốn năm giờ chiều, cuối cùng mới có thể nhìn thấy một ít xe nổi tiếng lái tới, trực tiếp tiến vào bãi đậu xe dưới đất, sau đó trực tiếp tiến vào khách sạn.
Kiều Luyến không thể lười biếng, đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, liền bị gió lạnh xâm nhập.
Ôm lấy cánh tay, run rẩy cả người.
Vẫn phải đi về phía trước, cánh tay chợt bị người ta níu lại, cô quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đeo kính đen và khẩu trang, đứng ở bên cạnh cô.