Chương 127: Trả thù máu tanh
Editor: May
"Ừ, nói nghe một chút."
Khó khăn lắm con mèo hoang này mới ngoan ngoãn một lần, nếu anh không cho cô một cơ hội đàm phán, vậy thì không thể nào nói nổi rồi.
Nhìn người đàn ông đè ép ở trên người mình, nói gì cũng không chịu xuống kia, Thẩm Chanh có chút không thoải mái.
Cũng không nghĩ nhiều, liền lạnh giọng mở miệng nói: "Điều thứ nhất: Trước khi không có trải qua sự đồng ý của tôi, anh không thể động tay động chân với tôi, cho dù đụng một chút cũng không được."
"Ừ, đồng ý."
Thi Vực hờ hững quan sát cô, giống như đã đoán được trước khi cô đề xuất ra điều kiện này.
Thẩm Chanh vốn cho là anh sẽ không tiếp nhận điều kiện này, không ngờ anh lại có thể đáp ứng thống khoái như vậy.
Nhíu nhíu mày, "Vậy còn không nhanh lăn xuống từ trên người tôi!"
Trời đang rất nóng, dù bật điều hòa cũng có thể nổi sảy chứ?
Thi Vực nghe tiếng, nheo con ngươi sâu không thấy đáy lại, môi mỏng giương nhẹ, "Em là cảm thấy tôi động tay động chân với em, hay là đụng phai em một chút nào?"
Lời của anh, lại khiến Thẩm Chanh không phản bác được.
Vừa rồi anh quả thật không có động tay động chân, chỉ động miệng mà thôi!
Hơn nữa anh đè ở trên người cô, thật sự không có chạm vào.
Hồn nhạt! Lại có thể lý giải lời của cô theo một phương thức khác....
Biết ngay ba điều quy ước với anh hoàn toàn là nói suông mà!
Người đàn ông này bá đạo lại cường thế, đừng nói là ba điều quy ước với anh, dù là ba mươi điều quy ước cũng là vô dụng!
Quả nhiên xúc động là ma quỷ.
"Điều thứ hai thì sao?"
Con ngươi quyến rũ lóe ra ánh sáng thực hiện được, khiến Thẩm Chanh thầm muốn dùng một cước đạp anh xuống từ trên người của mình.
Cô nghiến răng nghiến lợi: "Điều thứ hai: Thân thể của anh không thể tiếp xúc đến bất kỳ một bộ phận nào trên thân thể của tôi."
"Có thể."
Thi Vực vốn là lấy tay chống ở hai bên bả vai cô, nhưng sau khi nghe xong lời của cô, hai tay của anh cố ý buông ra, sau đó cả người liền hoàn toàn dán ở trên người Thẩm Chanh.
"Hiện tại tôi tiếp xúc đến là mỗi một tấc thân thể của em, như thế nào, có phải là thỏa mãn nhu cầu của em rồi không?" Bộ dáng của anh, lưu manh lại ngả ngớn, "Bảo bối, thật ra em thích loại tư thế nào thì cứ nói thẳng ra là được rồi, không cần phải dùng loại phương thức uyển chuyển này."
"Dựa vào!"
Thẩm Chanh thật sự là bị tức nổ tung rồi.
Tính tình tốt vừa rồi hiển nhiên đã hoàn toàn mất sạch, cô giơ tay lên liền vung tới mặt của anh.
Bốp!
Giòn vang trong dự liệu.
Theo quán tính, mặt Thi Vực khẽ hướng về phía bên phải.
Anh cứ duy trì tư thế như vậy, liếc xéo Thẩm Chanh, giận quá hóa cười, "Hết giận chưa?"
Nhìn khuôn mặt đẹp mắt đến mức làm cho người ta không dời ánh mắt đi được kia, Thẩm Chanh vẫn còn có chút tức giận mơ hồ.
"Chưa, hết, tức!" Cô nói từng chữ.
"Nếu chưa hết giận, vậy thì tiếp tục." Thi Vực cười khẽ, "Người đàn ông của em cho em đánh sảng khoái."
Nếu như đổi lại là trước kia, Thẩm Chanh nhất định sẽ không cần suy nghĩ lại tát anh lần nữa.
Nhưng hiện tại cô không có chọn cách này hóa giải tức giận, mà là làm một hành động kinh người!
Thậm chí ngay cả Thi Vực cũng không ngờ, cô gái nhỏ bị anh đè ép dưới thân lại đột nhiên ngửa người dậy, dùng tay ôm cổ của anh, sau đó trực tiếp dán môi vào....
Đáng tiếc, đây không phải một nụ hôn nồng cháy sâu triền miên.
Mà là tới từ sự trả thù của Thẩm Chanh!
Vừa dán lên môi nóng rực kia, cô liền sử dụng hàm răng ngậm lấy, sau đó dùng lực, hung hăng cắn xuống!
Một cổ tinh mặn mang theo nhiệt độ nhanh chóng thấm vào trong miệng.
Cô chưa hết giận, lại cắn một cái!
Đến khi nghe được Thi Vực rên rỉ ra tiếng, tức giận trong lòng cô mới hoàn toàn bộc phát ra.
Lòng đầy căm phẫn, tăng thêm lực đạo, lần nữa cắn lên trên môi của anh!
Máu chậm rãi chảy xuống theo khóe môi hai người, ở trong hoàn cảnh mờ tối này, có vẻ đặc biệt máu tanh, quỷ dị.
.