Chương 158: Hút thuốc, phun khói
Editor: May
Trong mắt Thi Vực lạnh lẽo, hơi thở nguy hiểm cứ như vậy lộ ra từ trên người anh.
Đang muốn phát tác, Thẩm Chanh lại thoáng nhón chân lên, đưa môi của mình qua, dán ở trên môi của anh.
Sau đó, phun khói thuốc lá vào trong miệng của anh.
Động tác này, không giống với lần Thi Vực phun khói cho Thẩm Chanh vào lúc trước đó.
Bởi vì không hút thuốc, không có kinh nghiệm, đổi ngược lại, động tác của cô không thông thạo hơn rất nhiều.
Khói từ khóe miệng của cô tràn ra một chút, cho nên chỉ phun ra một chút khói vào trong miệng Thi Vực.
Vì vậy cô lại rời khỏi môi của anh, điếu thuốc lá tiến vào trong miệng, lại hít một hơi.
Khi lần nữa phủ lên môi Thi Vực, Thi Vực lấy tay vòng ở eo của cô, một cái xoay người xinh đẹp, chống đỡ thân thể của cô ở trên tủ quần áo.
Thẩm Chanh phun khói thuốc cho anh, anh hút vào trong phổi, lại tràn ra một chút từ trong mũi....
Lần đầu tiên, Thẩm Chanh không quá kháng cự với mùi thuốc lá, cũng không bài trừ.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ từ tiêu tán trong không khí, hòa quyện, lại tan ra ở chung một chỗ.
Trong lúc nhất thời, trong không gian rộng lớn có hơi thở mờ ám.
Thi Vực rời khỏi môi Thẩm Chanh, con ngươi vốn rất lạnh, chợt thoáng bị nóng rực bao trùm, anh nhìn cô, trầm giọng nói: "Muốn chọc lửa?"
Thẩm Chanh tựa đầu ở trên tủ quần áo, khẽ ngẩng cái cằm, miệng khẽ nhếch, đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át càng câu dẫn người ta mơ màng.
Cô không phản kháng, không nói năng gì, hoàn toàn là bộ dạng mặc cho người chém giết.
Ở trước mặt Thi Vực, cô khó khăn lắm mới ngoan như vậy một lần.
Có thể cũng là vì cô quá an phận, Thi Vực giống như đã bị trêu chọc đến toàn thân nóng hổi, nhưng lại vẫn nhẫn nại.
Có thể do hai người dính sát một chỗ, có thể cảm thụ được nhiệt độ trên thân đối phương.
Thẩm Chanh cứ nhìn anh như vậy, nhìn khuôn mặt rõ ràng như đao khắc, và con ngươi giống như khiến người lún sâu kia.
Cô không thừa nhận mình thích người đàn ông này, nhưng cũng không phải mình không động tâm với anh.
Người đàn ông này, ngoại trừ bá đạo một chút, dường như không còn tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào ở trên người của anh.
Thi Vực cũng đang dùng đôi mắt để nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, giống như có thể xỏ xuyên qua thân thể của cô, đọc được nội tâm của cô.
"Muốn nói gì?"
Quả nhiên, anh có thể đoán được tâm tư của cô.
"Anh.... đè tôi đến không thở nổi rồi..."
Thật không nghĩ đến, Thẩm Chanh không đứng đắn như vậy, phá hủy bầu không khí này.
"Em thở không nổi cũng phải chịu cho tôi!" Thi Vực nghiêm mặt, không có ý định thối lui nửa bước.
"Đè ch.ết tôi rồi, anh đi đâ tìm người vợ xinh đẹp như tôi đây?"
"Chỉ cần tôi muốn tìm, còn có thể không tìm được sao? Dù một ngàn, một vạn người, tôi cũng có thể tìm trở về!" Giọng nói cường ngạnh, lộ ra hơi thở nguy hiểm.
"....!"
"Nhưng, trừ em ra, tôi thấy ai cũng chướng mắt."
"...."
"Nếu tôi không muốn em, ai dám muốn em."
"Cút!"
Vừa lúc đó, điện thoại của Thi Vực đúng lúc vang lên.
Anh nhíu mày, một tay chống tủ quần áo, có chút mất kiên nhẫn lấy điện thoại từ trong túi quần ra.
Thẩm Chanh liếc nhìn điện thoại trong tay anh, chỉ cảm thấy không còn gì để nói, không biết là dãy số của ai, lại bị anh lưu thành một con số....
Cô còn nhớ, Tôn Nham hình như là 6.
Ý là heo à?
Vậy 66 thì sao? Ngu như heo?
Khụ!
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng, Thi Vực vẫn nhận nghe.
"Con rể tốt, bây giờ có phải vợ của con - con gái của ta đang ở cùng với con không, nếu...."
"Tút -!"
Nghe ra là giọng nói của Thẩm Trung Minh, Thẩm Chanh vốn không cho ông một cơ hội nói hết lời, trực tiếp đoạt di động từ trong tay Thi Vực, sau đó cắt đứt!
Ném điện thoại di động vào trong tủ quần áo bên cạnh, cô lạnh lùng nhìn về phía Thi Vực, không vui mở miệng: "Anh lưu một cái tên sẽ ch.ết phải không! Không phải 6 chính là 66, đặc biệt sao, còn 666 đâu!"