Chương 161: Lời say của Diệp Mân
Editor: May
"Tự tin một chút, không phải sợ, xoay người liền gả cho một kim cương vương lão ngũ!" Thẩm Chanh hoàn trả lại những câu lúc trước Diệp Mân nói với cô.
"Tôi là nữ kim cương vương lão ngũ, còn sợ không gả ra được sao? Tiểu Chanh Tử, đến, chúng ta uống vài ly...."
"Ừ, uống thoái mái với cô."
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Thẩm Chanh không có bạn bè.
Không phải bởi vì cô không đủ ưu tú, mà là vì cô quá ưu tú.
Người bên cạnh cô, ngoại trừ một số người cặn bã, chính là bại hoại, hoặc là kẻ thù.
Ai cũng muốn giẫm cô ở dưới chân, muốn làm cho cô thống khổ, sống không bằng ch.ết.
Cho nên cô chỉ có thể làm, chính là dùng lạnh lùng để bảo vệ mình.
Cô chưa từng nói nhiều lời với một ai như vậy, càng chưa từng bình tâm tĩnh khí tán gẫu qua ngày.
Tiếp xúc với Diệp Mân không nhiều lắm, nhưng cô lại biết, đây có thể là một người bạn.
Cô tin tưởng trực giác của mình, và giác quan thứ sáu!
Mới uống vài ly rượu, Diệp Mân cũng có vài người đứng đầu, nhìn gì đều cảm thấy đang xoay tròn, cô nằm sấp ở trên ghế sofa, cười nói ha ha: "Tiểu Chanh Tử, tôi đoán, Mộ Bạch nhất định chưa biết chuyện của cô và Thi Vực đi...."
Nghe cô ta nhắc tới Mộ Bạch, Thẩm Chanh nheo mắt, "Sao lại nói vậy?"
Không phải cô muốn biết chuyện Mộ Bạch, mà là không rõ ý tứ lời nói này của Diệp Mân.
Chẳng lẽ, bọn họ quen biết?
Diệp Mân lấy tay xoa cái trán no đủ, "Nếu anh ta biết, còn không trở mặt với anh em tốt của anh ta...."
Anh em tốt?
Bởi vì không muốn lại có một chút dính líu với Mộ Bạch, Thẩm Chanh chưa bao giờ để ý đến chuyện của anh ta.
Cho nên cùng không biết, anh ta có liên quan với Thi Vực.
Nghe được Diệp Mân nói như vậy, trong lòng cô cũng có chút phức tạp.
"Tiểu Chanh Tử, cô nhất định không biết, Mộ Bạch anh ta.... vẫn nhớ mãi không quên cô...."
"Cô say rồi." Thẩm Chanh đặt ly rượu xuống đứng dậy, xoay người căn dặn nữ hầu đứng ở một bên, "Đỡ cô ấy đi khách phòng nghỉ ngơi."
"Dạ, thiếu phu nhân."
Hai nữ hầu tiến lên phía trước, cẩn thận nâng Diệp Mân từ trên ghế sofa dậy.
Lúc đang bị mang đến phòng khách, Diệp Mân vẫn đang nói lời say, "Mộ Bạch có bệnh tim đó Tiểu Chanh Tử, đến hiện tại anh ta còn không biết chuyện này, nhất định là bị mọi người giấu.... Ban đầu anh ta chia tay với cô, có lẽ là ra nước ngoài chữa bệnh...."
Đáng tiếc giọng nói của cô ta rất thấp rất thấp, Thẩm Chanh nghe không rõ.
Nếu nghe rõ ràng, hiểu lầm nhiều năm như vậy, có lẽ cũng sẽ được hóa giải rồi.
Diệp Mân ngủ một giấc ngồi dậy, trời đã tối đen rồi.
Cô cảm thấy đầu còn có chút đau, nuốt vào thuốc giải rượu đặt ở đầu giường, lại nằm một hồi mới chợt cảm thấy thoải mái một chút.
Cô đi toilet sửa sang trang điểm lại một chút, mới đi xuống lầu.
Thấy cô ta đi xuống từ trên lầu, như là đang tìm người, nữ hầu tiến lên, "Diệp tiểu thư, thiếu phu nhân ra ngoài rồi."
"À!" Diệp Mân đáp lại một tiếng, sau đó hỏi cô, "Khi nào thì cô ấy trở về?"
"Thiếu phu nhân không nói."
"Vậy tôi cũng không đợi nữa, cô ấy trở về thì cô nói cho cô ấy biết, tôi có thể phải ở thành Giang một thời gian ngắn. Nếu cô ấy có thời gian, liền đi Thẩm thị tìm tôi."
"Vâng, Diệp tiểu thư, tôi sẽ truyền đạt."
"Đi đây, bye bye."
"Diệp tiểu thư đi thong thả."
Mãi cho đến nửa đêm, đám nữ hầu còn đang nghị luận chuyện ban ngày.
Các cô thảo luận, đơn giản là chuyện một mình Thẩm Chanh xuống bể bơi, và bị Thi Vực tự tay ôm lên lầu.
Mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng theo các cô, cũng không có đơn giản như vậy.
Lúc các cô mới vào dinh thự làm việc, chú Chung đã thông báo, phàm là đồ của Thi Vực, chưa được sự cho phép thì không thể đụng vào.
Hơn nữa Thi Vực thích sạch sẽ nghiêm trọng, không thể chấp nhận bất kỳ vật gì của anh bị người khác chạm vào.
Hôm nay Thẩm Chanh khiêu chiến cực hạn của anh, không ngừng đụng vào đồ đạc của anh, lại còn kiêu ngạo như vậy!
Cuối cùng, Thi Vực không những không tức giận, ngược lại còn ôm cô lên lầu.
Nếu như không phải trong lòng có cô, một người đàn ông có giá trị con người xa xỉ như vậy, sao có thể cưng chiều cô như thế, thậm chí là cưng chiều đến tận xương tủy!