Chương 11
*Editor: Hà Vĩ*
*Beta: Mạc Y Phi*
Hiện tại tuyệt đối là thời khắc xấu hổ nhất trong cuộc đời Phong Kính, không gì sánh nổi.
Vừa rồi Giang Nhiễm sờ anh rất thoải mái, không để ý đã…
Mặt Phong Kính đỏ lên, đột nhiên nhảy ra khỏi lòng Giang Nhiễm, lui sang một bên.
Giang Nhiễm cũng bị sốc, tới giờ tay cô vẫn còn cứng đờ giữa không trung. Khó trách, khó trách cô cảm thấy chó nhà cô gần đây rất kỳ lạ, hóa ra là đến… thời kỳ động dục? Cô từ từ hoàn hồn, ngón tay lướt trên bàn phím.
[Giang Nhiễm]: Nghiêm Hoan Hoan, cậu đã ngủ chưa?
[Nghiêm Hoan Hoan]: … Chuẩn bị ngủ.
[Giang Nhiễm]: Ồ, tớ nói cho cậu biết, hình như chó nhà tớ đến thời kỳ động dục rồi!
[Nghiêm Hoan Hoan]: Đêm hôm khuya khoắt cậu còn không ngủ chỉ để nói với tớ chuyện này à?
[Giang Nhiễm]: … Vừa rồi tớ sờ nó, phát hiện nó xuất hiện phản ứng sinh lý.
[Nghiêm Hoan Hoan]: Khẩu vị của cậu nặng thế hả? (che mặt) Đem nó đi triệt sản đi. (che mặt)
[Giang Nhiễm]: Trước kia tớ cũng đã nghĩ tới, nhưng có vô nhân đạo quá không? Nó còn bé như vậy, có lẽ còn chưa dứt sữa mẹ.
[Nghiêm Hoan Hoan]: …
[Nghiêm Hoan Hoan]: Nếu không triệt sản sẽ không có lợi cho sức khỏe của chó đực, sau này rất dễ nhiễm bệnh, mà này, cậu đã nghe câu này bao giờ chưa?
[Giang Nhiễm]: Câu gì?
[Nghiêm Hoan Hoan]: Nam không nuôi mèo, nữ không nuôi chó. (mỉm cười)
[Giang Nhiễm]: …
Cô không hiểu.
Cô tắt máy tính đi, nhìn chó con đang lui sang một bên.
Phong Kính: “…”
Anh đứng lên, muốn chạy về cái ổ ở phòng khách lại bị Giang Nhiễm túm được.
“Gâu gâu!” Phong Kính hoảng sợ kêu hai tiếng, Giang Nhiễm bắt lấy nó, khẽ cười: “Nhị Hoàng à, em cũng trưởng thành rồi, vừa rồi Nghiêm Hoan Hoan nói với chị, nếu không triệt sản sẽ không tốt cho sức khỏe của em, hay là lúc nào có thời gian chúng ta đi phẫu thuật nhé?”
Phong Kính sửng sốt một chút, vội phản đối quyết liệt: “Gâu gâu gâu gâu gâu!”
Giang Nhiễm nhíu mày: “Em không muốn triệt sản à?”
“Gâu gâu gâu gâu gâu!” Đương nhiên không muốn! Cho dù chỉ biến thành chó vào buổi tối, anh cũng không muốn lĩnh hội cảm giác không có trứng!
Giang Nhiễm nhìn cảm xúc kích động của nó, đành phải trấn an nó trước: “Được được được, em không muốn đi thì thôi, buổi tối đừng có sủa lung tung thế chứ.”
Phong Kính thật sự yên lặng, Giang Nhiễm thấy nó nghe lời thì đi rửa sạch tay rồi tắt đèn ngủ. Phong Kính đứng một lát trong bóng tối, buồn bã quay về ổ của mình trong phòng khách.
Anh cảm thấy chú chó này quá ɖâʍ đãng!
Từ khi anh bắt đầu đi học thì vẫn luôn nhận được sự chào đón của con gái, từ nhỏ đến lớn cũng có không ít cô gái cố ý quyến rũ anh, nhưng tới tận bây giờ anh không hề có phản ứng gì, hôm nay Giang Nhiễm chỉ sờ một chút thôi mà đã có thể như thế… Chỉ có thể do chú chó này cực kỳ ɖâʍ đãng!
Anh lại nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Giang Nhiễm, cổ áo mở rộng cùng với xương quai xanh xinh đẹp của cô…
Ngừng!
Chú chó trong phòng khách đột nhiên lắc mạnh đầu rồi nằm bò xuống.
Đêm hôm nay hình như dài khác thường, Phong Kính chịu đựng đến sáng sớm mới mơ mơ màng màng ngủ. Vì tạm thời không có công việc nên anh cũng không cài đồng hồ báo thức nữa, buổi sáng hôm sau tỉnh dậy thì trời đã sáng.
Anh lấy di động đặt ở một bên nhìn thử, đã 10 giờ rồi.
Hít một hơi thật sâu, Phong Kính trở mình, đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc xấu hổ nào đó vào hôm qua.
Phong Kính: “…”
Tối hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, anh hiểu mình, anh không phải là một người tùy tiện.
Tự mình an ủi như thế, Phong Kính lại không tránh khỏi lo lắng, tuy anh đã mãnh liệt phản đối đề nghị triệt sản đó nhưng có khả năng Giang Nhiễm chỉ đồng ý cho có lệ, không thật sự từ bỏ suy nghĩ mang chó đi triệt sản trong đầu. Mà anh chỉ có buổi tối mới có thể biến thành chó, những chuyện xảy ra vào ban ngày anh không thể khống chế… Có lẽ nào đêm nay lúc anh xuyên qua, Nhị Hoàng đã bị triệt sản rồi không?
Ý nghĩ này đã dọa Phong Kính, không không không, anh nhất định phải ngăn cản chuyện thảm hại vô nhân đạo như thế xảy ra!
Anh vội vàng gọi cho Michelle, không chờ đối phương mở miệng đã hỏi tới tấp: “Đã tìm được khu nhà đó chưa?”
“Tìm được một ít rồi, vẫn chưa tìm hết.” Michelle không hiểu, chỗ ở bây giờ của Phong tổng rất tốt, sao lại sốt ruột muốn chuyển nhà thế chứ?
Phong Kính nói: “Vậy cậu đưa cho tôi phần đó trước đi, tôi xem thử.”
“Được, bây giờ tôi mang qua cho anh.” Michelle ngừng lại một lát mới hỏi, “Anh vừa mới dậy sao? Có cần tôi mang một ít đồ ăn sẵn qua cho anh không?”
“Không cần, hôm qua mua nhiều nguyên liệu nấu ăn như thế, cậu tới thẳng đây làm cơm trưa đi.”
“Vâng.” Là một người trợ lý toàn năng, đương nhiên khả năng nấu nướng của Michelle cũng không phải dạng xoàng.
Sợ ảnh đế Phong bị bỏ đói, anh ta lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Phong Kính. Trên người anh mặc một bộ đồ ở nhà, lấy túi văn kiện trong tay anh ta xoay người đi vào phòng khách: “Tìm được mấy cái thế?”
Anh tùy ý ngồi xuống sofa, đôi chân dài vắt lên nhau, một động tác đơn giản như thế lại để lộ khí thế phóng khoáng.
Bỗng Michelle có phần hiểu được vì sao có nhiều cô gái điên cuồng vì anh thế rồi.
“Cậu ngẩn ra đó làm gì?” Phong Kính ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
Michelle vội ho một tiếng, nói nhanh: “Các tòa nhà mới được tu sửa dọc theo con sông ở phía Bắc có không ít, nhưng gần đó không nhiều quán nướng cho lắm. Tôi còn chưa thu thập xong, phù hợp với điều kiện này chỉ có tổng cộng năm cái, anh xem trước đi, tôi đi nấu cơm.”
“Ừ.” Phong Kính tùy tiện đáp lại, mở túi văn kiện trong tay ra.
Trải từng tờ tài liệu bên trong lên trên mặt bàn, ánh mắt Phong Kính chậm rãi đảo qua đảo lại, sau đó anh hơi nhíu mày.
Anh cầm lấy một tờ giấy trong số đó, nhìn kỹ: “Chẩm Thủy Hương….”
Michelle tìm tư liệu rất đầy đủ, không chỉ có tin tức cơ bản về khu nhà mà còn có cả hình ảnh của nó, đều được sắp xếp từng cái từng cái. Phong Kính nhìn một lát, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên: “Chắc là ở đây rồi.”
Khi Michelle làm xong cơm trưa đi ra thì phát hiện tâm trạng Phong Kính dường như tốt lên rất nhiều. Anh ta bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, đều là những món Phong Kính thích ăn: “Phong tổng, cơm trưa đã nấu xong rồi.”
“Ừ.” Phong Kính cầm túi tài liệu lên, anh kéo ghế ngồi xuống, nói với Michelle đang đứng một bên, “Cậu cũng ngồi xuống ăn cùng đi.”
“Không không không, chuyện này không hợp quy tắc, lát nữa tôi ra ngoài tùy tiện ăn chút gì đó là được.”
Phong Kính cầm đũa nhìn anh ta: “Ở nhà tôi thì tôi chính là quy tắc, ngồi xuống đi, một mình tôi ăn nhiều món như thế cũng không có hứng thú gì.”
Michelle do dự một lát, vẫn nghe lời ngồi xuống. Xới cho mình một bát cơm, Michelle thầm nghĩ tính tình ảnh đế Phong tốt thật đấy, tuy anh ta chưa tiếp xúc với nhiều nghệ sĩ lắm, nhưng cũng nghe bạn bè nói qua, có một số nghệ sĩ không đối xử với trợ lý như con người. Ảnh đế Phong hoàn toàn không như thế, không chỉ không tự dưng cáu kỉnh với anh ta, mà còn không so đo thân phận mời anh ta cùng ăn cơm, nếu như ảnh đế Phong đừng luôn luôn đối đầu với giám đốc Tần thì càng tốt hơn nữa.
“Mễ Tuyến Nhi.”
Giọng nói của Phong Kính cắt ngang suy nghĩ của Michelle, Michelle phục hồi tinh thần, vội vàng đáp: “Phong tổng có gì căn dặn ạ?”
“Khu nhà này, cậu giúp tôi đi hỏi xem có còn phòng nào trống không.” Phong Kính rút một tờ giấy từ túi văn kiện, gõ gõ trên mặt giấy, “Cho thuê cũng được.”
Michelle nhìn tài liệu ngẩn người: “Chẩm Thủy Hương?” Anh ta nhớ lại một chút, nói với Phong Kính: “Khu nhà này được tu sửa cũng không tệ lắm, nhưng cùng lắm chỉ được xem là một tiểu khu tầm trung, hơn nữa vùng này vốn là nội thành cũ, lúc mở rộng thương mại đã dỡ bỏ mấy tòa nhà cũ, tu sửa thành mới nên có một bộ phận dân cư ở đây đã trả lại cho đơn vị dỡ bỏ và rời đi nơi khác sống. Ở đây hộ gia đình phức tạp như thế, không phù hợp với anh đâu.”
Phong Kính giống như không nghe thấy lời nói của anh ta, lại rút một tờ giấy ra: “Tôi cảm thấy tòa nhà này là tốt nhất, cậu tìm cho tôi một phòng ở đây đi.”
Michelle: “…”
Tòa nhà này có chỗ nào tốt chứ? Vừa nhìn đã biết đây là khu nhà được trả lại cho bên thi công rồi tu sửa lại, những hộ gia đình ở đó đã rời đi nơi khác!
Lần đầu tiên anh ta nghi ngờ ánh mắt của Phong Kính: “Cái này… nếu nhất định phải ở… trong mấy tòa nhà đã tìm được, tôi cảm thấy hai tòa nhà này có vẻ tốt, đều là những khu nhà cao cấp, mỗi tầng một hộ, thuận lợi cả nam cả bắc, hơn nữa còn đối diện với mặt hồ.”
“Tôi không thích đối diện với mặt hồ.”
Michelle: “…”
Vậy tại sao anh còn muốn tìm nhà ở gần bờ sông chứ?
“Cậu nhanh chóng sắp xếp xong xuôi chuyện phòng ở cho tôi, còn có…” Ánh mắt Phong Kính mang theo sự uy hϊế͙p͙ nhìn Michelle, “Không được nói với Tần Phàm.”
Michelle: “…”
Bây giờ anh ta nhổ miếng cơm vừa ăn lúc nãy ra còn kịp không?
Nhưng mà Phong Kính không cho anh ta cơ hội này, cơm nước xong xuôi liền giục anh ta đi liên hệ với chủ nhà.
“Tôi đã hỏi qua điện thoại, tất cả phòng ở đó đều bán hết rồi, nhưng có chủ nhà bán một căn hộ hai phòng, cũng có cho thuê.” Michelle đứng cạnh sofa báo cáo với Phong Kính tin tức mà mình nắm được.
Phong Kính suy nghĩ một lúc hỏi anh ta: “Tòa nhà mà tôi chọn có căn hộ nào cho thuê không?”
“Có, ở tầng 15, một căn hộ đơn giản rộng 95 mét vuông, hai phòng.” Michelle nói tới đây lại không nhịn được khuyên anh, “Phong tổng, căn hộ đó thật sự không thích hợp với anh đâu, nếu anh không hài lòng với chỗ ở hiện tại, tôi có thể tìm giúp anh một lần nữa.”
“Không cần, tôi rất vừa lòng với chỗ ở hiện tại.”
Michelle: “…”
Vậy sao anh còn muốn ra ngoài thuê nhà chứ? Muốn trải nghiệm cuộc sống sao?
“Đi thôi, chúng ta đi xem căn hộ đó.” Phong Kính cầm chìa khóa xe trên bàn ném cho Michelle.
Michelle: “…”
Chẩm Thủy Hương và chỗ ở hiện tại của Phong Kính cách nhau tương đối xa, một nam một bắc, Michelle lái xe hơn 40 phút mới đến được cổng tiểu khu Chẩm Thủy Hương.
“Phong tổng, anh thật sự muốn thuê nhà ở chỗ này sao? Ở đây sau này đi làm cũng cách công ty rất xa.” Michelle chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục khuyên bảo Phong Kính.
Phong Kính đeo khẩu trang ngồi ở phía sau, đè thấp mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu mình: “Không sao, dù gì tôi đi làm cũng không phải tới công ty.”
“…” Cũng có lý.
“Cậu chờ tôi ở đây, tôi xuống trước nhìn xem.” Phong Kính nói xong liền mở cửa xe bước xuống, Michelle sợ tới mức tim cũng muốn bay luôn ra ngoài.
“Phong…” Cậu ta kêu một chữ, vội vàng sửa miệng, “Anh cứ ngồi trên xe xem thôi!” Trời ơi, nếu anh bị người ta nhận ra ở đây, ngày mai anh ta cũng không cần phải đi làm nữa!
“Không cần lo lắng, tôi đi dạo rồi về.” Phong Kính mặc kệ Michelle đang tha thiết kêu lên, từ bên ngoài tiểu khu nhìn lên. Chỗ này không phải một tiểu khu chỉ để ở, tầng trệt đều là cửa hàng cho thuê, Phong Kính đi vài bước đã thấy một cửa hàng có tên “Quán nướng Vương Ký”. Khóe miệng giấu sau lớp khẩu trang của anh cong lên, xem ra cái mũi của mình vẫn thính lắm.
Sau khi vào tiểu khu, anh dựa vào bản đồ của tiểu khu trong trí nhớ, đi về phía tòa nhà Giang Nhiễm ở. Ừ, đèn đường này đúng là chỗ đôi tình nhân kia cãi nhau. Anh đứng dưới tầng, ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Anh nhớ rõ tầng Giang Nhiễm ở không cao, có lẽ là ở tầng 7 tầng 8 gì đó, anh nhìn lên trên đếm tới bảy, thấy trên ban công có treo vài bộ quần áo quen mắt.
Khóe miệng lại lần nữa cong lên, đôi mắt Phong Kính cũng sáng ngời hơn so với vừa rồi.
Tìm được rồi.
*Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!😊 *