Chương 65
*Editor: Hà Vĩ*
*Beta: Mạc Y Phi*
Hỏi xong những lời này, dường như Giang Nhiễm cảm thấy người có “tinh thần bất thường” là mình. Nhưng một khi đã xuất hiện suy nghĩ này thì giống như bị tảo biển quấn vào thân, khiến cô khó có thể thoát ra được.
Phong Kính chỉ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh lại. Nếu mẹ anh có thể nhận ra thì Giang Nhiễm nhận ra được cũng không kỳ lạ.
“Em cũng biết suy nghĩ này của mình rất vô lý, nhưng em…” Giang Nhiễm suy nghĩ nên nói tiếp thế nào mới không để đối phương cảm thấy cô bị điên.
“Giang Nhiễm.” Phong Kính cầm tay cô, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn cô, “Chuyện này quả thật rất vô lý, lúc trước anh cũng mất rất nhiều thời gian mới chấp nhận được.”
Đôi mắt Giang Nhiễm mở lớn, đây là… anh thừa nhận? Anh thật sự hoán đổi linh hồn với Nhị Hoàng?
Hoán đổi linh hồn không phải là từ ngữ mới mẻ gì đối với cô, thực tế từ lúc cô còn rất nhỏ đã từng tiếp xúc với tác phẩm về phương diện này. Nhưng đối với cô mà nói, từ này chỉ tồn tại trong tiểu thuyết giả tưởng, cô chưa bao giờ nghĩ có một ngày chuyện này lại xảy ra bên cạnh cô.
Nhưng nếu đúng như vậy thì rất nhiều chuyện có thể giải thích rõ ràng.
Phong Kính nhìn cô, không nói gì cả, dường như đang đợi cô từ từ tiêu hóa. Giang Nhiễm lại thở ra một hơi, nhìn anh hỏi: “Anh phát hiện ra chuyện này từ khi nào?”
Phong Kính đáp: “Thời điểm quay quảng cáo bên ngoài, tháng tám.”
Đầu óc Giang Nhiễm nhanh chóng xoay chuyển, xâu chuỗi các chuyện lại: “Trước khi em đi đón sân bay à?”
“Ừ.”
“Cho nên lúc ấy anh đã biết em rồi hả? Nên mới xoa đầu em?”
“Ừ…”
“Anh chuyển tới Chẩm Thủy Hương cũng vì chuyện này sao?”
“Ừ.”
“Vậy anh và em ở bên nhau…”
Giang Nhiễm còn chưa nói xong, Phong Kính vội vàng phủ nhận: “Không phải! Anh và em ở bên nhau chỉ vì anh thích em.”
Có lẽ vì anh nói rất lớn nên sau khi anh nói xong, trong phòng có vẻ yên tĩnh khác thường. Giang Nhiễm nắm chặt tay, cô nhìn anh, cảm nhận độ ấm từ lòng bàn tay anh truyền tới.
“Nhiễm Nhiễm…” Phong Kính rất sợ cô sẽ hiểu lầm, theo bản năng gọi tên cô.
Khóe miệng Giang Nhiễm từ từ cong lên, nói với anh: “Vâng, em tin anh.”
Phong Kính thở phào nhẹ nhõm, lại nắm chặt tay Giang Nhiễm hơn nữa.
Giang Nhiễm còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh: “Vì sao anh hoán đổi linh hồn với Nhị Hoàng?”
Phong Kính lắc đầu: “Anh cũng nghĩ mãi không ra chuyện này.” Trước khi hoán đổi linh hồn với Nhị Hoàng, anh thật sự hoàn toàn không biết Giang Nhiễm, lại càng không biết Nhị Hoàng.
“Vậy anh có biết phải làm sao mới có thể quay về không?”
“Lúc trước anh đi tìm một thần côn… À, thiên sư, anh ta nói phải đợi thời cơ.”
“…” Sao nghe như đang lừa người thế, “Khi nào mới là thời cơ?”
Phong Kính: “Theo anh đoán thì là hôn lễ của chúng ta.”
Giang Nhiễm chớp mắt, khẽ nói: “Ồ, nên anh mới…”
“Không phải! Cho dù không có chuyện này, anh cũng muốn kết hôn với em!”
Giang Nhiễm nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh thì bật cười: “Biết rồi biết rồi.” Cô nói tới đây, bỗng nhớ tới một số chuyện xảy ra trước đó, “Lúc ở Chẩm Thủy Hương, có một buổi tối kẻ trộm lẻn vào nhà em, anh còn nhớ không?”
“Nhớ.”
“Lúc đó, trong thân thể Nhị Hoàng chính là anh sao?”
“Ừ…”
“Tới bệnh viện tìm em cũng là anh sao?”
“Ừ…”
Trong lòng Giang Nhiễm chợt nóng lên, cô theo bản năng nhìn về phía cánh tay Phong Kính, vươn tay xoa xoa: “Đau không anh?”
Phong Kính mỉm cười, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô: “Đồ ngốc, đau cũng là Nhị Hoàng đau. Chỉ có buổi tối anh mới hoán đổi với nó, trời vừa sáng liền đổi lại.”
Mũi Giang Nhiễm cay cay, cô nhớ tối hôm đó mình rất sợ hãi, sợ đến mức gửi tin nhắn cho anh Phong không biết dáng vẻ như thế nào, nhưng anh không trả lời cô.
Bây giờ mới biết thì ra lúc đó anh vẫn ở bên cạnh cô, còn vì giúp cô đuổi kẻ trộm mà bị thương.
Thì ra rất nhiều thời điểm trong cuộc sống của cô, anh đều ở bên cạnh cô.
Phong Kính thấy hốc mắt cô càng ngày càng đỏ thì cúi đầu hôn khóe mắt cô: “Sao lại khóc thế này?”
Giang Nhiễm mím môi, lắc đầu không nói chuyện.
Một tay Phong Kính ôm eo cô, dịu dàng hôn lên gương mặt cô, vốn chỉ muốn an ủi cô, ai ngờ hôn một lúc thì ý nghĩa đã thay đổi…
Cảm giác cánh tay bên hông mình càng ngày càng siết chặt, Giang Nhiễm liền biết Phong Kính lại muốn làm gì. Hô hấp của anh dồn dập hơn vừa rồi, hơi thở nóng bỏng phả lên làn da trơn bóng của Giang Nhiễm: “Nhiễm Nhiễm…”
Một tiếng Nhiễm Nhiễm này khiến lòng Giang Nhiễm mềm nhũn ra, giọng của anh vốn đã dễ nghe, lúc nhiễm chút ȶìиɦ ɖu͙ƈ thật sự khiến người ta muốn phạm tội.
Cảm thấy ý đồ của mình đã truyền đạt rất rõ ràng, mà Giang Nhiễm cũng không từ chối… có vẻ chấp nhận rồi.
Phong Kính thuận thế đẩy cô ngã xuống giường, anh đè lên người cô.
Trên người Giang Nhiễm đều là mùi hương từ sữa tắm của anh, mùi hương này khá nhẹ nhàng thoải mái, sẽ không để người ta nảy sinh suy nghĩ kỳ lạ, nhưng lúc này lại cực kỳ kích thích thần kinh của Phong Kính.
Giang Nhiễm cũng bị anh hôn đến nỗi động tình, sắc mặt càng ngày càng đỏ. Phong Kính hôn khắp người cô một lượt, để lại những dấu hôn trên làn da trắng nõn của cô, chuẩn bị tiến vào việc chính.
Nào biết Giang Nhiễm đã mềm nhũn từ lâu lúc này lại bất ngờ đẩy anh: “Chỗ anh có bao cao su không?”
“…” Phong Kính cẩn thận suy nghĩ, sau đó thực tế nói cho anh biết, “Không có.”
Anh chưa từng dẫn người phụ nữ nào về, ở đây chắc chắn sẽ không chuẩn bị thứ đó. Trước đây Giang Nhiễm tới đây đều không ở lại buổi tối, anh muốn làm gì thì đều đi đến nhà Giang Nhiễm.
Ở đây thật sự không có.
Nhưng phải làm sao bây giờ, bây giờ anh rất muốn tiếp tục, không thể nhịn nổi. Anh rời khỏi người Giang Nhiễm, lấy di động gọi một cuộc điện thoại cho Michelle.
Điện thoại mới được kết nối, Michelle còn chưa kịp nói gì thì Phong Kính đã nói nhanh như gió: “Mua giúp tôi mấy hộp bao cao su đến đây.”
“Cái….” Lời thắc mắc của Michelle còn chưa ra khỏi miệng thì Phong Kính đã cúp máy.
Michelle: “…”
Ảnh đế Phong nhà anh ta… quả nhiên đã trưởng thành. Lại bảo anh ta đi mua thứ đồ này, ôi!!!
Anh ta không dám chậm trễ, mạo hiểm gió lạnh đi mua đồ dùng sinh hoạt cho Phong Kính.
Sợ mình đột nhiên xông vào sẽ thấy cái gì không nên thấy nên Michelle rất hiểu chuyện gõ cửa.
Cửa mở ra rất nhanh, sau đó đóng lại còn nhanh hơn. Nếu không phải không thấy đồ trên tay mình nữa thì anh ta thật sự đã cho rằng vừa rồi là ảo giác.
… Thôi, bỏ đi, ảnh đế Phong chắc chắn gấp lắm rồi.
Theo bản năng, anh ta nhìn thoáng qua đồng hồ, từ khi Phong Kính gọi điện thoại cho anh ta đến lúc anh ta mua đồ chạy đến đây, tổng cộng mất 8 phút.
8 phút nước sôi lửa bỏng của anh ấy.
Lấy được đồ, lăn lộn xong với Giang Nhiễm, vẻ mặt Phong Kính đầy thỏa mãn nằm bên cạnh Giang Nhiễm, nhẹ nhàng vuốt ve người cô. Giang Nhiễm mệt ch.ết đi được, cô nhắm mắt lại mặc kệ anh.
Tay Phong Kính dọc theo eo cô từ từ mò lên trên, sau đó chậm rãi siết chặt. Giang Nhiễm nhíu mày, muốn gỡ tay anh ra: “Đừng làm loạn…”
Phong Kính được đằng chân lên đằng đầu, cắn vành tai cô nhẹ giọng nói: “Nhiễm Nhiễm, chúng ta làm một lần nữa nhé.”
Dù sao Michelle mua rất nhiều bao cao su tới đây.
Giang Nhiễm đáp: “Em chợt nhớ tới lần đầu tiên của chúng ta…. Khi mà anh túm quần bỏ chạy ấy…”
“Có thể đừng bàn đến chuyện này không?” Khóe miệng Phong Kính giật giật, đây quả thật là vết nhơ trong cuộc đời anh!
Giang Nhiễm cười nắc nẻ: “Lúc ấy có phải anh sắp hoán đổi với Nhị Hoàng không?”
Phong Kính xoay người đè lên cô, dán môi mình lên môi cô: “Bảo bối, quên chuyện này đi.”
Giang Nhiễm vẫn đang cười, nghĩ đến dáng vẻ chật vật của anh, cô cảm thấy cực kỳ buồn cười.
Phong Kính nhíu mày, chặn lại tất cả nụ cười của cô.
Xem ra anh còn phải làm nhiều lần để cô quên chuyện ngày đó đi.
Ừ, dù sao còn lâu mới đến 12 giờ.