Chương 2: Nghĩ biện pháp kiếm tiền!

Trải qua vài lần thí nghiệm.
Rod đã có một kết luận.
Bản chất của năng lực hiến tế là trao đổi đồng giá, nhưng cái gọi là đồng giá này, lại khác với suy nghĩ của hắn.


Giống như một chiếc đồng hồ hiện đại, tràn đầy cảm giác nghệ thuật, và một chiếc đồng hồ cổ vừa cũ vừa nát của thế kỷ trước.
Đây cũng là đồ đồng giá.
Một chiếc đồng hồ đeo tay, và một đống linh kiện đồng hồ mới xuất xưởng, cũng là đồ đồng giá.


Thậm chí, một cái ghế sô pha và một đống gỗ mục, cũng là đồ đồng giá.
Sau mỗi lần hiến tế, sẽ được tặng lại, nhưng phải xem may mắn của bản thân.
Rod nhìn đống đồ vật trên bàn.
Mấy đồng tiền có kiểu dạng không giống nhau, nhìn qua có vẻ cổ xưa, nhưng vẫn khá mới..


Ngoài ra, còn có một chiếc ghita được bảo dưỡng rất tốt.
Một cái đồng hồ mạ vàng với phong cách châu Âu, một đống linh kiện lung tung, và một đống rác không được tính là vật phẩm.
“Những thứ này cộng lại, chắc hẳn cũng bán được chút tiền.”


Rod nhìn đồng hồ cổ trên bàn, mặc dù không biết là của niên đại nào, nhưng chắc hẳn là đồ cổ, hơn nữa còn có vẻ được bảo dưỡng khá tốt.
Nghĩ đến đây, Rod tìm một chiếc hộp, rồi nhét đồng hồ và mấy thứ khác vào.
Lái xe đến tiệm đồ cổ lớn nhất trong trung tâm thành phố.


Ở đây ngoại trừ bán đồ cổ, thì cũng thu mua các loại đồ cổ.
Hắn sở dĩ đến đây, là bởi vì chủ tiệm này là một người rất có tiền, đồng thời còn là một nhà sưu tầm.
Làm ăn chỉ là thuận tiện, chủ yếu là vì sưu tầm đồ cổ.
Thấy đồ tốt thì sẽ bỏ nhiều tiền ra mua.


available on google playdownload on app store


Đinh linh linh!
Tiếng chuông cửa vang lên, Rod đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, một lão già da trắng đeo kính, nhìn qua khoảng 60 70 tuổi, đang cẩn thận lau một chiếc súng bạc.
Trong tiệm đồ cổ cực lớn, còn có mấy nhân viên dáng người cao to đang canh giữ.


Hoạt động ‘mua 0 đồng’ rất nổi tiếng ở USA này, loại tiệm đồ cổ có dòng tiền cực lớn như này, rất dễ bị đám người da đen nghèo đến điên rồi để mắt tới.
Rod nhìn lướt qua, từ thế đứng của những người này, hắn có thể nhận ra họ đều là binh lính giải ngũ.
Chậc!


Xem ra bối cảnh của tiệm đồ cổ này không nhỏ.
Rod cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng đến trước quầy.
“Tôi muốn bán vài thứ, cái này bao nhiêu tiền?”
Nói xong, trực tiếp lấy đồng hồ cổ mạ vàng ra.
“A!”
Lão già da trắng sau quầy chợt sáng mắt lên.


Đeo găng tay trắng, cẩn thận cầm đồng hồ lên xem.
“Đồng hồ mạ vàng cung đình châu Âu thời Trung cổ, bảo tồn rất tốt, đúng là hiếm thấy.”
Lão già thưởng thức chiếc đồng hồ trên tay, yêu thích không buông tay.


“Dựa theo giá thị trường, loại đồng hồ này có giá trị khoảng 8000 – 10.000 USD, nhưng chiếc này được giữ gìn rất tốt, tôi rất thích.”
“Nếu cậu bán nó cho tôi, tôi có thể trả cậu 15.000 USD.”


Lão già nhìn về phía Rod, trực tiếp mở miệng nói: “Ở đây không có ai trả giá cao hơn tôi đâu, nghĩ kỹ đi.”
Hít!
Bao nhiêu cơ?
15.000 USD!
Nội tâm Rod chợt nhảy lên một cái, hắn không ngờ chiếc đồng hồ cổ mạ vàng này lại đáng tiền như vậy.


Chiếc đồng hồ treo tường của hắn, chỉ chưa đến 100 USD.
Trở tay một cái, trực tiếp kiếm được lợi nhuận gấp mấy trăm lần.
Đơn giản chính là cướp tiền nha!
“Ok!”
Dù sao cũng là đồ cho không, bán được chính là kiếm, hắn cũng lười mặc cả.


Mắt thấy lão già da trắng cẩn thận cất đồng hồ đi, Rod lại lấy ra một cái hộp đàn ghita.
“Thứ này bao nhiêu tiền, tôi cũng định bán luôn.”
Rod đặt hộp đàn ghita lên quầy, hắn cũng không cho rằng thứ này có thể đáng giá bao nhiêu tiền.


Chiếc đồng hồ mạ vàng kia có giá cao như vậy, bởi vì nó là đồ cổ.
Còn chiếc ghita này, có lẽ chỉ vài trăm USD là cùng.
“Đây chỉ là một chiếc ghita thủ công thông thường, nếu cậu muốn bán, tôi có thể trả cậu 1000 USD.”


Lão già cầm ghita lên xem, lại đặt xuống, trên mặt tỏ vẻ không hứng thú.
1000 USD cũng không ít.
Dù sao, hắn cũng chỉ muốn bán vài trăm USD mà thôi.
Rod vừa định nói ok, một âm thanh chợt vang lên.
“Có thể cho tôi xem qua một chút không?”


Một người đàn ông trung niên xuất hiện sau lưng Rod, ánh mắt sáng rực nhìn vào chiếc ghita trên quầy.
“Được!”
Rod hơi sững sờ, vẫn gật đầu một cái.
Không biết một chiếc ghita thì có gì đáng xem.
Người đàn ông trung niên lại không xem chiếc ghita kia, mà cần thận quan sát chiếc hộp đựng ghita.


“Quả nhiên. . .”
Sau khi nghiên cứu một phen, người đàn ông trung niên nhìn về phía Rod.
Mở miệng trực tiếp báo ra một cái giá làm Rod khiếp sợ.
“100 ngàn USD, tôi muốn chiếc hộp này.”
100.000 USD?
Rod tê cả da đầu, thứ gì mà đáng giá 100.000 USD


Thấy Rod hiện lên vẻ khó tin, người đàn ông cũng không vòng vo.
“Chiếc hộp đàn ghita này là do Hermes chuyên môn chế tạo cho nghệ sĩ ghita Clapton, giá trị 100.000 USD.”
“Mặc dù không biết vì sao nó lại rơi vào tay cậu, nhưng đối với tôi mà nói, thứ này là một món đồ đáng giá sưu tầm.”


Người đàn ông trung niên vừa nói chuyện vừa đưa một tấm danh thiếp qua.
Tổng giám đốc Hermes, Blanchard.






Truyện liên quan