Chương 31: Tên này vẫn luôn dũng cảm như vậy sao?

Trước kia Rod cũng như vậy sao?
Nhìn hầu kết và cơ thể cường tráng của Rod.
Emma đột nhiên thấy cổ họng khô khốc.
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ điên cuồng.
Muốn bị người đàn ông cường tráng như dã thú này chà đạp bằng tư thế thô bạo nhất.


Nàng biết, rất kỳ lạ khi sinh ra ý nghĩ kỳ quái này với một người bạn trai cũ mới chia tay, nhưng lại không nhịn được mà suy nghĩ.
Mỗi một tế bào trong người đều đang tản ra khát vọng được đến gần.


Loại cảm giác này khiến nàng khẩn trương giống như lần đầu tiên tiếp xúc với người khác phái vậy.
Đúng là điên rồi!
Nàng thế mà lại chia tay với loại người này?
“Anh sao thế, em đã nói là chia tay rồi, đúng, có phải nhớ em rồi không… anh thay đổi rất nhiều…”


Rod bất đắc dĩ nhìn Emma luống cuống tay chân, nói năng lộn xộn ở đó.
Hắn đưa tay ra, sờ vào gương mặt tinh xảo của Emma.
“Đừng, chúng ta đã chia tay… Buck nhìn thấy sẽ hiểu lầm…”
Emme miệng thì từ chối, nhưng thân thể lại rất thần thật.


Hơi ngẩng đầu lên, giống như com mèo gặp được chủ nhân, tiến lại gần tay của Rod.
Ánh mắt khẩn trương nhìn chung quanh, sợ bị người ta phát hiện bí mật của hai người họ.
Nhìn dáng vẻ lén lút của nàng, Rod lại cảm thấy buồn cười.
Đưa tay vén tóc đến sau tai của Emma.


“Dù đã chia tay, chúng ta vẫn là bạn mà! Em đã nói thế còn gì.” Rod mỉm cười.
Có câu nói rất hay, bạn tình cũng là bạn.
Nói là bạn cũng không sai.
Emma ɭϊếʍƈ môi một cái, ánh mắt vũ mị như có thể nhỏ ra nước.
Rõ ràng cũng đã nghĩ đến lời nói của mình lúc chia tay.
“Emma!”


available on google playdownload on app store


Đột nhiên, một âm thanh tức giận mang theo kinh ngạc truyền đến từ phía sau.
Rod híp mắt, nhìn về phía âm thanh.
Một tên béo da trắng đang tức giận nhìn hắn.
Chiều cao 1m9, cân nặng ít nhất phải 150kg.
Buck!
Cha là chủ của một công ty cỡ lớn, có trên trăm siêu thị cỡ lớn, giá trị con người vài tỷ.


Cũng là tình địch của hắn.
Đón ánh mắt tức giận kia, Rod lại nở nụ cười: “Bạn trai em đến rồi, anh đi trước.”
Lúc gần đi, còn thuận tay vỗ vỗ cặp mông đầy đặn của Emma.
Mặc dù cách một lớp quần jean bó sát, nhưng vẫn là xúc cảm quen thuộc.
“Khốn khiếp, anh làm gì đó!’


Emma kêu lên một tiếng, sắc mặt đỏ ửng.
Nàng và Rod đã hẹn hò mấy năm, đừng nói là biết dài ngắn sâu cạn của nhau, mà chuyện quá đáng hơn cũng làm hết rồi.
Tiếp xúc thân mật ở trình độ này, hoàn toàn không đáng kể với nàng.


Nhưng bây giờ, bạn trai mới của nàng còn đang ở đây kìa.
Sao lại to gan như vậy chứ.
“Xin lỗi, thói quen.”
Rod xoa xoa tay ngay trước mặt Buck, dường như đang nhớ lại xúc cảm vừa rồi.
“Yên tâm, tôi và Emma đã chia tay, vừa rồi chỉ là bạn bè tâm sự thôi.”
“Chắc cậu không để ý đâu nhỉ?”


Sắc mặt Buck âm trầm, dám tán tỉnh bạn gái của hắn ở trước mặt hắn, tên này coi hắn không tồn tại sao?
Mặc dù hắn không quan tâm quá khứ của Emma.
Nhưng không có nghĩa là hắn có thể chịu được việc này.
“Tao sẽ nhét đầu mày vào ass của mày!’


“Để mày quỳ xuống mà sám hối với thượng đế!”
Buck nắm chặt nắm đấm, lao thẳng về phía Rod như một chiếc xe tăng hình người.
Đừng thấy hắn béo tận 150kg, thực ra hắn là chủ lực của đội bóng bầu dục của trường.


Bóng bầu dục là một môn thể thao có yêu cầu cực cao về sức mạnh và thân thể, một trận bóng kịch tính, sẽ có hàng trăm hàng ngàn lần va chạm.
Cho nên cầu thủ bóng bầu dục đều có sức mạnh và thân thể cực mạnh.
Cho nên, dưới một thân mỡ của hắn, đều là cơ bắp mạnh mẽ.


Căn bản không để Rod vào mắt.
“Buck!”
Khi thấy Buck lao đến chỗ Rod, vẻ mặt Emma chợt thay đổi.
Một là bạn trai cũ, một là bạn trai hiện tại.
Một cái là tình cảm sâu đậm, một cái là máy Atm của nàng, nàng cũng không muốn hai người đánh nhau.
Huống chi, Buck là chủ lực của đội bóng bầu dục.


Nếu hai người đánh nhau, Rod ít nhất cũng phải nằm viện vài ngày.
Mặc dù Buck là bạn trai bây giờ của nàng.
Nhưng trên tình cảm, nàng tự nhiên thiên hướng về Rod, lo Rod sẽ bị thương.
Phanh!
Một tiếng vang trầm.
Buck vừa rồi còn khí thế hung ác, bây giờ đã nằm trên mặt đất.


Emma che miệng, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Đây là thế nào?
“Tên này vẫn luôn dũng cảm như vậy sao?”
Rod thu hồi chân phải, mặt mũi tràn đầy khó hiểu nhìn Buck trên mặt đất.
Tên này to gan như vậy sao?
Cho rằng bản thân là người sói sao? Lại dám đánh chính diện với hắn?


Đừng nói không phải người sói, coi như là người sói cũng vô dụng thôi.
Người sói ch.ết trong tay hắn không phải một hai con.
Người bình thường nhìn thấy cơ bắp của hắn, không phải sẽ hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề sao?
Sao tên này lại không hiểu?
Thực sự là tự cho là đúng.


“Buck… anh ta không sao chứ?” Nhìn Buck đã ngất đi, Emma chạy chậm tới, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Rod không quá xác định, nói: “Chắc là không ch.ết!”
Mặc dù vừa rồi hắn không dùng sức.
Nhưng chẳng may tên này quá yếu, gãy mấy cái xương, nội tạng bị thương, vậy sẽ xảy ra chuyện.


Mặc dù tỷ lệ tử vong là khá nhỏ, nhưng không phải không có khả năng.






Truyện liên quan