Chương 32: Không đi vào vạch qua đường, cô muốn chết à_
Ý tứ trong lời nói của Hạ Diệp Chi chính là đang mỉa mai anh phóng viên kia hỏi chuyện chăn gối vợ chồng nhà người ta thật không biết xấu hổ.
Tên phóng viên đặt câu hỏi này ắt sẽ hiểu được.
Phóng viên ở đây đích thực đã bị Hạ Lập Nguyên dùng tiền mua chuộc, chủ yếu là muốn mượn cơ hội ngày hôm nay để trả lại sự trong sạch cho Hạ Hương Thảo, vì thế hầu hết là đặt câu hỏi xoay quanh Hạ Diệp Chi, nhưng chỉ có tên phóng viên này vì muốn thu hút sự chú ý của mọi người, bài viết lên top mới hỏi vấn đề của Mạc Đình Kiên.
Người nhà họ Mạc quyền cao chức trọng, người bình thường không thể dây vào, nhưng cũng không thiếu người mang trong lòng tư tưởng ăn may, muốn đi trên dây thép gai mạo hiểm trêu chọc nhà họ Mạc.
Anh phóng viên này bị người khác cười đến nỗi mặt lúc trắng lúc đỏ, dứt khoát trở mặt, cay độc hỏi: “Mặt mũi cô thế này, nếu không phải vì Mạc Đình Kiên “không thể” thì liệu cô sẽ được gả vào nhà họ Mạc sao? Cô cũng không cần phải giấu diếm làm gì người phụ nữ vì muốn được gả vào nhà giàu quyền quý cao sang mà giành giật chồng chưa cưới của chị gái mình như cô thì chắc chắn sẽ đi ngoại tình.”
Mặc dù đến nay Hạ Diệp Chi vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng của Mạc Đình Kiên thế nào, nhưng trong tiềm thức cô không muốn để Mạc Đình Kiên dính vào những chuyện phiền phức thế này.
Tính tình Mạc Đình Kiên kỳ quái, gàn dở, có liên quan đến những chuyện trước kia của anh, cho dù về “Phương diện kia” anh có được hay không, cũng không nên để bàn dân thiên hạ đem ra thảo luận.
“Ngoại tình? Cả cái thành phố Hộ Dương này còn có người đàn ông nào có tiền đồ hơn Mạc Đình Kiên sao?”
Hạ Diệp Chi cười rộ lên, con mắt cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, ngữ khí cũng nhẹ nhàng, nhanh gọn: “Sinh hoạt vợ chồng chúng tôi rất hòa hợp, nếu anh không tin có thể đến hỏi chồng tôi- Mạc Đình Kiên.”
“Cô…”
Trong dự tính của tên phóng viên, Hạ Diệp Chi nhất định sẽ là tức đến mở miệng chửi người nhưng thật không ngờ lại bị chính sự bình tĩnh của Hạ Diệp Chi đánh bại đến không còn gì để nói.
Đi hỏi Mạc Đình Kiên?
Đừng nói đến chuyện đi hỏi Mạc Đình Kiên, ngay cả tư cách để gặp mặt anh bọn họ còn không có, cho dù có gặp được anh thật đi chăng nữa thì bọn họ nịnh hót còn không kịp, nào dám đi hỏi vấn đề này.
Các phóng viên khác vốn nóng lòng muốn thử lúc này mới nhận ra rằng người mà bọn họ đang phỏng vấn đây không phải là cô ba không được bố mẹ yêu chiều của một tập đoàn nhỏ mà là cô chủ của nhà họ Mạc.
Dù cô chủ vừa mới được gả vào nhà họ Mạc có không được chiều chuộng đi chăng nữa thì chuyện trong nhà hào môn thế phiệt ai có thể nói chính xác được đây.
Vì thế mọi người không hẹn mà cùng nhay thay đổi sự sắc bén trước kia, hỏi vấn đề cũng uyển chuyển, mềm mỏng hơn nhiều.
“Quan hệ giữa cô và chị gái Hạ Hương Thảo tốt chứ?”
Hạ Diệp Chi cười dịu dàng: “Hồi nhỏ tôi rất thích chị ấy.” Sau khi lớn lên thì không thích nữa rồi.
“Mẹ cô rất yêu thương chiều chuộng hai chị em cô?”
“Vâng, bà rất tốt.”
Tiêu Thanh Hà đối xử với Hạ Hương Thảo rất tốt.
“….”
Cuối cùng, một vài phóng viên mới nhớ ra bọn họ đã cầm tiền của Hạ Lập Nguyên, lúc này mới chuyển chủ đề về vụ video.
“Trên mạng có người nói thật ra là cô cố tình chọc tức chị gái mình, sau đó mua chuộc người nào đó để quay lại, trên thực tế là cô muốn tạo scandal.”
Hạ Diệp Chi im lặng khoảng chừng nửa phút, sau đó gật gật đầu: “Vâng.”
………….
Buổi phỏng vấn kết thúc, phóng viên vừa mới đi khỏi Hạ Hương Thảo đã tức giận xông tới: “Bảo mày dứt khoát thừa nhận là mình đang cố ý tạo scandal, mày do dự lâu như vậy để làm gì? Mày đang cố ý phải không?”
Nói xong, vẫn chưa kịp nguôi giận cô ta đã giơ tay lên định đánh Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi đã chú ý đến động tác của Hạ Hương Thảo lâu rồi, cô giả vờ vô ý lùi lại phía sau nửa bước, để cánh tay của Hạ Hương Thảo bị hẫng.
Hạ Hương Thảo thấy thế, càng tức, trợn mắt nhìn Hạ Diệp Chi:
“Mày còn dám tránh?”
“Hương Thảo!”
Hạ Lập Nguyên ngăn hành động muốn đánh Hạ Diệp Chi của Hạ Hương Thảo lại.
Vừa nhìn thấy Hạ Lập Nguyên, Hạ Hương Thảo đã làm bộ dạng uất ức đi tới:
“Bố, vừa nãy phóng viên hỏi nó có phải nó cố ý tạo scandal hay không, thế mà nó dám do dự lâu như vậy.”
Hạ Lập Nguyên nhìn Hạ Diệp Chi, trong mắt toàn là sự dò xét.
Mấy câu mà vừa nãy cô đối đáp với phóng viên, ông cũng nghe thấy, những câu thông minh khéo léo như thế không giống với những lời mà kẻ ngốc có thể nói ra được.
Hạ Diệp Chi nhìn Hạ Lập Nguyên, bỏ khẩu trang ra, cắn môi sợ hãi nói: “Bố, con vẫn chưa ăn sáng, thấy hơi đói, con có thể…”
“Đi đi.”
Hạ Lập Nguyên quay sang nhịn Tiêu Thanh Hà: “Bà cũng đi cùng đi, mua cho nó ít đồ ăn.”
…………..
Hạ Diệp Chi và Tiêu Thanh Hà người trước kẻ sau ra khỏi tòa nhà.
“Diệp chi.”
Tiêu Thanh Hà đột nhiên tiến lên trước kéo tay cô.
Hạ Diệp Chi quay đầu lại, ánh mắt bình lặng: “Mẹ, sao thế ạ?”
“Cậu Mạc….”
Tiêu Thanh Hà có chút khó xử, ngập ngừng một lúc mới nói: “Cậu ấy có giống như truyền thông hay nói không? Hay là sức khỏe của cậu ấy bình thường, không vấn đề gì?”
Hạ Diệp Chi sững người, sau đó cúi đầu làm bộ ngại ngùng: “Mẹ, sao mẹ lại hỏi vấn đề này…”
Tiêu Thanh Hà thấy cô như vậy, khẽ chau mày hỏi: “Con phải nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc sức khỏe của Mạc Đình Kiên có vấn đề gì không, nếu cậu ấy khỏe mạnh bình thường thì con không hợp với cậu ấy, chị con mới là vợ chưa cưới mà ông nội cậu ấy chỉ định…”
Tim Hạ Diệp Chi đã thật sự nguội lạnh.
Nếu cô hiểu không sai thì ý của Tiêu Thanh Hà chính là sức khỏe của Mạc Đình Kiên mà không có vấn đề gì thì ly hôn với anh ta đi, rồi để Hạ Hương Thảo lấy anh ta?
Hạ Diệp Chi dường như tức đến nỗi bật cười thành: “Nếu Mạc Đình Kiên không bị hủy dung nhan, sức khỏe bình thường thì đã không đến lượt con và Hạ Hương Thảo.”
Mấy năm nay để Tiêu Thanh Hà vui lòng, cô giả vờ, ngụy trang trong nhà họ Hạ đã mệt lắm rồi, bây giờ cô cũng lười diễn.
“Nó là chị con.”
Tiêu Thanh Hà không hài lòng khi cô gọi thẳng tên của Hạ Hương Thảo.
Hạ Diệp Chi chỉ hỏi: “Rốt cuộc con có phải con đẻ của mẹ hay không?”
Tiêu Thanh Hà chau mày càng chặt: “Diệp Chi, sao con lại nói những lời này, trước đây con không như vậy.”
Đó là vì trước đây cô bằng lòng giả ngốc, cam tâm tình nguyện phối hợp mà thôi.
Nhưng bây giờ, cô không muốn phối hợp, cũng không muốn bị uất ức nữa.
Không muốn nói với Tiêu Thanh Hà thêm một lời nào nữa, cô quay người rời đi, Tiêu Thanh Hà ở phía sau gọi cô, cô càng bước nhanh, nhanh chóng hòa mình vào dòng người.
Suy cho cùng thì Tiêu Thanh Hà cũng là mẹ ruột của cô, mặc dù lời bà khuyên mình cô cũng không để tâm nhưng cũng không thể tránh khỏi trong lòng cảm thấy chua xót.
Cô là người đi cuối cùng trong đám người, thất thần qua đường.
Đột nhiên tiếng còi xe vang lên, cô ngẩng đầu nhìn, không chú ý dưới chân, nên vấp phải cái gì đó.
Mặc dù mùa đông mặc dày, nhưng đầu gối cô khuỵu xuống đất, vẫn đau đến kêu lên.
Bên tai truyền đến tiếng lái xe, cô ngẩng đầu vẫn không nhìn rõ người đó là ai, chỉ nghe thấy một going nói quen thuộc: “Hạ Diệp Chi, không đi vào vạch qua đường, cô muốn ăn vạ à?”
Hạ Diệp Chi nhìn kỹ, trước mắt là người đàn ông mặc đồ Tây là người nhưng cư xử chẳng ra sao kia, không phải “Mạc Gia Thành” thì còn ai vào đây?
Vốn dĩ tâm trạng của cô đã không tốt, giờ càng không muốn nhìn thấy người đàn ông này.
Cô nghiến răng cố nhịn đau đứng dậy, quay người định đi, thế nhưng một bàn tay to lớn đã nắm lấy cổ tay cô, giọng nói nhàn nhạt mà trầm ấm: “Ngã rồi?”
Hạ Diệp Chi im lặng không nói, muốn hất tay anh ra nhưng không hất được.
Ngay lập tức người cô nhẹ bẫng, cả người bị “Mạc Gia Thành” bế ngang lên.