Chương 4: Tên lùn chết bầm

Ba canh giờ sau.
Khuynh Anh ngồi xổm trong phòng giam, bị đoạt nụ hôn đầu tiên không nói, lúc té xỉu còn bị người xách lên nhốt vào đại lao, nơi này mỗi một cái song sắt đều to hơn cánh tay của nàng, tỷ lệ trốn thoát hoàn toàn là số không.


Mà nàng cũng rốt cục đã tiếp nhận một sự thật, nàng không phải đang nằm mơ.


Nàng đi tới một cái thế giới ù ù cạc cạc, mà ở thế giới ù ù cạc cạc này, nàng bị coi là cống phẩm giống quả táo quả lê, cuối cùng còn rơi vào một cái kết cục ‘dơ bẩn’ + ‘đào phạm + ‘bị nam nhân xâm phạm’.


Khuynh Anh che mặt lăn trên đất, giằng co cả một ngày, vừa mệt vừa đói, trên người lúc đến mặc áo sơ-mi quần jeans, giày trên chân bởi vì lúc rơi xuống tầng mây chỉ còn lại một chiếc, quả thực chật vật không chịu nổi.
“Điện hạ Trường Minh, nàng đó là cống phẩm mưu toan xâm nhập thần điện.”


“Không chỉ có như thế, còn làm ô uế thánh thể thuần khiết cao quý của điện hạ Lam Tranh…”
Hai giọng nói quen thuộc vang lên.


Khuynh Anh nhảy dựng lên, nhe răng nhếch miệng vọt tới cửa phòng giam, toàn bộ mặt dán dính trên song sắt, trừng mắt người bên ngoài đang chậm rãi đi đến, quát: “Hai người các ngươi nói hưu nói vượn, tên lùn ch.ết bầm!!!”
Nhất thời một mảnh hoang vu tĩnh mịch.


available on google playdownload on app store


Hai cái vóc dáng nhỏ bị Khuynh Anh trừng mắt mang bộ dáng bị sét đánh, cả người run run, sắc mặt tro tàn.
Hoa thần bọn họ vốn trời sinh khéo léo, cao không bằng một nửa người thường. Mà trời sinh bọn họ mang tính kiêu ngạo, tự coi mình là tinh xảo đặc sắc.


Tên lùn ch.ết bằm – tên lùn ch.ết bằm – tên lùn ch.ết bằm… Sống hơn một ngàn năm, chỉ sợ chưa từng nghe bốn chữ thương tổn người này.
Hai khuôn mặt trắng non mềm mại đồng thời lộ ra biểu tình sắp rơi lệ.
“Ô oa oa oa oa oa… điện… điện hạ Trường Minh… Ngài phải làm chủ cho chúng thần đi!”


Hai hoa thần quỳ rạp xuống đất, gào khóc.
Mà Khuynh Anh rốt cục chú ý tới, đứng ở giữa bọn họ, còn có một nam nhân thân hình cao gầy.


Bởi vì nhà tù u ám, nửa gương mặt của hắn gần như ẩn ở trong bóng tối, nhưng mặc dù như thế, vẫn là không cách nào che dấu khuôn mặt làm cho cảnh vật bốn phía ảm đạm thất sắc của hắn, cùng với mỗi động tác giơ tay nhấc chân, làm cho người ta tự giác thấy mình hèn mọn.


Nàng nhìn vào mắt hắn, một màu phỉ thúy nhẹ nhàng như có thể đoạt hồn phách người ta. Vài sợi tóc đen dài vương vấn ở bên gương mặt hắn, yên lặng, lạnh như băng.
Một loại cảm giác hít thở không thông trào lên trong lòng.
Gần như có thể đông lại vạn vật thế gian.


Nhưng lại quen thuộc như thế… Làm cho người ta không rét mà run.
“Thả ta đi ra ngoài, ta phải về nhà.” Khuynh Anh quay mặt, làm bộ trấn định.
“Ngươi tới từ nơi nào? Ai sai khiến ngươi?” Giọng nói nam nhân trầm thấp như là bóng đêm, lại vẫn nhẹ nhàng cuốn hút, từng tiếng gằn đập vào trong lòng Khuynh Anh.


“Mắc mớ gì đến ngươi? Ta không phải là cống phẩm gì đó! Ta chỉ là tới cái thần điện rách kia cầu phúc cho bà nội ta!!!! Các ngươi nghĩ sai rồi! Thả ta ra ngoài đi!!”


Nam nhân hơi hơi nheo mắt, ngón tay nâng lên, ở trong không khí phất nhẹ một chút, một luồng ánh sáng trắng hiện lên, một quyển sách cổ khổng lồ liền nổi lên trước mặt hắn, từng trang sách bay qua, ghi lại kỹ càng toàn bộ tư liệu về điện Trường.
Mà trong đó, một trang gần nhất.


Nhân giới năm bảy trăm ba mươi tám.
Thiếu nữ Khuynh Anh cầu xin cho bà nội nàng sống lâu trăm tuổi, thân thể kiện khang, vạn thọ vô cương, hạnh phúc cả đời.






Truyện liên quan