Chương 41: Khế ước
Sau đó, Lam Tranh dời phòng Khuynh Anh đến trong tẩm cung của hắn.
Tuy rằng không phải chung giường, bất quá cũng cách không xa. Cái vị vị trí vốn là của Già Diệp dùng để chuyên môn hầu hạ hắn, chỉ dùng một mảnh bình phong khổng lồ che lại, thậm chí bồn tắm cũng để bên trong.
“Làm tỳ nữ của ta sẽ có rất thu nhập rất cao.” Dừng một chút, Lam Tranh dắt nàng tiến vào: “Chi phí ăn mặc lúc trước của nàng còn ghi ở trên sổ sách, bao gồm cống phẩm nàng ăn trong thời gian ở điện nữ thần quan, thấy thứ nàng dùng như tiên dược, tính theo giá trị của con người, bây giờ cho dù bán nàng cho tộc U Minh làm nô lệ một ngàn kiếp đều không có cách nào trả hết nợ.
Mà tộc U Minh là một cái tộc tàn nhẫn trong thần tộc, bọn họ là hậu duệ lai giữa Thần Tộc cùng tộc Tu La, ở U Minh sơn cốc, bọn họ khát máu hiếu chiến, một nô lệ thế gian như nàng chỉ sợ sống không qua nổi một ngày.
Nàng có muốn lựa chọn một chút không? Khóe môi hắn gợi lên một chút độ cong, tức thời gương mặt hơi tái nhợt cười rộ lên, lực sát thương vẫn đầy đủ mười phần.
Khuynh Anh dùng ánh mắt kinh khủng nhìn hắn: “Ta tuyệt đối không sẽ hầu hạ người khác.”
“Vậy nàng sẽ mặc quần áo sao?”
“Sẽ.”
“Sẽ ăn cơm không?”
“Sẽ.”
“Sẽ ngủ sao?”
“Đợi chút, ngài có ý tứ gì?!” Khuynh Anh mơ hồ nghe ra cái gì không đúng, thần kinh căng ra.
Lam Tranh nhìn lướt qua nàng, dùng một loại ánh mắt có chút ghét bỏ: “Nếu cạnh nàng có nhiều thức ăn ngon, nàng sẽ bụng đói ăn quàng lựa chọn một đống xương cốt không ai muốn sao? Hơn nữa nàng trừ bỏ đồng ý, còn có lựa chọn khác sao?”
Mười phút sau, hiệp nghị đạt thành.
Nhưng Khuynh Anh nhìn thoáng qua khế ước bày ngay trước mắt, tay lại không hạ nổi bút.
Nội dung đại khái là nhiệm vụ công việc của mình ở Thần giới, làm tỳ nữ của Lam Tranh, công việc đại khái bao gồm hầu hạ hắn mặc quần áo, ăn cơm, cam đoan tẩm điện sạch sẽ – đều là việc Già Diệp làm trước đây, lương gấp đôi nữ thần quan bình thường, tương đương với trợ lý cao cấp của giám đốc ở trần thế. Nếu nàng có thể trở về thế gian, lương dư thừa sẽ chuyển thành chúc phúc cho thân nhân của nàng, nếu nàng không thể trở về, nàng có thể rời đi nơi này sau khi trả sạch nợ.
Dưới sự yêu cầu của Khuynh Anh, cuối cùng còn tăng thêm một câu, ở trong lúc công tác sẽ không đối bắt buộc Khuynh Anh làm chuyện tình vượt qua phạm vi khế ước.
Lam Tranh có vẻ như cũng rất phối hợp, không hề yêu cầu quá đáng, đối đãi cũng thật hợp lý. Đối với bình người thường mà nói, cái khế ước này giống như là bánh thịt từ trên trời rớt xuống, nhưng Khuynh Anh luôn có một loại dự cảm bất an, bánh thịt quá lớn sẽ đè ch.ết người đó =_=|||.
“Nàng còn muốn thêm điều kiện gì không?” Nhìn nàng chần chừ đã lâu, Lam Tranh gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, “Có lẽ nàng muốn bị bán cho người khác làm nô lệ?”
“Ta còn không phải người nơi này, ngài không có quyền tự tiện mua bán ta! Điện hạ Trường Minh rõ ràng chỉ nói, ta hiện tại có thể đi theo ngài tu hành, thẳng đến khi có thể nuốt quả của thần thụ.”
“Già Diệp, đi liên hệ với tộc U Minh.” Lam Tranh nhẹ nhàng ngắt lời nàng: “Nói cho bọn họ biết nơi này có một nô lệ hiếm có, bọn họ nhất định sẽ có hứng thú.”
“Ta ký!”
Khuynh Anh cắn răng dùng cái bút lông chim vàng ký tên, lúc nàng ký xong, đột nhiên đầu ngón tay của nàng bị thương, rơi ra một giọt máu trên trang giấy trên, giống như một con dấu màu đỏ khó phai.
“Tốt lắm.”
Lam Tranh chậm rãi cầm lấy khế ước, mái tóc vàng che lấp đáy mắt hắn chợt lóe sáng rồi biến mất.